HƯỚNG DẪN NHẬP MÔN VỀ QUỶ

Chương 70 Quấy rầy Tang Đại Quan Nhân 

 

Thần ca nhìn Mập hớn hở thì bất mãn quay mặt đi chỗ khác.  

Khúc Sầm Sĩ nặng nề, không phải hắn thấy Mập như vậy không tốt, mà do cảm thấy cuộc sống của Thần ca quá mệt mỏi. Chỉ một chút vui vẻ như vậy mà hắn cũng không dám đón nhận. 

Cảnh thúc cũng không hy vọng Thần ca trở thành như vậy nên mới kêu hắn đi ra ngoài nhiều hơn, tìm bạn gái.  

Nhưng Khúc Sầm Sĩ giờ mới phát hiện ra khúc mắc trong lòng Thần ca thật lớn, hắn không biết có thể giúp cho Thần ca vui vẻ trở lại không. 

Bữa cơm này kéo dài tới tận buổi chiều. 

Lúc điện thoại Thị Tử đổ chuông thì hắn đã ngà ngà say, nhấc máy hắn nói luôn mà không nhìn tên người gọi tới: “Alo, giờ không rảnh.” 

Đầu dây bên im lặng một lát rồi mới lên tiếng: “Thị Tử, anh không rảnh nói chuyện với em sao? Mấy hôm nữa là sinh nhật anh rồi, anh… có thể nào?” 

Khúc Sầm Sĩ sửng sốt, đang lơ mơ thì tỉnh táo hẳn: “rảnh, có rảnh, tới đó mình đi chơi hai người, địa điểm… do em quyết định.” 

Hôm trước hắn nói đại một ngày thuần âm, quay qua quay lại mà đến ngày rồi. Nghĩ tới việc hôm đó sẽ khui ra một đống bí mật hắn không khỏi rộn ràng trong lòng. 

“Dạ, tới đó chờ em gọi. Thị Tử, à… thôi tới đó rồi nói. Bye bye.” 

Cúp máy, Thị Tử sững người nhìn điện thoại rồi cười. Thiên Ti ấy, dáng người siêu bốc lửa, trong đầu Thị Tử bỗng xuất hiện hình ảnh trong mơ kia. Đàn ông, chính là bị thị giác tác động, hắn không thể không thừa nhận bản thân rất mong ngóng tới ngày sinh nhật kia. 

Không biết liệu Thiên Ti có giống như trong mơ, dụ dỗ hắn vậy không? À mà, có thể là không. 

Đột nhiên lưng hắn đau rát. Thị Tử bị Mập đánh  một cái vào lưng, mặt cười: “Này, hoàn hồn đi, làm gì mà như đang mộng xuân vậy?” 

“Cút đi! Tao vậy thì sao? Chờ đi, vài hôm nữa sinh nhật tao, tao với Thiên Ti lên giường cho xem.” 

Mập trêu tiếp: “Chúc mừng mày, bạn gái đẹp thế thì mày cũng phải cho tao trốn trong tủ quần áo nhìn lén chứ.” 

“Biến đi, tưởng còn mười lăm tuổi à?” 

“Hả, sinh nhật mày?” Mập đột nhiên đổi giọng, nghiêm túc hỏi. 

Khúc Sầm Sĩ cũng ngạc nhiên nói: “Giả thôi mà, mày không biết à? Cô ấy hỏi thì tao nói đại một ngày thuần âm gần nhất, trùng hợp là cuối tuần này, ngày mốt đó.” 

“Sinh nhật thì phải ước đó, cho dù sinh nhật giả cũng phải ước.” 

Nghe lời Mập, Khúc Sầm Sĩ nghĩ tới trong mơ Thiên Ti cũng ba lần bảy lượt nói hắn ước đi, hắn cau mày: “Được rồi, tao sẽ cẩn thận. Chẳng  phải còn mấy ngày nữa sao?” Thị Tử nghĩ tới món quà mình đã chuẩn bị cho Thiên Ti, quay sang Thần ca hỏi: “Thần ca, anh có đèn dẫn hồn không?” Làm mai táng này nọ thì đều có dẫn hồn đăng cả. 

Thần ca sửng sốt một chút, hỏi: “Cậu cần làm gì? Chẳng phải cậu là quỷ tử sao?” 

“Em cần có việc, anh cho em mượn vài phút đi.”  

Nghe Thần ca nói, thì hình như hắn có. Thị Tử tính chút nữa về nhà dùng dẫn hồn đăng soi vào viên đá Phù Dung xem thế nào.  

Nhưng hắn không nghĩ tới Thần ca nói: “Không mang theo. Cảnh thúc nói tôi đến điều tra việc này thôi, tôi còn định ở lại khuyên cậu vài ngày, tới khi cậu chịu từ bỏ thì tôi về, nhưng không nghĩ tới cậu đã bị cuốn sâu vào việc này rồi.” 

Thị Tử ỉu xìu, như vậy hắn sẽ không nhìn thấy khuôn mặt bên trong viên đá kia nữa. 

Thần ca nhìn hai người có vẻ héo hon thì không  hỏi gì, chỉ n ói: “Hai người muốn điều tra về Khâu Thiên Lỗi, tôi đã tra soát qua nhưng không thấy đâu, chắc đầu thai rồi.” 

“Vậy sao? Sao mà dương thọ ngắn vậy?  mà đầu thai luôn rồi?” Mập bất ngờ. Khâu Thiên Lỗi mất năm 23 tuổi, mà cũng mới mất gần đây, sao đã đi đầu thai rồi? 

“Thì nhiều người dương thọ chỉ đến thế thôi, chết trẻ, và đi đầu thai luôn.” 

Khúc Sầm Sĩ cau mày nói nhỏ: “Nếu đã đầu thai thì em nhìn thấy ai nhỉ?” 

“Gấp gáp gì?” Mập vừa đi vừa nói, “Mày còn nhiều hồ sơ mà, tìm tiếp xem sao?” 

“Này, mày đi đâu thế? Mới đi toilet xong mà?” Thị Tử nói to, hắn nhìn kiểu cách là biết Mập chơi trò gì rồi. Bọn hắn chơi trò này trước giờ, đứa nào đứng lên sau trả tiền, không phải là do thiếu tiền gì, mà là bọn hắn chơi trò này tới nghiện mà thôi. 

Nhưng ngoài dự đoán, Mập nói: “Tao đi tính tiền, ăn no rồi thì đi. Mình đi tìm Tang lão bản tiếp, làm gì mà rối rắm chứ. Nếu Tang lão bản ở nhà mà không chịu nói thì mình xử đẹp luôn, còn nếu chịu nói rõ ràng thì thôi.” 

Nói xong hắn đi ra ngoài, Khúc Sầm SĨ coi như nhận thức binh lính càn quấy là thế nào. Hắn quay đầu lại nhìn Thần ca đang nhìn có vẻ khó hiểu, Thị Tử kể lại chuyện liên quan tới Tang lão bản cho hắn nghe. Nghe xong, hắn kết luận: 

“Cũng bình thường mà, nghề này nó vậy, đảm bảo ông ta sẽ không nói thêm gì cho hai người đâu.”  

“Nhưng cũng phải thử coi sao, có được lối tắt phải dùng chứ. Hôm nay ông ta nói em nghe cách hủy chuỗi hạt, nên không phải người thấy chết mà không cứu. Em nghĩ, nếu em gặp chuyện chết trước mặt ông ấy thì ông ấy cũng sẽ ra tay thôi. Giờ việc mình phải làm là… làm phiền ông ta, cho ông ta chịu mở miệng, hoặc làm ông ta cảm động mà mở miệng. Dù sao thì, em cảm thấy làm phiền có vẻ thực tế hơn.” 

Ba người ra ngoài, đi thẳng về phía tiểu khu nhà Tang lão bản.  

Bọn hắn cũng không có nhiều thông tin về Tang lão bản, không biết ông ta có vợ con gì không. Nếu có vợ, thì giờ này gần giờ cơm tối, phải về nhà ăn cơm. Nếu không, thì tối cũng phải về nhà thôi. Thật ra, người học Phật đều luôn chú ý giấc ngủ trưa. Nếu không có việc gì thì trưa giờ Tý sẽ ngủ, nếu không ngủ cũng sẽ thiền một lúc.  

Theo Khúc Sầm Sĩ đoán, thì sớm nhất là khoảng 5 giờ chiều ông ta sẽ về nhà, trễ nhất thì tầm 11 giờ đêm. Nên bọn hắn phải theo dõi kỹ trong khoảng thời gian này. 

Nhưng mà lúc này hắn đã đoán sai mất rồi.  

Khi ba người vào tiểu khu, Thần ca cũng như Thị Tử, tán thưởng phong thủy của tiểu khu này. 

Bọn họ dừng xe trong bãi đỗ xe, vị trí vừa vặn nhìn thấy cửa ra vào của tòa nhà, Tang lão bản ra vào thì có thể theo dõi được. Nhưng ai ngờ, xe mới đỗ khoảng 20 phút thì một người mặc đồng phục bảo vệ đến gõ cửa sổ nói: “Tiên sinh, vui lòng lái xe đi, bãi đậu xe ở đây chỉ dùng cho cư dân. Bình thường mọi người đậu cũng được, nhưng sắp tới giờ cư dân về nhà, mong các vị dời xe đi giúp.” 

Cả ba đều chưa từng nghĩ tới chuyện này, ngày thường Mập và Thị Tử đều đậu xe lung tung, trước thì kẻ lái xe quân đội, người lái xe cảnh sát, chưa từng quan tâm tới đậu xe ở đâu, đỗ xe thế nào. Nhưng, nếu giờ rời đi thì thực sự không có manh mối, mặt Mập nghiêm trọng khiến bảo vệ cũng khó xử: “Dạ, đây là quy định rồi.” 

Hắn dở trò càn quấy: “Làm sao? Bọn tôi là khách của chủ nhà ở đây, giống như là khách tới nhà, chẳng lẽ không có chỗ để xe cởi giày à?” 

Bảo vệ có lẽ không nghĩ tới Mập hung hăng vậy, lại lắp bắp: “Này…… Đây là quy định a.” 

Mập đập mạnh vào mui xe hét lên: “Quy định sao? Để lão tử lập quy định mới.” 

Hắn ra tay khá mạnh nên Thị Tử cũng run rẩy, xe của Linh Tử đó, làm móp  bị Linh Tử bắt đền đó. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi