HƯỚNG DẪN VÀO GIẤC NGỦ

Trên đường về nhà Lương Sùng vẫn chưa phát hiện Ninh Diệc Duy lén lút che giấu vết thương bị nứt, thái độ với Ninh Diệc Duy vẫn tốt. Anh cầm cặp cho Ninh Diệc Duy, đặt ra ghế sau, tuy chưa có mở cửa xe cho cậu nhưng cũng đã là một loại đãi ngộ đột phá.

Thấy Ninh Diệc Duy cúi đầu mân mê nghịch di động, Lương Sùng tùy ý nói: “Lại nhắn tin với Chu Tử Duệ?”

Ninh Diệc Duy liếc Lương Sùng một cái, phủ nhận suy đoán của anh: “Em gửi tin cho Khổng giáo sư.”

“Khổng Thâm Phong?”

“Ừm,” Ninh Diệc Duy nhanh chóng gõ chữ, không ngẩng đầu lên “Tử Duệ nói dù nhắn cũng vô dụng nhưng em vẫn muốn nhắn.”

“Nhắn cái gì?”

Ninh Diệc Duy gõ chữ đến kích động, qua lát sau mới trả lời Lương Sùng: “ Giải thích chuyện ở tổ nghiên cứu.”

“Tuần này ông ấy trở về?” Lương Sùng hỏi Ninh Diệc Duy “Tối qua Khổng Tống có nhắc tới.”

“Ông ấy chỉ quay lại vài ngày, em chắc chắn không gặp được…” Ninh Diệc Duy nghĩ đến câu nói “gọi video với ba” của Khổng Tống, trong lòng không quá thoải mái, để di động xuống nói với Lương Sùng  “Người em họ này của anh rốt cuộc là giống ai vậy, so với nhân phẩm của Khổng giáo sư thì khác xa một trời một vực!”

Khổng Thâm Phong là vị giáo sư mà Ninh Diệc Duy kính trọng nhất ở trường, đồng thời là thần tượng lâu năm trong lòng cậu. Khổng giáo sư cũng từng là người học đại học trước 3 năm, sau khi tốt nghiệp khoa chính quy đã du học ở nước ngoài, ở tuổi 32 vì áp lực quá nhiều mà quay lại trường cũ, vực dậy tổ nghiên cứu ngủ đông năm năm từng bị gọi là trò hề của trường, cuối cùng làm ra thành quả đột phá.

Khi còn trẻ đã phải gánh vác tổ nghiên cứu nên ông vô cùng bận rộn, đến tận vài năm trước khi Ninh Diệc Duy nhập học mới đột nhiên công bố chiêu sinh chính quy cho tổ nghiên cứu.

Đối với sinh viên muốn nghiên cứu học thuật mà nói thì việc gia nhập tổ nghiên cứu của Khổng Thâm Phong là chuyện được nhiều lợi ích

Một mặt là vì danh tiếng Khổng Thâm Phong vang dội, quen biết nhiều nhà vật lý học nổi danh ở nước ngoài, nếu có thể quen thân với ông thì biết đâu lại được một phong thư giới thiệu, hoặc làm nghiên cứu dưới sự dẫn dắt của ông cũng đều là chuyện tốt; mặt khác Khổng Thâm Phong ở nghiên cứu học vấn là người nghiêm túc, dù cơ hội nói chuyện không nhiều cũng có thể học tập này nọ. Bởi vậy nên tổ nghiên cứu của ông nổi danh là nhiều yêu cầu không dễ dàng nhưng vẫn nhiều người xin gia nhập như cá diếc qua sông.

Ninh Diệc Duy và Chu Tử Duệ lơ lửng trên xà nhà ngang dọc đã hơn nửa năm, qua năm cửa chém sáu tướng (*quá ngũ quan, trảm lục tướng) mới vào được tổ nghiên cứu.

(*)câu này xuất phát từ chiến tích của Quan Công – Quan Vũ khi đối chiến với quân Tào, võ tướng dưới trướng Lưu Bị trong tác phẩm Tam Quốc Chí tác giả La Hán Trung. Tôi tóm tắt thế thôi, nếu các bạn muốn đọc thêm về Quan Công thì link đây:https://vi.wikipedia.org/wiki/Quan_V%C5%A9

Khổng Thâm Phong rất nghiêm khắc, tính cách cũng kì quái, không khéo đưa đẩy, có chút trắng đen rạch ròi, nhưng ông tốt với Ninh Diệc Duy đến lạ, tuy rằng Ninh, Diệc Duy chỉ là một sinh viên năm cuối bình thường. Có lẽ là vì ông đã từng nói, nhìn thấy cái bóng ngày thơ ấu của mình ở Ninh Diệc Duy.

Sau khi Ninh Diệc Duy gia nhập tổ, tần suất Khổng giáo sư có mặt ở cuộc họp hàng tuần tăng cao,thậm chí khi ở Tokyo ông đều chủ động gửi bưu kiện cho Ninh Diệc Duy, đề cử một vài chương thảo luận mới nhất cho cậu xem, còn muốn Ninh Diệc Duy sau đó lý giải quan điểm cá nhân cho ông.

Trước khi tham gia tổ nghiên cứu, vì sùng bái Khổng Thâm Phong, Chu Tử Duệ và Ninh Diệc Duy mang tất cả tin tức phỏng vấn của Khổng giáo sư đọc hết một lượt, hai người không nhớ rõ Khổng giáo sư có từng đề cập đến con trai ông hay chưa. Khi Khổng Tống được trợ giáo mang đến xuất hiện ở phòng thực nghiệm, Ninh Diệc Duy cùng Chu Tử Duệ đều lấy làm kinh hãi, sau khi tiếp xúc càng cảm thấy quái dị.

Chu Tử Duệ nói ‘máu mủ tình thâm’, này là chuyện hiển nhiên, nhưng Ninh Diệc Duy thẳng thắn như ruột ngựa, ghét phải quanh co lòng vòng, cũng sợ vì không gặp được Khổng giáo sư mà sự việc rút khỏi tổ nghiên cứu sẽ thành sự thật, liền thẳng thắn đem nguyên nhân của chuyện cuộc họp lần trước miêu tả lại một cách khách quan, cũng chẳng đề cập chuyện mà Khổng Tống làm lúc chiều, chỉ muốn xác nhận với Khổng giáo sư rằng tình huống của cậu và Chu Tử Duệ là như vậy, không còn tư cách ở lại tổ nghiên cứu.

“Không biết,” Lương Sùng trả lời Ninh Diệc Duy, “Tôi và người nhà cậu ta không thân cận, không rõ.”

“Anh đúng là có phúc mà không biết hưởng,” Ninh Diệc Duy khiển trách anh “Khổng giáo sư là dượng anh, anh lại không thân cận. Anh có thể học hỏi nhiều điều từ Khổng giáo sư, không chỉ tri thức học thuật mà còn mỹ đức, nếu anh thường xuyên liên hệ với ông ấy, nhất định sẽ lương thiện hơn so với bây giờ!”

Lương Sùng mặt không thay đổi liếc nhìn Ninh Diệc Duy một cái “Tôi không mỹ đức không thiện lương?”

“Cũng không hẳn là ý này,” dâm uy thường ngày của Lương Sùng thâm nhập sâu trong lòng Ninh Diệc Duy, cậu bị anh liếc một cái liền vội vã bổ sung “Em chỉ tùy tiện nói thôi, đừng nghiêm túc thế.”

Lương Sùng thờ ơ “Khổng giáo sư của em quá bận rộn, mười lần gia đình sum họp hết chín lần không đến. Vậy cũng là mỹ đức sao?”

“Khổng giáo sư rất bận!” Ninh Diệc Duy nghe thấy Lương Sùng dám đặt nghi vấn với Khổng Thâm Phong ngay lập tức ngồi dậy phản bác, “Ông ấy bận đi tìm chân lý, bận bịu vì loài người mà trả giá! Anh nên vì điều này mà tôn trọng và cảm thông cho người đã phấn đấu vì khoa học cả một đời!”

Lương Sùng đột nhiên bật xi nhan rẽ phải. Dừng xe ven đường, hạ hỏa, nheo mắt nhìn Ninh Diệc Duy: “Ninh Diệc Duy, hôm nay em có gì đó không đúng.”

Anh tháo đai an toàn, tới gần Ninh Diệc Duy.

Ninh Diệc Duy tựa lưng vào cửa xe, trấn định nói: “Anh nói gì thế, em nghe không hiểu, mau lái xe đi.”

“Đúng là vậy.”Lương Sùng vạch trần Ninh Diệc Duy không một chút uyển chuyển “Tâm trạng em không tốt.”

Ninh Diệc Duy không nói gì, Lương Sùng còn nói: “Tại sao? Ngôi sao sáng Plasma không lên lớp à?”

“Không phải,” Ninh Diệc Duy nói “Có đến.”

“Ông ta mắng em sao?” Lương Sùng lại hỏi.

“Nào có,” Ninh Diệc Duy oán thầm ‘trừ anh ra có ai mắng em đâu chứ’, nói tiếp “Ông ấy còn khen em nữa.”

“Vậy là lúc ăn cơm, xảy ra chuyện gì?” Lương Sùng không có chút mảy may muốn buông tha Ninh Diệc Duy, tiếp tục suy đoán “Em và Chu Tử Duệ trốn sau tượng đồng mà ngồi, ngồi đó để làm gì?”

Ninh Diệc Duy bị Lương Sùng đoán trúng, hiện tại một chữ cũng không dám nói, lại nghe Lương Sùng nói: “Quay mặt sang đây, để tôi xem băng gạc.”

Không đợi Ninh Diệc Duy chuẩn bị, anh nắm lấy cằm Ninh Diệc Duy, ép Ninh Diệc Duy quay mặt sang nhưng cử động không lớn, dường như sợ Ninh Diệc Duy lại bị thương.

Nhìn thấy băng gạc được dán méo mó xiêu vẹo sau tai Ninh Diệc Duy, Lương Sùng buông lỏng tay.

Ninh Diệc Duy cúi đầu, không dám lên tiếng.

“Sao lại thế,” âm thanh Lương Sùng rất lạnh “Thành thật khai báo.”

“Em cãi nhau với Khổng Tống ở nhà ăn số 4,” Ninh Diệc Duy nói “Em cử động hơi mạnh, làm nứt vết thương.”

Cũng không biết vì sao, Ninh Diệc Duy cảm thấy nói nhiều sinh nhàm chán, không muốn nó tỉ mỉ.

“Tôi chưa từng thấy em cãi nhau à?” Lương Sùng căn bản không chấp nhận lời giải thích của Ninh Diệc Duy, “Ninh Diệc Duy, cái mà em gọi là cãi nhau chính là ngồi một chỗ không thèm động đậy, chỉ bằng vài câu nói cũng có thể khiến người khác tức đến muốn đánh em.”

“Cho nên cậu ta muốn đánh em, em liền né.”

Ninh Diệc Duy nhấc mí mắt lên nhìn, lại phát hiện ánh mắt Lương Sùng không hề đáng sợ như mình nghĩ, ngược lại Lương Sùng dường như là bất đắc dĩ.

Dáng vẻ Lương Sùng bó tay hết cách như thế khiến Ninh Diệc Duy đột nhiên nóng nảy. nếu như có thể, Ninh Diệc Duy hi vọng loại vẻ mặt này có thể lập tức biến mất khỏi khuôn mặt Lương Sùng.

“em sợ anh mắng em.” Ninh Diệc Duy nhỏ giọng nói, liền chủ động bổ sung chi tiết lấy hòng lấy công chuộc tội, “cậu ta cãi không lại em, trong tay vừa vặn bưng một bát canh đậu xanh, muốn tạt lên vết thương của em. Em tránh được.”

Bên trong buồng xe tối mờ bên cạnh cột đèn đường cao cao, Lương Sùng trầm mặc rất lâu, xuống xe rút một điếu thuốc. hút thuốc xong quay về xe, đầu tiên là bấm một cái lên  mặt bé ngoan đang ngồi yên Ninh Diệc Duy.

Đầu ngón tay anh man mát, đều là mùi thuốc lá, nhưng Ninh Diệc Duy hiếm thấy mà không chán ghét khó ngửi.

Lương Sùng ôn hòa nói: “Tôi đưa em đi bệnh viện.”

“Đã băng kỹ rồi,” Ninh Diệc Duy không quá tình nguyện, “Cũng không chảy máu nữa.”

“Chỉ kiểm tra lại thôi”, thanh âm Lương Sùng trầm thấp, cứ như đang dỗ dành, còn rất kiên trì, “Sẽ không lâu lắm đâu.”

Ninh Diệc Duy không nói năng gì, Lương Sùng hỏi cậu: “Nhé?”

Qua chốc lát, Lương Sùng khởi động xe, tiến về phía trước một đoạn, anh thỏa hiệp nói với Ninh Diệc Duy: “Tôi gọi bác sĩ tới nhà.”

Ninh Diệc Duy nghiêng mặt nhìn Lương Sùng, một nửa khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối trên xe không lộ vẻ gì, khóe môi bằng phẳng.

Bầu không khí trong xe có chút nóng, Ninh Diệc Duy kéo kéo cánh tay Lương Sùng, anh không né tránh, tay phải bỏ vô-lăng tự nhiên thả xuống, để Ninh Diệc Duy có thể thoải mái lôi kéo.

“Lúc chiều ăn không no.” Ninh Diệc Duy nói nói “Bị tên tiểu nhân kia tức đến no rồi.”

“Ninh Diệc Duy” Lương Sùng gọi cậu một tiếng, Ninh Diệc Duy nâng mắt lên “ừ” một tiếng.

“Có ai từng nói với em chưa, em và Khổng Thâm Phong rất giống nhau?”

Ninh Diệc Duy không đáp lại Lương Sùng, Lương Sùng liền tự hỏi tự trả lời: “Đều đặc biệt dày vò người.”

Vốn nghe nói mình giống Khổng giáo sư, trong lòng Ninh Diệc Duy dâng lên một nỗi đắc ý, hai chữ ‘dày vò’ vừa ra tới, Ninh Diệc Duy liền không vui: “Vậy có ai nói rằng anh với Khổng Tống giống nhay chưa, đều đặc biệt thích trưng diện.”

Lương Sùng bị cậu chọc cho tức cười: “Em đừng nói tôi và cậu ta giống nhau, em không nhắc ngay cả tên cậu ta tôi cũng quên. Vả lại tôi mỗi ngày đến công ty, mặc áo T-shirt mang giày chơi bóng cũ như em làm sao phù hợp?”

Ninh Diệc Duy cúi đầu nhìn áo T-shirt rất thoải mái cùng giày chơi bóng cũng vô cùng thoải mái của mình, hỏi Lương Sùng: “Mẹ em mua, anh có ý kiến?”

Quần áo của Ninh Diệc Duy không phải mua ngoài lề phố, tất cả đều do Lục Giai Cầm chuẩn bị cho, để một nửa ở nhà Lương Sùng, một nửa ỏ nhà mình, mỗi ngày kgc đều xem dự báo thời tiết rồi nhắn tin cho cậu hôm đó đến trường phải mặc bao nhiêu áo, Ninh Diệc Duy liền theo mẹ cậu dặn dò mà mặc.

“Tôi nào dám.” Lương Sùng nói

Ninh Diệc Duy sực nhớ tin nhắn của mình còn chưa gõ xong, liếc trộm Lương Sùng rồi trở tay gõ tiếp, sau đó cảm thấy chưa đủ khách quan liền xem lại từ đầu tin nhắn, Lương Sùng đã dừng xe trước một nhà hàng.

Hai người ngồi vào trong gọi món xong, Ninh Diệc Duy đưa di động cho Lương Sùng xem, nói: “Anh dùng tiêu chuẩn người bình thường xem giúp em một chút, viết thế này Khổng giáo sư có tức giận hay không.”

Lương Sùng đối với cụm từ ‘người bình thường’ không đưa ra dị nghị gì, anh thuận tay nhận lấy di động xem tin nhắn Ninh Diệc Duy gõ, càng xem lông mày càng cau chặt.

“Sao thế, không được hả?” Ninh Diệc Duy sốt ruột hỏi, “em sỉ nhục nhân cách Khổng Tống hơi quá tay sao? Nên đổi thành thế nào mới được?”

“Không cần gửi nữa,” Lương Sùng trả di động cho Ninh Diệc Duy, “Cuối tuần này tôi sẽ hẹn ông ấy nói chuyện.”

“Tại sao?”Ninh Diệc Duy kỳ quái hỏi, “Vậy em cùng đi được chứ?”

“Không được,” Lương Sùng nói xong lạnh như băng mà nhìn Ninh Diệc Duy một hồi, “Ninh Diệc Duy, em đi với tôi chịu đựng quả thật giỏi, ra ngoài chịu nhiều ức hiếp như vậy.”

Ninh Diệc Duy chẳng hiểu mô tê gì “Em đâu có dễ bắt nạt??”

Món ăn được dọn lên, Lương Sùng không biện luận cùng cậu nữa, chỉ nói: “Thôi, ăn trước đi, bác sĩ sắp đến rồi.”

Ăn được vài miếng, Ninh Diệc Duy không nhịn được liền ngẩng đầu, còn muốn biện hộ tiếp cho mình vài câu.

Lương Sùng nhìn ánh mắt cậu bắn tới tức thì lườm một cái: “Ăn.” Ninh Diệc Duy không thể làm gì khác hơn là ủy khuất cúi đầu, tiếp tục ăn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi