HƯỚNG DẪN THỰC TẬP LÀM CHÚA SÁNG THẾ

Edit & beta: MeanChan
(Truyện chỉ đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)

Tuy rằng là nam, nhưng nhân ngư trước mặt Giang Từ này thật sự có thể dùng từ mỹ lệ để hình dung. 
Đại khái là có đặc điểm chủng tộc, đuôi cá màu băng lam và đôi tai vây cá đột nhiên hiện lên vẻ mỹ cảm đặc biệt của dị tộc, nguy hiểm mà mang tính xâm lược mười phần.
“Bây giờ nơi đây đã là lãnh địa của người máy.” Giang Từ mỉm cười với hắn, “Anh đi lên đây trước, cùng tôi đi gặp nhóm Finil đi.”
Nhân ngư nghe xong lời Giang Từ cũng không lập tức làm theo, biểu tình còn mang theo một chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn chỉ ngồi tại chỗ mà đong đưa đuôi cá, mấy giây sau mới theo lời đi lên.
Sau khi lên bờ, đuôi cá của nhân ngư sẽ biến thành hai chân, quần áo trên người họ cũng nhanh chóng khô ráo, thoạt nhìn không khác gì quần áo của cư dân lục địa.
Nhân ngư tiến đến gần, Giang Từ liền cảm nhận được áp suất thấp càng lúc càng rõ ràng từ trên người hắn.
Đuôi cá biến thành đôi chân, màng tai hình vây cá còn giữ lại nơi gần sát lỗ tai. Nhân ngư này rất có tính công kích, nhưng vẫn chịu nghe theo chỉ thị của Giang Từ.
Các quản lý giả thật sự rất khó hòa hợp, khi ba người khác nhìn thấy Giang Từ mang về nhân ngư này, bầu không khí lập tức biến đổi chóng mặt.
Tuy rằng Finil vẫn lạnh băng không tỏ vẻ gì, Noyce cũng chỉ à một tiếng khi nhìn thấy đối phương, mà Lucy đạm mạc còn chỉ lướt nhìn trong thời gian chưa đến một giây.
Nhưng lại có loại cảm giác giằng co rất là vi diệu.
Cyril nhìn về phía Giang Từ: “Ta là người cuối cùng được nhìn thấy ngài sao.”
Thậm chí còn không phải là câu nghi vấn.
Sự thật là thế nên Giang Từ chỉ đành gật đầu thừa nhận. Cậu quan sát biểu tình của đối phương, nhanh chóng nói: “Nhưng không phải là vì không quan tâm anh...”
Nghe Giang Từ nói vậy, áp suất thấp trên người nhân ngư mới tan đi một chút.
Cyril nhẹ nhàng liếm lên cái răng nanh bên trái, miễn cưỡng khắc chế địch ý với các quản lý giả khác.
“Vốn dĩ đã định đi gặp anh.” Giang Từ tiến một bước tỏ vẻ, “Chỉ là không nghĩ tới anh sẽ chủ động tới đây.”
Cyril khẽ nhúc nhích màng tai vây cá, sinh vật hung mãnh nhất trong đại dương có vẻ đã được Giang Từ trấn an thành công.
Hiện tại đã gặp được tất cả các quản lý giả, người kế nhiệm được chọn vẫn không thay đổi, cũng gần như đã xác định được là ai rồi.
“Ta cảm thấy Ash là thích hợp nhất.” Giang Từ nói với hệ thống, “Ngươi có ý tưởng gì khác không?”
A508 quyết đoán trả lời: “Không có, hệ thống tin tưởng phán đoán của ký chủ.”
Người được chọn không có vấn đề gì, hệ thống không lo lắng về điều này. Nó chỉ lo rằng, cứ coi như chuyện vị trí thần được giải quyết, nhưng với tình cảm yêu mến của các quản lý giả với Giang Từ hiện tại, thế giới này chỉ sợ dù không có thiên tai thì cũng không được hòa bình.
Nhưng trừ khi Giang Từ tự nguyện, nếu không hệ thống sẽ không bức ép cậu ở lại trong thế giới này.
Theo phân tích trước mắt của hệ thống, cơ chế phòng ngự tình cảm của ký chủ nhà mình có lẽ đã vì tạo vật của thế giới này... đặc biệt là vì các quản lý giả mà bị mềm hóa, nhưng thái độ lảng tránh vẫn không hề thay đổi, cho nên hệ thống cảm thấy có thể Giang Từ sẽ không muốn ở lại đây.
Giang Từ không biết suy nghĩ hiện tại của hệ thống, cậu chỉ nghĩ sẽ ghé qua thành thị trên mặt đất mới được xây dựng của nhân loại trong vài ngày tới, cũng đã đem kế hoạch điền vào lịch trình.
“Ở đất liền có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Nghĩ đến việc nhân ngư là chủng tộc sinh hoạt nơi biển sâu, Giang Từ rất cẩn thận mà hỏi một câu, “Nếu rời khỏi nước thấy không quen, thì ở gần đây cũng có một cái hồ nhỏ đấy.”
Cyril nhẹ nhàng liếc các quản lý giả đang đứng đây một lần, mở miệng hỏi: “Ngài dẫn ta đi?”
Nhân ngư là sinh vật biển sâu, việc họ không thích đất liền là sự thật, rất ít chuyện có thể khiến cho một nhân ngư chủ động đi vào đất liền.
Giang Từ gật đầu: “Được.”
Mới rời nước một lát, đương nhiên Cyril không đến mức bởi thế mà cảm thấy không khỏe, hắn chỉ là thích ở riêng một chỗ với Giang Từ hơn.
Cái hồ ở phụ cận thật sự rất nhỏ, thậm chí còn không được gọi là hồ, chỉ tầm cái ao be bé thôi. Khi Cyril khôi phục hình thái đuôi cá và dựa vào bên cạnh cái ao, Giang Từ liền cảm giác hắn đã biến thành nhân ngư nuôi trong nhà.
Giang Từ nghĩ trong lòng, đây hẳn là thú cưng cá quý giá nhất trên đời.
Tư thái mỹ lệ của nhân ngư cực có tính mê hoặc với con mồi, Giang Từ lại nghe thấy Cyril nhẹ nhàng ngâm nga tiếng hát thanh lãnh, lần này cậu đã để ý hơn, nhận ra nhân ngư này đang cố ý hát cho cậu nghe.
Nhưng Cyril không hề đem cậu trở thành con mồi.
Nhân ngư đều là dạng nhất kiến chung tình với bạn lữ của mình, có đôi khi họ không phân rõ giữa loại nhất kiến chung tình này với cảm giác xúc động khi đi săn.
Mà bất kể là dụ dỗ con mồi hay bày tỏ tình yêu, nhân ngư đều sẽ ca hát vì nó.
Giang Từ chờ khi nhân ngư hát xong mới lên tiếng khích lệ hắn: “Thật sự đây là tiếng hát hay nhất mà tôi từng nghe.”
Muốn đem vị thần trước mắt về nơi biển sâu, là suy nghĩ lúc này của nhân ngư.
Cyril vươn tay trái về phía Giang Từ, Giang Từ hơi hơi nghi hoặc nhưng vẫn nắm lấy tay hắn.
Trong lúc tiếp xúc, ngoại trừ nhiệt độ cơ thể của nhân ngư, Giang Từ còn cảm nhận được khí tức mát lạnh của hồ nước trên tay đối phương.
Sự không kiên nhẫn trên mặt Cyril gần như đã hoàn toàn tan biến trong thời khắc này, hắn cũng không kéo Giang Từ vào nước mà chỉ cúi đầu hôn lên mu bàn tay cậu.
Hôn xong, nhân ngư này liền lộ ra một nụ cười mỉm với Giang Từ.
Nụ cười này rất nhạt, nhưng so sánh với biểu tình không kiên nhẫn lúc trước, nguyên bản mang theo vài phần tối tăm mỹ lệ bỗng nhiên hoàn toàn khác hẳn, như đẩy ra tầng mây lại thấy trăng sáng, làm Giang Từ không khỏi hơi giật mình mà thất thần một giây.
Nhân ngư luôn hiểu rõ cách lợi dụng vẻ mỹ lệ của bản thân.
“Hy vọng sau này có thể thường xuyên hát cho ngài nghe.” Hắn nói.
Giang Từ định nói được theo bản năng, những cậu nghĩ đến việc sẽ nhanh chóng trở về thế giới gốc sau khi giao thần vị cho Ash, nên lời nói sắp buột miệng thốt ra liền dừng lại.
Mà lúc này hệ thống cũng sâu kín nói: “Hy vọng ký chủ biết, nhân ngư không tự nhiên mà ca hát đâu.”
“Hắn nhất kiến chung tình với ngài rồi.” Hệ thống đưa ra kết luận.
Hệ thống không rõ đây là chuyện gì, tạo vật quả thật có hảo cảm trời sinh đối với thần thiên nhiên, nhưng cũng không đến nỗi như này chứ.
Giang Từ: “Ngươi đang đùa đấy à?”
Hệ thống chém đinh chặt sắt đáp: “Không có.”
Gặp mặt hai quản lí giả cuối cùng này chỉ để cho đủ đội hình thôi, chứ trái tim của hệ thống đã chết từ lâu rồi.
Có lẽ đây là sự chết lặng chân chính nhỉ.
Lúc này Giang Từ đang nhìn chăm chú vào đôi mắt xanh thẳm của nhân ngư bên cạnh ao, không tự chủ được mà ngây người.
Trong nháy mắt này, ánh mắt chăm chú của Cyril làm Giang Từ cảm thấy quen thuộc, cậu bỗng phát hiện, kỳ thật ánh mắt chăm chú của mỗi một quản lý giả khi nhìn cậu đều rất giống nhau.
Là điều gì dẫn tới sự tương tự này, Giang Từ bây giờ cũng chưa nghĩ gì nhiều.
Dựa theo kế hoạch, hai ngày sau Giang Từ sẽ đi thành thị của nhân loại, lúc này công tác trùng kiến thành thị mới vẫn đang được tiến hành.
Khi Giang Từ tới đó, toàn bộ thành thị đã đi vào trạng thái có quy mô sơ bộ.
“Ngài đặc biệt qua đây xem chúng tôi sao?” Thấy Giang Từ, Ash tự nhiên mà mỉm cười, “Kỳ thật càng muốn hỏi, có phải ngài tới nhìn ta hay không?”
Giang Từ cảm thấy có thể xem là vậy, vì thế gật đầu: “Là tới nhìn anh đó.”
“Có một chuyện muốn nói với anh.”
Ash nhẹ giọng hỏi lại: “Là chuyện gì?”
“Về...” Giang Từ hơi dừng lại một chút, tiếp tục nói, “Về quyền vị của thần.”
Cái đề tài này vượt xa tưởng tượng của Ash, tuy là người bình tĩnh và có tâm tư kín đáo, nhưng lúc này Ash biểu lộ rõ sự kinh ngạc.
“Ta là tạo vật do ngài sáng tạo ra, không nên vô phép tắc mà hiểu về điều này.” Ash cúi đầu với Giang Từ.
Giang Từ lắc đầu với anh: “Không có gì vô phép tắc cả, đây là hy vọng của tôi.”
Ash nghe vậy không nói thêm gì nữa, Giang Từ trực tiếp vào vấn đề chính: “Bởi vì nguyên nhân nào đó, tôi không thể tiếp tục ở lại vị trí này nữa, nên cần phải chọn ra một người kế nhiệm trong số các quản lý giả.”
“Tôi muốn chọn anh.” Giang Từ nói với anh, “Hy vọng anh có thể kế nhiệm vị trí của tôi.”
Gương mặt đang tươi cười của Ash lập tức thu lại hoàn toàn sau khi nghe những lời này. Dù là tin tức anh có thể kế nhiệm để trở thành vị thần mới, trong lòng anh cũng không hề có chút vui vẻ nào.
“Ta không thể.” Ash bình tĩnh nhìn Giang Từ chăm chú, vừa nói vừa nửa quỳ xuống đất, khiêm tốn mà thành kính nhìn lên, “Ta không có tư cách này.”
Ash không cho rằng đây là đang tự hạ thấp bản thân, lần đầu tiên âm thanh của anh nghe có chút lạnh lùng: “Vị trí thần, ngoại trừ ngài, bất luận kẻ nào cũng đều không có đủ tư cách.”
Biểu hiện của Ash lúc này làm Giang Từ nghĩ đến cái giả thiết mà cậu nói với Lucy lần đó và phản ứng của hắn.
Hai người có phản ứng gần như y hệt nhau, đều lập tức biểu hiện ra sự kháng cự, mà có lẽ Lucy kháng cự mãnh liệt hơn một chút.
“Nhưng tôi cần phải lựa chọn một người kế nhiệm.” Giang Từ cường điệu rằng chuyện này không thể từ chối được, “Anh là người mà tôi thấy thích hợp nhất, tôi cho rằng anh có thể thay tôi quản lý thế giới này thật tốt.”
Giang Từ nghiêm túc mà nói: “Nếu anh là người kế nhiệm thần vị thì tôi mới có thể yên tâm.”
Ash vẫn luôn không đáp ứng: “Là nguyên nhân gì khiến ngài cần thiết phải làm vậy?”
Giang Từ trầm mặc, muốn nói ra nguyên nhân thì phải đề cập đến chuyện ở thế giới gốc...
Thấy Giang Từ không đáp lại ngay, Ash lại thay đổi vấn đề: “Sau khi ta kế nhiệm thần vị, ngài sẽ thế nào?”
“Không thế nào cả.” Giang Từ trả lời, “Chỉ là mất đi quyền năng của thần mà thôi.”
Giang Từ đã sớm suy xét qua: “Về những quản lý giả bên kia, tôi sẽ giải thích, sẽ không để họ hiểu lầm anh.”
Đến nỗi sự thật là mình sẽ rời đi, Giang Từ vẫn còn chưa nghĩ ra nên nói như nào mới tốt.
 “……” Ash trầm mặc.
Một lát sau, anh hỏi: “Ta không đáp ứng, ngài cũng sẽ lựa chọn những người khác phải không?”
Giang Từ không thể phủ nhận, vì thế gật gật đầu.
Cuối cùng Ash vẫn đồng ý. Trong suy nghĩ của anh, nếu bất luận như thế nào Giang Từ cũng phải làm vậy, thì so với việc để cậu giao thần vị cho người khác, anh thà tự mình tiếp nhận còn hơn.
Ít nhất là vẫn có thể khống chế được những chuyện kế tiếp nó.
“Ký chủ, ngài định trao xong thần vị rồi mới nói với những quản lý giả khác hay sao?” Hệ thống đưa ra nghi vấn, “Như vậy là bọn họ không được chuẩn bị tâm lý nên có thể sẽ phản ứng rất mãnh liệt đấy?”
Giang Từ cũng có băn khoăn giống vậy: “Nhưng nếu nói cho họ trước, thì có lẽ họ sẽ càng nhất trí phản đối hơn.”
Điều này cũng quả thật không sai, hệ thống không nói gì nữa.
Luân chuyển vị trí thần cũng không phải nghi thức gì phức tạp, chỉ cần hai bên đều nguyện ý là được. Giang Từ duỗi tay khẽ chạm lên mái tóc Ash, giao quy tắc của thế giới này cho đối phương và sự thừa nhận của cộng đồng đối với thần vị cho anh. 
Việc luân chuyển thần vị là chuyện mà tất cả các quản lý giả đều có thể cảm nhận được. Bất luận là Ivy đang ở U Dạ Thành, hay là đám Lucy bị Giang Từ thuyết phục ở lại trong lãnh địa người máy đều thay đổi biểu tình trong nháy mắt. 
Mà cũng chỉ vài giây ngắn ngủi trôi qua, Thiên tộc tóc bạc sáu cánh đã xuất hiện trước mặt Giang Từ.
Lãnh địa người máy cách lãnh địa nhân tộc vô cùng xa, bởi vậy khi Lucy sử dụng năng lực cũng đã dẫn ra phụ tải kinh người.
Mắt phải của hắn đau đớn rõ ràng, nhưng trên mặt lại không hề có biểu tình gì là đau đớn, mặt hắn vẫn vô cảm mà che trước người Giang Từ.
“Ngươi làm cái gì đấy?” Dù là câu hỏi, trên tay Lucy đã cầm thứ vũ khí lạnh lẽo nhọn dài sáng lên ánh bạc, chỉ về hướng quản lý giả nhân loại cách đó không xa.
Thứ vũ khí bén nhọn màu bạc này thực tế là vũ khí ma pháp do nền khoa học kỹ thuật của Thiên tộc sáng tạo ra, căn cứ vào lượng ma pháp do người dùng đưa vào, nó có thể tạo ra sự phá hoại vô cùng khủng bố, không thua gì uy lực của ma pháp cao cấp nhất.
Cũng không chờ Ash trả lời, biểu tình Lucy đã lạnh băng: “Cho dù ngươi cướp được thần vị, thì ta cũng sẽ không thừa nhận ngươi.”
Giang Từ không nghĩ tới Lucy đang ở lãnh địa người máy sẽ lập tức tới đây. Trong cục diện trước mắt, cậu nhanh chóng mở miệng: “Không phải...”
Không phải như anh nghĩ đâu, Giang Từ định nói vậy, nhưng âm thanh cậu mới vừa bật ra đã bị Lucy đánh gãy.
“Chỉ cần giết chết hắn là được.” Ngữ khí Lucy bình đạm, biểu tình lại phá lệ thành kính nghiêm túc khi đối mặt với Giang Từ, “Tôi sẽ vì ngài mà thu về đồ vật vốn thuộc về ngài.”
Ý thức được sự nghiêm túc của Lucy, Giang Từ thấy bàn tay trái của hắn đang nắm lấy vũ khí sắc nhọn giật giật, nếu không ngăn cản, Lucy có lẽ thật sự sẽ đâm xuyên tim hoặc cắt đầu Ash trong một giây.
Giang Từ lập tức giữ chặt hắn: “Không như anh nghĩ đâu.”
Lúc này Ash cũng nói: “Là thần chủ động giao thần vị cho ta.”
Nhưng cách nói này càng làm Lucy thấy khó tiếp thu hơn, tạo vật hoàn mỹ trên mọi phương diện này hơi cụp đôi mắt dị sắc xuống: “Tại sao?”
Lucy nhìn chăm chú vào thanh niên tóc đen trước mắt: “Vì sao ngài muốn giao thần vị cho người khác?”
Hắn không thể tiếp thu, bất luận vị thần mới có là ai, hắn đều không thể tiếp thu.
Đây không phải là vấn đề người kế nhiệm là ai, điều khiến Lucy thật sự không thể tiếp thu chính là, từ hành động giao thần vị cho người khác của Giang Từ, hắn đã nhạy bén nhận ra tin tức có thể cậu sẽ rời đi.
Giang Từ hơi hé miệng, lời nói sẽ sớm rời đi mãi cũng không thể cất thành tiếng.
Trong cả quá trình Lucy vẫn luôn nhìn cậu chăm chú. Giang Từ cố gắng sắp xếp ngôn ngữ: “Tôi...”
Vừa mới mở lời, việc di chuyển cự ly xa đã làm Giang Từ choáng váng mà ngừng nói, trong một tích tắc, cảnh tượng trước mắt cậu đã biến thành tòa cung điện mà cậu từng dùng làm chỗ ở tại Arceni.
Vì choáng váng mà Giang Từ ngồi vào mép giường, phải mất một lúc mới bình thường lại, mà Thiên tộc tóc bạc đứng trước mặt cậu đã nhẹ giọng hỏi: “Đem thần vị giao cho kẻ khác, sau đó ngài sẽ rời đi phải không?”
Giang Từ càng hy vọng Lucy sẽ không biết chuyện này trước khi cậu mở miệng nói ra tính toán của bản thân. Nhưng hắn đã nói ra rồi, lúc này cậu chỉ có thể im lặng không phủ nhận.
“Tôi không muốn tiếp nhận vị thần mới, cũng không muốn ngài rời đi.” Lucy nửa quỳ trước mặt Giang Từ vẫn đang ngồi ở mép giường, nhìn lên cậu, “Ngài đã từng nói sẽ không ném tôi cho người khác.”
Giang Từ không còn lời gì để nói: “……”
Lại qua một lúc, Giang Từ nhẹ giọng đáp: “Thực xin lỗi.”
Lucy nắm lấy bàn tay đang rũ trên đùi của Giang Từ, im lặng nắm lấy một lúc, hắn đứng lên: “Tôi sẽ không để ngài rời đi.”
Vừa dứt lời, Lucy đã thiết lập ma pháp che lấp lên vách tường của tòa cung điện. Ngoại trừ người đã thiết lập ma pháp này, những người khác đều không thể tự do ra vào. 
Giang Từ không đoán trước được sẽ phát triển thành cái dạng này: “Lucy.”
“Dù ngài có không tha thứ cho tôi thì tôi cũng đành chịu.” Lucy hơi rũ mắt, “Ngài cần gì đều có thể nói với tôi, tôi sẽ mang tới đây cho ngài.”
Nói cho hết hai câu này, Lucy cúi người xuống, lấy tư thái thành kính mà hôn lên môi Giang Từ.
“Tôi yêu ngài.” Đây là lần thứ hai hắn nói vậy.
Lần trước đã không còn thỏa mãn với việc chỉ hôn lướt qua nữa. Hiện tại giống như cảnh trong mơ vậy, Lucy càng bỏ mặc quy củ mà nhẹ mở khớp hàm Giang Từ, tham nhập vào bên trong mà dây dưa chiếm hữu không hề khách khí.
Thời điểm bị hôn, Giang Từ ngơ ngẩn cả người, hoàn toàn không kịp phản ứng mà đã bị động thả lỏng hé mở hàm răng, sau đó lúc đầu lưỡi bị chạm đến thì đã không còn cơ hội trốn tránh nữa, cứ như vậy ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn sâu.
Sau khi nụ hôn này kết thúc, một chút nước bọt tràn ra ở khóe môi Giang Từ còn bị liếm nhẹ.
Lucy nói: “ Là kiểu yêu mà muốn làm chuyện này với ngài.”
Cho dù là lúc đang nói như vậy, tên Thiên tộc tóc bạc này vẫn duy trì biểu tình đạm mạc như cũ, nhưng dấu vết hôn môi rõ ràng trên đôi môi hơi ướt át đã tố cáo hắn vừa làm ra chuyện gì.
Quy củ và cao khiết hình thành nên gút mắt, ái dục làm tạo vật hoàn mỹ xuất hiện tỳ vết, nhưng tỳ vết này ở trên người Lucy còn làm người khác khó rời mắt ra khỏi vẻ mỹ cảm của hắn hơn.
Làm xong những chuyện này, không đợi Giang Từ đáp lại, Lucy đã im lặng rời đi.
Hệ thống không dám nói lời nào, nhưng lại không thể không nói: “Ký chủ thân ái, bây giờ có được tính là ngài đang bị cầm tù...”
Trong lòng Giang Từ loạn cào cào, nhưng khó có thể lý giải là, cậu hoàn toàn không hề phẫn nộ khi bị cầm tù: “Tính đi.”
Trên phương diện cảm tình, Giang Từ thật sự không được xem là người bình thường.
Trình độ yêu thích bình thường không thể làm cậu hiểu, ngược lại là biểu hiện cố chấp, yêu quá độ lại làm cậu có thể cảm nhận được.
Tình yêu như vậy là khó có thể tiếp thu với người bình thường, vừa lúc Giang Từ lại không ngại. Càng là biểu hiện cố chấp quá mức, cậu ngược lại là càng có thể cảm nhận được sự chân thật trong tình yêu này.
“Không cần lo lắng.” Hệ thống an ủi cậu, “Khả năng truyền tống của hệ thống sẽ không bị ảnh hưởng, lúc nào cũng có thể đưa ngài về...”
Nói còn chưa dứt lời, hệ thống đã nhìn thấy thao tác truyền tống nhắc nhở vô hiệu lực, ngây ra như phỗng.
Thấy hệ thống đột nhiên dừng lại, Giang Từ hỏi nó: “Sao thế?”
“Không truyền tống được...” Hệ thống khó có thể tin, “Thế giới này đã xảy ra những thay đổi không rõ, tạo nên ảnh hưởng đối với công năng truyền tống của hệ thống, cần có thời gian sửa chữa.”
Hệ thống biết ít nhất là Giang Từ sẽ điều hòa cục diện hiện tại một chút rồi mới về thế giới gốc, nhưng công năng truyền tống này tạm thời chưa cần dùng và hoàn toàn không dùng được là hai khái niệm khác nhau, hệ thống thật sự rất sốt ruột.
“Không sao đâu.” Tâm thái Giang Từ tương phản với hệ thống, “Ngươi cứ chữa trước đi.”
Nhóm Thiên tộc đều có thể nhìn thấy bên ngoài cung điện của Giang Từ bị ma pháp che chắn, Hạ Á vừa lúc gặp được Lucy đi ra khỏi cung điện liền chờ mong hỏi: “Lucy đại nhân, thần trở về rồi sao?”
Lucy không đáp, Hạ Á lại nói: “Có phải ngài ấy không muốn ai đến quấy rầy nên mới để ngài thiết trí ma pháp che giấu.”
Không mang theo ngữ khí nghi vấn, bởi vì Hạ Á đoán như vậy.
Lucy lành lạnh nói: “Không phải.”
Hạ Á nghe vậy liền chớp chớp mắt theo bản năng, nhưng biểu tình đạm mạc của Thiên tộc tóc bạc trước mắt làm nhóc không thể hỏi nhiều hơn.
“Ồ.” Hạ Á gật gật đầu.
Lucy nhìn về phía tòa cung điện bên kia, đôi mắt dị sắc lẳng lặng mà nhìn chăm chú.
Hắn cầm tù thần.
Tác giả có lời muốn nói:
Người bình thường bị giam vào phòng tối: Run bần bật
Từ bảo bị giam vào phòng tối: Hình như còn hơi vui vui(?)
——
Hai ngày không lên chương, xin lỗi đã để cho mọi người đợi QwQ
Áng văn này quả thật viết không được thông thuận, chưa từng có văn nào mà tạp như vậy! Cái chương chuyển biến này cũng đặc biệt khó viết ô ô ô ô, viết viết xóa xóa đến tận hôm nay mới xong.
Rơi xuống 50 bao lì xì nhỏ, ba ba.
   .                  ----------Hết chương 32---------

P/s: @[email protected]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi