HƯỚNG DẪN THỰC TẬP LÀM CHÚA SÁNG THẾ

Edit & beta: MeanChan
(Truyện chỉ đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)

Sau khi Giang Từ cùng Ivy tách ra mới được hệ thống thông báo về chuyện vừa rồi.
Giang Từ sờ sờ khóe mắt bản thân: “Ngươi nói Ivy...?”
Hệ thống khẳng định thêm một lần nữa, lại bình luận: “Ngài hoàn toàn chẳng phòng bị anh ta gì cả.”
Chính là bởi Giang Từ hoàn toàn không phòng bị gì với nhóm quản lý giả do cậu sáng tạo, cho nên lần này Ivy mới có thể tác dụng năng lực ngưng đọng lên người cậu.
Phàm là Giang Từ có một xíu suy nghĩ phòng bị thôi, thì dưới ảnh hưởng của ý niệm cậu hoàn toàn có thể miễn dịch với sự quấy nhiễu.
Khi Giang Từ còn đang suy tư gì đó, hệ thống nói với cậu: “Hiện tại ngài nên tin phán đoán của hệ thống, ngoại trừ Ash thì tất cả các quản lý giả trước mắt đều ôm tình cảm vượt qua bản năng tạo vật với ngài.”
Hiển nhiên không còn là tình cảm đơn thuần của tạo vật với thần thiên nhiên nữa rồi.
Giang Từ cũng không còn lời gì để nói, hệ thống lúc này mới thở dài một tiếng: “Ký chủ thân ái, ngài quả thật là một người nghiệp chướng nặng nề mà.”
Điều này lại càng làm cho Giang Từ hạn hán lời. Sự thật mà nói thì hiện tại Giang Từ đang có một loại cảm giác không biết làm sao mà cậu rất ít gặp.
Hệ thống có thể hiểu cho phản ứng của cậu. Từ sau khi phát hiện ký chủ là một tên quỷ ghẹo người* mà sinh ra cảm giác nguy cơ, hệ thống đã nhanh chóng tiến hành rồi phân tích kỹ càng tỉ mỉ về các tin tức của ký chủ nhà mình.
(*gốc là thiên nhiên liêu, chắc ý chỉ mấy người cứ toàn vô tình làm mấy hành động khiến tim người khác xao xuyến mà còn không tự biết chăng?)
Nếu xét trên quá trình trưởng thành cá nhân, hệ thống phân tích ra được rằng vị ký chủ này rất khó tiếp thu thiện ý và tình yêu của người khác.
Hoặc là nói, cậu không tín nhiệm và lảng tránh nó theo bản năng.
Trước kia Giang Từ chỉ cần dùng phương thức cự tuyệt lễ phép là đã có thể làm người ta từ bỏ. Trong xã hội ở thế giới gốc, gần như không ai là có thể tiếp tục kiên trì dưới tình huống liên tục bị từ chối như vậy.
Nhưng ở thế giới bên này, nhóm quản lý giả do Giang Từ sáng tạo ra lại hoàn toàn khác.
Càng là tình cảm nhiệt liệt, Giang Từ lại càng không am hiểu cách ứng đối.
Theo cái nhìn của hệ thống, nếu cứ giữ nguyên trạng thái như vậy thì cũng không phải là không có khả năng một quản lý giả nào đó có thể công phá được phòng tuyến của Giang Từ.
Nhưng nếu chuyện này thật sự phát sinh, sự tình sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Hệ thống rất buồn phiền.
Chờ ký chủ của nó về thế giới gốc thì những quản lý giả ôm thiện cảm quá lớn lại bị vứt bỏ kia... Hệ thống không tưởng tượng ra nổi phản ứng của đối phương sẽ như thế nào nữa.
Xác suất để các quản lý giả chịu quy thuận dưới sự thống lĩnh của vị thần mới thật sự hơi thấp.
Giang Từ không nghĩ nhiều lắm, tóm lại là vẫn phải hoàn thành mục tiêu kế hoạch trước đã, vẫn còn hai quản lý giả khác mà cậu chưa hề tiếp xúc.
Xét thấy Ivy tỏ vẻ anh bị thiếu sự quan tâm, nên trước khi tách ra Giang Từ đã đáp ứng ngày mai sẽ đi nghe ảnh kịch cùng anh.
Nền văn minh ở thế giới bên này phát triển còn nhanh hơn ở thế giới gốc một chút, ngành giải trí cũng không hề kém cạnh, nghe ảnh kịch dễ dàng y như đi rạp chiếu phim.
Nhưng hiển nhiên không thể đi riêng với nhau. Hôm qua Giang Từ đã không cho những người khác đi theo, hôm nay rất khó để làm như vậy lần nữa.
Giang Từ chỉ cần liếc qua là đã nhìn ra vẻ mặt Ivy không mấy vui vẻ, anh lãnh đạm nhìn nhìn Lucy và con Hắc Long nằm trên vai Giang Từ, nhưng cũng không hề nói gì mà chỉ mím môi nhìn về phía Giang Từ.
Giang Từ trấn an nhìn anh, sau đó hỏi: “Có thể cùng đi không?”
Giang Từ đã sớm hiểu thấu đạo lý vuốt lông Ivy rồi.
Lúc này cậu biểu hiện ra thái độ dò hỏi, mà không phải là thuyết phục đối phương thì hơn nửa khả năng là Ivy có thể miễn cưỡng mà đáp ứng.
Ivy không chịu nổi Giang Từ thả nhẹ thanh âm mà dò hỏi như vậy. Anh xụ mặt, không nhìn Giang Từ nữa: “Tùy tiện.”
Giang Từ thả lỏng, lại nhìn về quản lý giả nhân loại có vẻ vẫn muốn ngồi trong phòng làm việc, hỏi: “Ash có muốn đi cùng không?”
Từ khi tiến vào lãnh địa nhân loại, mỗi lần Giang Từ nhìn thấy Ash thì anh cơ bản đều đang vội xử lý công vụ.
Đối với sự phát triển của nhân loại, Ash cần phải trù tính quá nhiều thứ, mà anh lại có thói quen thu nạp và nắm giữ toàn bộ những tin tức trong tay nên cho dù có người để chia sẻ, thì anh cũng sẽ không cho phép bản thân được lơi lỏng.
Giang Từ cảm thấy anh đã quá vất vả, cho nên cậu muốn đối phương thả lỏng một ngày.
Ash khụ một tiếng cực nhẹ, mỉm cười nói: “Ta cũng muốn đi theo ngài, nhưng hôm nay hẳn là không được.”
Uyển chuyển cự tuyệt xong, Ash lại nói: “Hy vọng lần sau sẽ có cơ hội.”
Hệ thống nghe thấy mà trong lòng mừng rơn.
Lời này chính là đang lấy cớ, uyển chuyển từ chối lại nói hy vọng có thể có cơ hội khác. Cái “Lần sau” này rõ ràng là một loại thoái thác để lảng tránh không cho kỳ hạn thực tế, có thể thấy được rằng đối phương thật sự không hề giao động.
Trong lúc cao hứng, niềm hy vọng đã bị đả kích ba lần trước đó của hệ thống lại tăng vọt lần nữa.
Chỉ cần hai quản lý giả chưa gặp mặt cũng giống như Ash, không bị Giang Từ ảnh hưởng thì nhiệm vụ lần này vẫn có khả năng hoàn thành trọn vẹn.
Giang Từ nghe thấy tiếng khụ thấp thấp, lại cẩn thận quan sát thần sắc Ash, hỏi: “Có chỗ nào không khỏe sao?”
“Ừ... Cũng không hẳn.” Ash lắc lắc đầu, đáp lại đúng sự thật, “Ngẫu nhiên sẽ bị như vậy, chờ đến ngày mai là khôi phục thôi.”
Giang Từ theo trực giác duỗi tay dò xét cái trán của anh, kết quả cảm nhận được nhiệt độ hơi cao hơn bình thường.
Hẳn là phát sốt làm cơ thể nóng lên.
Lúc này Giang Từ đã ý thức được rõ ràng hơn, các quản lý giả mà cậu sáng tạo ra chỉ là có được sinh mệnh vĩnh hằng, năng lực tương đối cường đại hơn so với những người cùng tộc khác, chứ những mặt còn lại hoàn toàn không khác gì với người thường cả.
Sinh bệnh cũng là chuyện rất bình thường mà thôi.
Nếu đã phát hiện ra, Giang Từ cũng không thể làm lơ mặc kệ. Cậu suy xét vài giây, nói với Ivy: “Nếu không thì mai chúng ta hẵng đi được không?”
Giang Từ biết rằng đã đáp ứng rồi mà lại đổi ý là không tốt, nhưng suy xét xong thì vẫn lựa chọn làm vậy.
Ivy vốn đã miễn cưỡng lắm mới đáp ứng để những người khác đồng hành, mà hiện tại lại còn muốn hủy kèo vì một tên bị sốt. Khi nghe vậy, anh không hề hé răng.
Trên lý trí, Ivy có thể chấp nhận lựa chọn của Giang Từ, anh cũng không đến mức muốn phân cao thấp với cả người đang bị bệnh. Chỉ là trên tình cảm vẫn có vài điểm không muốn tiếp thu.
Anh chính là đang cảm thấy, Ash chỉ cần không khỏe chút thôi đều có thể đoạt hết sự chú ý của Giang Từ rồi.
“Ma pháp Thiên tộc không thể trị liệu được sao?” Ivy chủ động hỏi.
Chữa khỏi cho người kia nhanh chút là được.
Lucy bình đạm trả lời: “Không phải vết thương bên ngoài, tác dụng hữu hạn.”
Đối với sức khỏe thể chất bên trong, hiệu quả ma pháp có khi còn không sánh bằng thuốc men, cho dù là ma pháp trị liệu của Thiên tộc cũng không ngoại lệ.
Một khi đã như vậy, Ivy chỉ có thể cam chịu trước lựa chọn của Giang Từ.
Trước những ánh mắt của người khác, Giang Từ sờ sờ cái sừng nhỏ cong cong trên đầu Ivy, nghiêm túc hứa hẹn: “Ngày mai nhất định sẽ dành thời gian cho anh.”
Làm ra hành động này ngay trước mặt Lucy và Noyce quả thực không dễ dàng, giữ thăng bằng cho một chén nước đầy thật sự quá khó.
Cậu bưng nó trên tay mà chỉ sợ cầm không cẩn thận làm nó ngả nghiêng.
Giang Từ để người mang thuốc hạ sốt tới, cậu lại đi rót một chén nước, sau đó đem ly nước và khăn giấy đựng thuốc đặt trên chiếc bàn trước mặt Ash.
Sự phát triển này vượt qua cả dự đoán của Ash, ý cười nhợt nhạt trên mặt anh không tự chủ mà hơi rút đi: “Ngài không cần thay đổi kế hoạch vì ta.”
Nói xong Ash lại nhìn về ly nước và thuốc đặt trên bàn, ngón tay anh không tự giác mà khẽ nhúc nhích một chút, không thể phân biệt cảm xúc trong nội tâm bản thân một cách dễ dàng.
Là chăm sóc, nhưng Ash lại cảm thấy mình chỉ hơi mệt mỏi chút thôi, hẳn là không đáng để Giang Từ phải chăm sóc đặc biệt như vậy.
Giang Từ không đáp lời anh, chỉ nói: “Mau uống thuốc đi.”
Dưới các kiểu ánh mắt nhìn chằm chằm, Ash đặt hai viên bao con nhộng màu xanh trắng vào trong miệng, sau đó uống nước nuốt xuống.
“Chẳng lẽ lúc trước mỗi lần sinh bệnh đều không uống thuốc sao?” Giang Từ cau mày hỏi, “Lại còn tiếp tục làm việc nữa cơ à?”
Dù rất khó hiểu, thế nhưng Ash lại cảm thấy mình không nên nói thật ngay lúc này, mà anh cũng sẽ không bao giờ nói dối Giang Từ: “Bởi vì không uống thuốc thì ngày hôm sau cũng khôi phục bình thường thôi.”
“Đúng là sẽ tiếp tục làm việc.” Ash tạm dừng một lát, “Vì dược hiệu dẫn tới mệt mỏi, sẽ có chút ảnh hưởng nên mới không uống thuốc.”
Biết là ảnh hưởng, nhưng Ash vẫn thuận theo Giang Từ khi cậu muốn anh uống thuốc.
Nghe thấy câu trả lời như chuyện đương nhiên của đối phương, Giang Từ không nhịn được mà thở dài: “Sinh bệnh thì nên nghỉ ngơi thật tốt.”
“Có thể giao cho người khác xử lý được phần nào thì nên giao cho họ phần đó.” Giang Từ nói, chỉ chỉ sang phía sô pha, “Anh uống thuốc rồi, bây giờ thì nên đi ngủ một giấc.”
Ash không thể không làm theo lời Giang Từ, anh nằm xuống không bao lâu thì đã thấy Giang Từ đi ra ngoài cửa.
Chờ Giang Từ đi ra khỏi cửa phòng, tầm mắt Ash còn nhìn chằm chằm cánh cửa trong vài giây.
Thần rời đi là chuyện bình thường, vừa rồi chăm sóc như vậy đã là quá đủ -Ash nghĩ.
Nhưng vẫn có chút xúc cảm vượt ra khỏi sự kiểm soát của lý trí, anh vẫn sẽ có một tia thất vọng vì thấy Giang Từ không ở lại. Kỳ thật anh vẫn hy vọng được Giang Từ chăm sóc.
Loại ý tưởng như này thật không nên có.
Tuy rằng Giang Từ đã rời đi nhưng Ash cũng không đứng dậy chạm vào văn kiện trên bàn nữa. Anh thu hồi tầm mắt từ cánh cửa, sau đó nhẹ nhàng khép mắt lại.
Có thể nói, anh cũng nguyện ý làm theo mong muốn của Giang Từ.
Thuốc có tác dụng rất nhanh, sau khi Ash nhắm mắt lại cảm nhận bóng tối cũng dần dần có chút buồn ngủ, mà vào lúc này, tiếng bước chân tới gần lại khiến anh tỉnh táo lại.
Mở mắt ra, Ash thấy Giang Từ quay lại: “Ngài như thế nào...”
Giang Từ đem một cái thảm mỏng phủ lên người anh: “Đánh thức anh sao? Xin lỗi, anh cứ tiếp tục nghỉ ngơi, tôi sẽ không đi qua đi lại nữa đâu.”
Ash hơi trầm mặc, sau khi yên lặng một lát mới hỏi: “Ngài muốn ở lại đây sao?”
Giang Từ gật đầu, sau đó nghĩ nghĩ, nói: “Nếu anh không quen có người bên cạnh lúc ngủ thì tôi có thể tới phòng cách vách, ở lại đây cũng để tiện chăm sóc anh hơn thôi.”
Ash lại im lặng, trong đôi mắt anh phản chiếu gương mặt nhu hòa của thanh niên.
Ngay từ lúc mới gặp Ash đã hiểu rõ, nụ cười mỉm mà anh luôn treo trên môi khác hẳn với nụ cười của Giang Từ, bao gồm cả ngữ khí ôn hòa khi nói chuyện cũng hoàn toàn bất đồng.
Nụ cười mỉm của anh là một loại hình thức, mà thanh niên đợi ở bên cạnh anh lại là một vị thần ôn nhu.
Ash trả lời: “Không hề không quen.”
“Chỉ là cảm thấy không nên để ngài bận lòng thôi.” Ash nói vậy, sau đó lại mang theo mỉm cười nhợt nhạt nói, “Nhưng nếu ngài nguyện ý ở lại đây, so với việc cảm thấy không nên, có vẻ như ta lại cảm thấy cao hứng nhiều hơn.”
Không biết có phải là vì dược hiệu làm đầu óc choáng váng hay không mà lại nói như vậy.
Nếu trong tình huống bình thường, Ash cảm thấy hẳn là mình đã trả lời rằng không cần phải chăm sóc, để anh tự mình nghỉ ngơi ở đây một lát là được.
Giang Từ nghe vậy thì ngồi xuống bên cạnh sô pha, cũng hỏi anh: “Có đôi lúc, suy xét cảm giác của bản thân trước khi đưa ra lựa chọn cũng không có gì là sai cả.”
Ash ừm một tiếng, không đáp lại cụ thể.
Anh hy vọng có thể giúp Giang Từ ít phải lo lắng hơn một chút, quản lý tốt chủng tộc của mình cũng là việc duy nhất anh có thể làm được.
Rốt cuộc thì trên phương diện năng lực, anh quả thật không cường đại được như các quản lý giả khác, việc mà anh có thể chia sẻ với thần cũng không nhiều bằng bọn họ.
Vậy thì việc trong phận sự của mình, dù không suy nghĩ cho tâm tình bản thân cũng nhất định phải hoàn thành thật tốt.
Ash hạ mí mắt, trước khi nghỉ ngơi cuối cùng cũng nhẹ giọng nói một câu: “Bây giờ đang vui lắm.”
Giang Từ không hề lên tiếng, miễn cho lại đánh thức người ta.
Khi làm bất cứ lựa chọn gì đều xem xét một cách hoàn toàn khách quản, không đưa một chút tình cảm cá nhân nào, cho dù là đối mặt với chuyện không liên quan đến thân phận quản lý giả cũng làm như vậy – Ash khiến cho Giang Từ cảm thấy anh quá mức lý trí... Hoặc là nói quá mức hiểu chuyện.
Tựa như câu nói vừa rồi, Giang Từ cũng không hề cảm thấy việc đôi khi anh nghĩ cho bản thân mình trước là một chuyện xấu.
Nhưng xem xét tính cách đặc biệt này từ phương diện khác, lại làm Ash có vẻ càng thích hợp trở thành người kế nhiệm cậu hơn.
“Ngươi thấy sao?” Giang Từ dò hỏi hệ thống trong ý thức.
Hệ thống cũng không hề phản đối cái nhìn của Giang Từ, nhưng không biết vì sao, khi xem xong biểu tình ngữ khí của Ash khi nói câu cuối cùng đó lại làm trong lòng hệ thống tự động nhảy ra một chữ viết hoa bôi đậm ——
Nguy.
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Nguy nguy nguy nguy nguy nguy
----------Hết chương 25---------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi