HƯỚNG DẪN VÀO GIẤC NGỦ

Ninh Diệc Duy phát hiện Lương Sùng thật sự là một người không biết nói lý lẽ, lúc mới vào phòng Ninh Diệc Duy rõ ràng anh đã nói không buồn ngủ, bây giờ liền trưng dụng giường Ninh Diệc Duy ngay lập tức, nói là bị lệch múi giờ, bắt Ninh Diệc Duy phải kéo rèm cửa sổ xuống, nằm cùng anh.

Nằm một chốc, Ninh Diệc Duy phát hiện Lương Sùng dường như đang ngủ. Lương Sùng ôm Ninh Diệc Duy từ phía sau, cánh tay vòng qua eo Ninh Diệc Duy, không động tĩnh mà hô hấp đều đặn.

Tối qua Ninh Diệc Duy vô cùng nghe lời nên đã ngủ đủ giấc, giờ không buồn ngủ chút nào, vừa không có Lương Sùng nói chuyện làm cố vấn cho cậu, không thể làm gì hơn là cầm di động, hết sức chăm chú nghĩ nên trả lời Khang Dĩ Hinh như thế nào.

Cậu đọc lại hai tin nhắn ngắn gọn của Khang Dĩ Hinh gửi, suy nghĩ một chút, quyết định nhắn như vậy: “Chào dì, con ăn sáng rồi, bữa trưa còn chưa biết, chắc là sẽ ăn cùng Lương Sùng.”

Nếu vậy thì chắc chắn Khang Dĩ Hinh có thể nhận được ám chỉ “Con đã biết đầu đuôi mọi chuyện” của cậu.

Qua lát sau, Ninh Diệc Duy cùng lúc nhận được 2 tin nhắn ngắn ngủi.

Một cái từ Khang Dĩ Hinh, một của Chu Tử Duệ.

Ninh Diệc Duy mở tin nhắn của Chu Tử Duệ ra trước. Chu Tử Duệ hỏi Ninh Diệc Duy, một giờ rưỡi chiều đến dưới lầu thư viện được không, Ninh Diệc Duy mới sực nhớ ra hôm này cậu và Chu Tử Duệ cần đến tầng 6 thư viện dự thính,tham gia nghe buổi tọa đàm mà họ mong chờ đã lâu.

Ninh Diệc Duy lập tức trả lời: “Được!”

Sau đó cậu mở tin nhắn của Khang Dĩ Hinh ra, Khang Dĩ Hinh nói: “Nhưng chẳng phải Lương Sùng ở Frankfort ư?”

Ninh Diệc Duy lần thứ hai trầm tư, chỉ là lúc này cậu nghĩ chưa tới vài giây thì di động đã bị Lương Sùng rút đi. Lương Sùng liếc nhìn tin nhắn của Khang Dĩ Hinh, ngồi dậy, vươn tay mở đèn tường, trước tiếp gọi cho Khang Dĩ Hinh.

Khang Dĩ Hinh rất nhanh nghe máy, Ninh Diệc Duy lại gần nghe thấy bà gọi một câu “Tiểu Ninh,” âm thanh còn hơi run rẩy.

“Dì, là cháu.” Lương Sùng nói “Cháu về rồi.”

“À” Khang Dĩ Hinh ngừng hai giây, ngữ khí bình thường trở lại, nói với Lương Sùng “Dì đang nhắn tin với Tiểu Ninh. Sao cháu lại về rồi?”

Ninh Diệc Duy muốn đoạt lại di động nhưng bị Lương Sùng đè trở về giường.

Lương Sùng đổi sang tay kia, đặt di động bên tai, dùng tay còn lại cầm lấy bàn tay Ninh Diệc Duy.

Ninh Diệc Duy nghiêng đầu đi, cùng Lương Sùng nhìn nhau. Lương Sùng liền kéo tay cậu lên, vừa nói chuyện với Khang Dĩ Hinh vừa cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay cậu.

Đôi môi Lương Sùng rất ấm, Ninh Diệc Duy không hiểu lắm về ý nghĩa của những nụ hôn, chỉ là hơi ngạc nhiên, sau đó không hiểu vì đâu mà tim đập nhanh hơn.

Ninh Diệc Duy nóng bừng mặt nhìn chằm chằm gò má Lương Sùng, đã thấy Lương Sùng vẻ mặt bình tĩnh, rũ mắt, nói với đầu kia di động: “Cháu lo cho em ấy, nên trở về.”

“À, mẹ cháu không biết.” Lương Sùng còn nói.

Lương Sùng không mở loa ngoài, di động lại cách Ninh Diệc Duy hơi xa, Ninh Diệc Duy không nghe thấy Khang Dĩ Hinh nói gì, chỉ có thể căn cứ vào lời Lương Sùng để đoán nội dung cuộc nói chuyện của họ.

Vài giây sau, Lương Sùng trả lời Khang Dĩ Hinh: “Cháu đã nói mọi chuyện với em ấy.”

Lần này Khang Dĩ Hinh nói hơi nhiều, Lương Sùng một lúc lâu không lên tiếng, Ninh Diệc Duy sốt ruột liền ghé sát vào Lương Sùng muốn nghe trộm nội dung.

Lương Sùng liếc nhìn cậu một cái, dựa lưng vào đầu giường, vỗ vỗ lên chân mình.

Ninh Diệc Duy không còn lựa chọn khác nên đành chịu nhục ngồi lên đùi Lương Sùng, mặt đối mặt với anh, Lương Sùng còn nhấn eo cậu xuống, rồi mới chịu đem di động tách ra một nửa cho cậu.

Kết quả Ninh Diệc Duy chỉ nghe được Khang Dĩ Hinh nói một câu: “Cảm ơn cháu, Tiểu Sùng.”

“Dì đừng khách sáo,” Lương Sùng thâm thúy mà nhìn Ninh Diệc Duy rồi khẽ mỉm cười, “Có chuyện gì cháu sẽ báo với dì.”

Dứt lời liền cúp máy.

Ninh Diệc Duy tức giận muốn nhảy dựng lên, chỉ trích Lương Sùng: “Lúc nãy anh giả vờ ngủ!”

“Anh ngủ thật, là em than thở lúc trả lời tin nhắn nên đánh thức anh.” Lương Sùng lãnh khốc nói.

Ninh Diệc Duy bĩu môi, không phản bác, nắm tay Lương Sùng lên nhìn đồng hồ “12 giờ rồi,” Ninh Diệc Duy nói “Nếu anh tỉnh rồi thì chúng ta đi ăn cơm đi. Chiều nay em còn muốn đến trường học tham gia tọa đàm.”

Lương Sùng không để bụng chuyện Ninh Diệc Duy sát phong cảnh, nhân lúc tư thế đầu hoài tống bão của Ninh Diệc Duy mà ôm eo cậu, kéo Ninh Diệc Duy qua, hôn một lúc lâu, mới nói với Ninh Diệc Duy: “Tối nay anh phải đi.”

Ninh Diệc Duy ngơ ngác, trong lòng có suy đoán rồi nhưng vẫn hỏi Lương Sùng: “Đi đâu?”

“Quay lại Frankfort.” Lương Sùng nói.

Ninh Diệc Duy nhớ lại việc tùy hứng của cậu đêm qua, không khách sáo chút nào với Lương Sùng, nên ngượng ngùng xin lỗi: “Xin lỗi.”

Lương Sùng lặng im không nói gì nhìn Ninh Diệc Duy. Đôi môi Ninh Diệc Duy nhúc nhích một chút, nói tiếp: “Em làm anh vất vả rồi.”

“Được rồi, đừng giả vờ ngoan ngoãn với anh.” Lương Sùng nhéo nhéo má Ninh Diệc Duy, nói “Ngược lại, không nhìn thấy em, anh cũng không làm việc được.”

Ninh Diệc Duy không biết nói gì, buồn bã ôm Lương Sùng, đầu tựa lên vai anh, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh, em mời anh ăn trưa nha.”

Hơn nửa giờ sau, Ninh Diệc Duy đưa Lương Sùng tới quán cà phê cửa kính ở đại học D, gọi hai phần cơm và kem sữa bò.

“Cơm ở đây rất ngon,” Ninh Diệc Duy nói “Trước đây anh rất bận, chắc chắn không để ý đến phong cảnh ven trường cũ đâu, để em giúp anh một chút.”

Lương Sùng vạch trần Ninh Diệc Duy: “Anh thấy là vì tiệm cà phê này gần thư viện, em muốn sớm đi chiếm chỗ thì đúng hơn.”

“Đừng ngậm máu phun người.” Ninh Diệc Duy mạnh miệng nói.

Cậu chỉ thực đơn, nâng cằm nhìn Lương Sùng, hơi thổn thức: “Lần trước là chỗ này, em và Tử Duệ ăn kem đã nhìn thấy anh đón Khổng Tống, anh đối với cậu ta cực tốt, vừa cầm túi xách vừa mở cửa xe.”

“Ồ?” Lương Sùng mỉm cười, nói với Ninh Diệc Duy “Không phải em bảo mình nằm mơ à, sao giờ lại thành nhìn thấy vậy?”

Ninh Diệc Duy bị Lương Sùng làm cho nghẹn lời, đành ngậm miệng.

Chờ kem sữa bò dọn lên, ăn một miếng, Ninh Diệc Duy lại có trò gian mới, ấp a ấp úng lắp bắp mở miệng: “Lương Sùng, vậy anh có phát hiện không, thực ra trên lý thuyết chúng ta là anh họ và…”

“Anh em họ nam nữ thời cổ đại kết hôn gọi là thân càng thêm thân.” Lương Sùng nhanh chóng đáp.

Ninh Diệc Duy cảm thấy Lương Sùng đối đáp cứ như những tuyển thủ gian lận chuẩn bị sẵn đáp án của chương trình. Mà thấy Lương Sùng gặp đại địch nhưng vẫn trấn tĩnh, Ninh Diệc Duy không nhịn được cười một chút: “Được thôi, em không nói nữa.”

Cậu khuấy khuấy ly kem sữa, cười híp mắt hỏi Lương Sùng: “Em nghe tọa đàm xong cùng ra sân bay với anh được không?”

Lương Sùng dừng vài giây mới nói: “Không cần. Em cứ đi dành chỗ, lịch trình của anh sớm, phải đi lúc 3 giờ.”

Ninh Diệc Duy ngẩn người, suy nghĩ một hồi, mới cúi đầu nói “Được rồi”.

Ăn cơm xong, cũng gần đến giờ Ninh Diệc Duy và Chu Tử Duệ hẹn trước.

Có thể là lần đầu tiên trong đời, Ninh Diệc Duy đặc biệt muốn từ bỏ buổi tọa đàm học thuật mà cậu mong đợi đã lâu, tiễn Lương Sùng ra sân bay.

Nhưng Lương Sùng không cho phép, lại còn lôi kéo Ninh Diệc Duy đến góc nhỏ sau quán cà phê, không them kiêng kị gì mà hôn cậu.

“Phong cảnh ven trường cũ anh đều quen thuộc cả.” Lương Sùng nói.

Ninh Diệc Duy để anh hôn đến nỗi mặt mũi đỏ hồng, vừa hận không thể để Lương Sùng mau chóng đi vừa hận không thể khiến Lương Sùng ở lại, thất vọng mất mác nhìn Lương Sùng rời đi, mới chậm chạp đi tới thư viện.

Đi một đoạn ngắn, cậu nhìn thấy Chu Tử Duệ ôm sổ ghi chép, hưng phấn ngón trông dưới bậc thang, liền tang nhanh bước chân.

Khang Dĩ Hinh nói chuyện cùng Lương Sùng xong, đầu bếp cũng đã làm xong bữa cơm, bà đi ra khỏi nhà kính.

Bà vừa đi vừa nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi, cảm giác mơ hồ kia lần nữa lại tới, bà cảm thấy ngữ khí nói chuyện của Lương Sùng hơi kì lạ, thế nhưng không nói ra được lạ chỗ nào.

Khang Dĩ Hinh vào nhà từ cửa sau, qua phòng khách, vừa vặn thấy Khổng Tống đeo túi xách từ vào từ bên ngoài, đang thay giày.

Thấy bà đi vào, cậu ta ngẩng đầu gọi: “Mẹ.”

Khang Dĩ Hinh nhìn Khổng Tống, trong lòng bỗng nhiều thứ cảm xúc lẫn lộn.

Khổng Tống so với Khang Dĩ Hinh cao hơn một cái đầu, da dẻ trắng trẻo, đôi mắt rất to, nhưng hơi lồi một chút.

Khang Dĩ Hinh vẫn nghĩ là do Khổng Tống cận thị, mang kính mắt lâu ngày mới thế, sau khi Khổng Tống thi đại học xong đã dẫn cậu ta đi giãi phẩu mắt.

So với khí trời rét lạnh bên ngoài, Khổng Tống ăn mặc không nhiều, áo gió dài và áo lông mỏng, trên tay mang hai cái bao tay mới. Bao tay này mua vào chiều hôm qua, đối với Khang Dĩ Hinh mà nói thì không đắt nhưng lại có thể bù được một năm phí sinh hoạt của sinh viên.

“Con về lấy sách,” Khổng Tống nói, trên mặt mang vẻ cô đơn và không vui, cậu ta nói với Khang Dĩ Hinh, “Chiều nay phải đến thư viện trả sách, thi xong phải trả lại thẻ.”

Khang Dĩ Hinh bình tĩnh nhìn cậu ta vài giây, miễn cưỡng để bản thân nhìn qua không có điều kì lạ mới mở miệng hỏi cậu ta: “Ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa ạ,” Khổng Tống đổi xong dép lê, ném cặp sách qua một bên, tiếp tục nói với Khang Dĩ Hinh: “Mẹ, ăn xong mẹ đưa con đến trường học nhé?

Khang Dĩ Hinh nhìn cậu ta bước qua, gật đầu: “Ừ.”

Hai người cùng ăn trưa, Khổng Tống trông có vẻ đáng thương, không ăn gì nhiều, vẻ mặt cũng không vui.

Trong khi ăn cơm, cậu ta nói với Khang Dĩ Hinh rằng thầy phụ đạo tìm cậu ta điền giấy này giấy kia, đều là tư liệu chuyển trường.

“Thầy phụ đạo nói đây là lần đầu tiên thầy thấy sinh viên từ trường chúng ta chuyển đến đại học A.” Khổng Tống để đũa xuống, mất mát nói.

Khang Dĩ Hinh nhìn Khổng Tống, tâm lý vặn xoắn chua xót khổ sở không ngừng.

Từ đứa bé lớn thành thanh niên, Khổng Tống đều được bà che chở, hiện tại chuyển trường là chuyện lớn, bà lại không thể bảo vệ.

Hơn nữa Khang Dĩ Hinh thừa nhận, lần này bà không tranh thủ cố gắng.

Bởi chính bà rất hỗn loạn, không biết đối xử với Khổng Tống như thế nào. Khổng Tốngp nói Khổng Tống gây ra rất nhiều sai phạm, nói đại học A có lẽ thích hợp với Khổng Tống hơn, Khổng Tống cần có một chút cản trở va vấp.

Nhưng Khang Dĩ Hinh cúi đầu nhìn bát cơm vẫn chưa được động tới, tự trách giãy dụa hỏi bản thân mình, nếu chuyện kia không xảy ra, bà thực sự có như bây giờ hay không.

Hai người mang tâm sự riêng, cơm không nuốt được mà ăn một đỗi, thấy Khang Dĩ Hinh để đũa xuống, kd nói: “Mẹ, chúng ta đi thôi.”

Khang Dĩ Hinh cầm chìa khóa xe, cùng đến ga ra với Khổng Tống.

Bà lái xe ra khỏi cổng chính, đi một đoạn ngắn, Khổng Tống đột nhiên mở miệng: “Bạn cùng cấp 3 nói với con, đại học A nằm ở vùng núi ngoại thành, phòng ngủ mùa đông đều có côn trùng. Phòng ở không có nước nóng, phải đi nấu nước sôi, cũng không có phòng tắm riêng.”

Khang Dĩ Hinh nghe thế khó chịu trong lòng, nói: “Mẹ sẽ thuê cho con phòng trọ bên ngoài.”

“Đã nói là vùng núi ngoại thành, đào đâu ra phòng trọ,” Khổng Tống thấp giọng nói “Mẹ xây lên cho con sao.”

Ngữ khí Khổng Tống khiến bà cảm thấy lạ lẫm, như xé đi hết thảy ngụy trang thân thiết nhất, khuôn mặt lạnh lùng cực độ, Khang Dĩ Hinh chỉ thấy cậu ta nói từng chữ là từng mũi kim đâm vào tim bà.

“Bạn con đều hỏi vì sao con chuyển trường,” Khổng Tống còn nói “Con phải nói thế nào chứ. Bởi vì con đắc tội với một thằng ngu có quan hệ với anh họ con sao?”

Khang Dĩ Hinh nghe thấy hai chữ “thằng ngu” kia, đầu óc nóng lên, trước mắt tối đen, một chân giẫm thắng ngừng xe lại, quay đầu nhìn cậu ta, cả người run lên, âm thanh cũng đứt quãng: “Sao con, sao con có thể nói như vậy…”

Khổng Tống nhìn Khang Dĩ Hinh, không nói rằng gì, mắt chậm rãi đỏ lên: “Mẹ, con không muốn chuyển trường.”

“Nếu không phải do ba không kiên trì thì sao con phải chuyển trường chứ?” cậu ta nghẹn ngào nói “Ba chỉ thương cái thằng Ninh Diệc Duy kia.”

“Ba con đã làm hết khả năng rồi…” Khang Dĩ Hinh nỗ lực không để cho mình khóc lên, cầm một tờ giấy đưa cho Khổng Tống, nhẹ nhàng hít sâu, rồi bắt đầu lái xe tiếp về hướng đại học D, bà giống như đang tự khuyên nhủ mình, khuyên Khổng Tống “Ông ấy cũng không phải hiệu trưởng mà.”

“Vậy dì cả thì sao?” Khổng Tống lau nước mắt, kiên trì hỏi.

“Dì con phải chăm sóc dượng ở Úc…” Khang Dĩ Hinh nhỏ giọng nói “Dượng con mới phẫu thuật xong, mẹ không thể là phiền dì vì những chuyện như thế này được.”

Khổng Tống yên lặng vài giây, không nói chuyện với bà nữa, hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dọc đường lặng im, khi bầu không khí ngột ngạt sắp khiến Khang Dĩ Hinh chịu không nổi nữa thì xe đã tới đại học D.

Gần cửa Tây thư viện,Khang Dĩ Hinh lái xe vào trường, nhìn thấy ven đường có chỗ đỗ xe nên quẹo vào.

Chỗ đậu xe hơi nhỏ, bà lái xe không giỏi cộng them tinh thần không tốt, đỗ nhiều lần cũng không được, vừa định bỏ qua đi tìm chỗ khác thì Khổng Tống đột nhiên nói: “Mẹ! Mau dừng lại!”

Khang Dĩ Hinh sợ hết hồn, dừng lại, quay đầu nhìn Khổng Tống, muốn hỏi cậu ta chuyện gì nhưng lại thấy ánh mắt Khổng Tống nhìn ngoài cửa sổ của Khổng Tống khiến cho bà kinh sợ.

Bà nhìn theo ánh mắt cậu ta.

Cách những cây khô thưa thớt lá, bà nhìn thấy Lương Sùng và Ninh Diệc Duy đang hôn nhau.

Khang Dĩ Hinh không biết mình sửng sốt mất bao lâu, âm thanh tách tách chụp ảnh từ di động của Khổng Tống làm bà tỉnh táo khỏi cơn kinh ngạc vừa rồi.

“Tiểu Tống,…” Khang Dĩ Hinh ngơ ngác nhìn Khổng Tống, hỏi cậu ta: “Con đang làm gì vậy?”

Khổng Tống không ngừng chụp, Khổng Tống nhìn thấy ảnh chụp trên màn hình di động của Khổng Tống, chưa hết, còn có video, bà run lên một cái, bản thân chưa kịp phản ứng đã tóm lấy cánh tay Khổng Tống. Di động của Khổng Tống cũng bị bà kéo cho rơi xuống khóa an toàn cửa xe.

“Mẹ sao thế?” dáng vẻ Khổng Tống vô cùng tự nhiên, phảng phất cứ như chỉ đang ngắm phong cảnh “Con đang chụp ảnh mà.”

“Xóa đi,” Khang Dĩ Hinh cuối cùng không khống chế được tâm trạng của mình nữa, bà gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Khổng Tống, nói với cậu ta: “Con xóa đi ngay cho mẹ.”

“Tại sao chứ,” Khổng Tống nói “Con mang những ảnh này đi tìm anh họ, anh họ sẽ không bắt con chuyển trường nữa.”

“Con xóa ảnh mau, ngay lập tức!” Khang Dĩ Hinh muốn cướp lấy di động của Khổng Tống.

Khổng Tống cản lại cánh tay Khang Dĩ Hinh, giấu di động ra sau lung: “Con tuyệt đối không xóa!”

Khang Dĩ Hinh cố chấp muốn lấy di động sau lung Khổng Tống, hai người giằng co một chốc, Khổng Tống bị bà dây dưa sắp hết kiên nhẫn, mất khống chế mà đẩy mạnh Khang Dĩ Hinh một cái, gầm nhẹ lên với bà: “Con không xóa! Các người không phải không còn cách nào khác sao? Tự con đi tìm anh ta!”

“Khổng Tống!” Khang Dĩ Hinh cảm thấy mình rất nhanh sẽ bị ép tới phát điên.

Bà nghe thấy âm thanh sắc nhọn khàn khàn của mình vang lên trong buồng xe, bà thở hỗn hễn, dùng hết sức lực đạp chân ga, động cơ xe êm ái giờ đây rền vang một tiếng khiến Khổng Tống run lên.

“Con không xóa ảnh,” Khang Dĩ Hinh run rẩy nắm vô lăng, chỉ vào tường vây cuối đường, gằn từng chữ nói với Khổng Tống: “Con và mẹ cùng chết!”

Khổng Tống nhìn bà rất lâu, để Khang Dĩ Hinh xóa hết ảnh, một tấm cũng không lưu, sau đó cậu ta mở cửa xe Khang Dĩ Hinh, đi ra ngoài. Khang Dĩ Hinh nhìn Khổng Tống đi xa mất dạng, thở hắt ra một hơi nóng bỏng, ngồi một chốc, vô lực gục đầu lên tay lái, bờ vai chầm chậm run lên, nước mắt từng chút trào khỏi đôi mắt nhắm chặt của bà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi