HƯỚNG ĐẾN ÁNH MẶT TRỜI


Tiếng sóng biển rào rào đập vào thuyền, gió lạnh mang theo mùi thanh mát của biển tràn vào cảng cũ.

Phía trước là đội trưởng Mộc Kim Ngưu không ngừng thở dốc, giơ thẳng họng súng đen ngòm về phía người đàn ông đang đứng sát cầu thang gấp đi lên con thuyền lớn phía sau.

Hắn cũng một tay cầm súng nhắm vào anh ấy, tay còn lại thì nắm chặt cổ tay trái của người hắn yêu.

Doãn Sư Tử nhìn đội trưởng, rồi lại ngước đôi mắt thẫn thờ nhìn tấm lưng thẳng tắp vững chắc của Khương Ma Kết.

Những kỉ niệm trong mấy năm loang loáng trong đầu, những lời yêu thương hắn nói văng vẳng bên tai.

Nên kết thúc rồi, tỉnh khỏi giấc mơ hão huyền này.

Tay phải cầm súng của anh hơi run lên, cuối cùng họng súng lạnh lùng dí vào lưng hắn.

Anh nhận ra người trước mặt khựng lại, hắn hơi quay đầu ra sau.

Anh đối diện với vẻ mặt cực kỳ sửng sốt, không dám tin của hắn.

Một giọng điệu không cảm xúc thực sự phát ra từ miệng anh.

“Đầu hàng đi, Cap.”
Gió biển cứ không ngừng đập lên người, đôi mắt sắc bén của hắn hơi mở to, sau đó híp lại.

Hắn đã hiểu ra vấn đề, bàn tay luôn nắm chặt sợ Doãn Sư Tử của hắn bị lạc cuối cùng đã buông ra.
Ra là em à?
Lúc cảnh sát phá tan những vụ làm ăn lớn, lúc cảnh sát lần theo manh mối bắt được từng thủ lĩnh cấp cao.

Hay lúc chạy trốn muốn cùng em cao chạy xa bay, dù đã che giấu hoàn hảo vẫn bị cảnh sát phát hiện, tôi vẫn chưa từng có suy nghĩ nghi ngờ em.

Đoàng!
Khương Ma Kết bất ngờ bắn Mộc Kim Ngưu, anh ấy tránh kịp, viên đạn sượt qua vai.

Doãn Sư Tử dùng ánh mắt ra hiệu anh ấy đừng đến gần, Khương Ma Kết đang điên tới cùng cực, anh hiểu hắn mà, hắn càng điên thì càng bình tĩnh.

“Em lừa tôi.”
Khương Ma Kết bỗng nói một câu, hắn quay lại lần nữa, chĩa súng lên đầu anh.

Đôi mắt của hắn nhìn anh lúc này giống hệt lần đầu tiên gặp mặt, lạnh lẽo và đáng sợ, có cả sự căm hận.

Môi hắn nhếch lên một nụ cười khinh bỉ, chẳng biết hắn đang khinh bỉ anh hay chính bản thân hắn.


Màn trình diễn này quá xuất sắc.

Người ta nói yêu vào thường sẽ mất đi bản thân, hắn đã yêu người này đến mức đầu óc không còn được minh mẫn nữa rồi.

Anh làm gì hắn cũng cho phép, anh nói gì hắn cũng tin, yêu và tin tưởng đến mức biến bản thân thành kẻ ngu.

Hắn trao cả con tim cho người này, hắn từ kẻ vô tâm đã học cách yêu thương khi ở bên người này, để rồi đến cuối cùng hắn có được gì?
Lúc này Khương Ma Kết mới chợt nhận ra, Doãn Sư Tử chưa từng nói yêu hắn.

Thì ra là vậy.

“Lừa tôi có vui không, cậu cảnh sát?”
Giọng nói của hắn chua chát, ngón tay có thể ấn vào cò súng bất cứ lúc nào để kết thúc mạng sống của kẻ lừa dối mình bấy lâu nay.
“Trêu đùa tôi có vui không, Sư Tử?”
Tình yêu của hắn bị giẫm đạp không thương tiếc.

Quả nhiên như lời họ nói, hắn không xứng được yêu thương, cũng sẽ không có ai yêu thương kẻ như hắn.

Khát khao cái gì? Vọng tưởng cái gì? Khi tất cả hắn xây dựng bao lâu bị đạp đổ.

Mới bắt đầu đã là giả, những ngày tháng bên nhau là giả, giờ phút này mới là thật.

Doãn Sư Tử cắn môi, cổ họng của anh nghẹn đắng.

Anh không dám trả lời cũng không thể trả lời, hắn hỏi thế này, thật sự như đang cào xé tim anh.

Nhìn ra xa thấy đồng đội trong đồng phục cảnh sát đang nhanh chóng chạy đến, anh hít ngược một hơi, cố bình tĩnh nói: “Anh không thoát được đâu Khương Ma Kết, chỗ này đã hoàn toàn bị cảnh sát bao vây.

Nếu anh đầu hàng, anh sẽ nhận được sự khoan hồng của pháp luật.”
“À.” Khương Ma Kết nhướng mày, cười nói: “Ý cậu cảnh sát đây là tôi sẽ được chết thanh thản hơn hay sẽ tù chung thân?”
Thử nhìn lại tội ác chất cao như núi bao nhiêu năm qua của một ông trùm như hắn đi, không tử hình thì dân cả nước sẽ không còn niềm tin vào pháp luật nữa.

Khương Ma Kết nhìn chằm chằm anh, đôi tai lại tập trung nghe thấy từng tiếc bước chân phía sau, bên kia biển cũng thấy mấy chiếc thuyền nhắm bên này mà chạy tới.

Doãn Sư Tử nín thở, họng súng đang đặt bên đầu đột ngột hạ xuống khiến anh kinh ngạc, khó hiểu nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của hắn.

Đội cảnh sát bên kia đã chạy đến nơi, Khương Ma Kết lạnh nhạt giơ tay trái lên, vừa nhìn Doãn Sư Tử vừa tháo chiếc nhẫn mà trước đây hắn cảm thấy vô cùng linh thiêng.

Chiếc nhẫn lóe lên tia sáng bạc, bị hắn thẳng thừng thả ngón tay, rơi tự do xuống sàn gỗ cũ, quay tròn mấy vòng, cuối cùng lọt thỏm xuống một khe gỗ.


Chiếc nhẫn rơi xuống biển, để đáy biển chôn vùi tình yêu của hắn.

Chết lặng.

Doãn Sư Tử mở to mắt, hoàn toàn chết lặng.

Bàn tay cầm súng bị đối phương nắm lấy, ấn mạnh lên vị trí tim của hắn.

Ngón tay cái của hắn đè lên ngón trỏ đặt trên cò súng của anh.

“Sư Tử, cậu nhớ không, tôi từng nói tôi chưa từng làm việc gì khiến bản thân phải hối hận.”
Khương Ma Kết vẫn cười, Doãn Sư Tử có thể nhận ra, câu nói tiếp theo của hắn sẽ vô cùng đáng sợ, sẽ giết chết anh bằng một con dao vô hình.

“Nhưng bây giờ tôi biết rồi.”
“Cảnh sát Sư Tử, chuyện duy nhất khiến tôi hối hận—— chính là yêu cậu.”
Đoàng!
Một tiếng súng chói tai vang lên và máu bắn tung tóe.

Bàn tay nắm tay anh lần cuối đã buông ra và hắn ngã xuống.

Các cảnh sát từ xung quanh xông tới gần.

Cạch—!
Bàn tay dính máu thả rơi khẩu súng và anh lao đến đỡ lấy hắn.

Anh giữ lấy nơi bị đạn xuyên vào, máu ròng ròng nhuộm đỏ tay anh, quần áo anh, tẩm ướt người hắn.

Hắn không tỉnh lại nữa.

Không bao giờ.

Hắn mang theo “hận” mà rời đi, thản nhiên để lại anh gánh theo “hối” sống hết quãng đời còn lại.

Doãn Sư Tử ngồi trên hàng ghế dài trong sở, quần áo vẫn là trang phục nhuộm máu tươi, thẫn thờ xoa chiếc nhẫn.

“Chuyện duy nhất khiến tôi hối hận chính là yêu cậu.”
Dòng nước mắt mặn chát rơi xuống, đầu óc lúc này không có gì ngoài câu nói của Khương Ma Kết.


Bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, anh vội vàng quay đi lau nước mắt, mới nhìn sang Mộc Kim Ngưu và Lăng Cự Giải đang đi đến.

“Vào đi.” Mộc Kim Ngưu khô khan nói.

Doãn Sư Tử chần chừ đứng dậy, nắm chặt bàn tay, cất bước đi theo Lăng Cự Giải.

Là anh xin muốn được gặp hắn, nhưng anh lại không biết mình sẽ nói gì.

Cửa phòng khẽ khàng đóng lại, Lăng Cự Giải đứng bên ngoài nhìn vào bên trong qua khe kính trên cửa.

Vết thương trên ngực hắn đã được khâu lại gọn gàng, da dẻ trắng bệch và cơ thể lạnh ngắt, Doãn Sư Tử cảm nhận được khi anh nắm lấy bàn tay của hắn.

Khương Ma Kết lúc này chỉ là một cái xác, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Anh im lặng rất lâu, chỉ đứng bên giường nhìn xuống hắn.

Bây giờ anh muốn thừa nhận một chuyện thì cũng muộn rồi, hắn sẽ không nghe thấy.

Hắn đi một mình, nhưng hình như cũng đã kéo linh hồn của anh theo.

Doãn Sư Tử nâng bàn tay lạnh lẽo của hắn lên, đặt trước trán mình, cắn răng im lặng khóc một trận.

Đi ra bên ngoài, Lăng Cự Giải giữ lấy tay anh, mày nhíu lại rất chặt, giọng điệu giống như đang chất vấn: “Rốt cuộc cậu và anh ta có quan hệ gì?”
Doãn Sư Tử cúi gằm mặt, nghẹn cứng trả lời: “Bây giờ thì không có quan hệ gì nữa.”
Doãn Sư Tử quyết định thôi việc khi ở trường bắn súng, mấy lần cầm súng lên, tay phải của anh không ngừng run rẩy, cảnh tượng đó luôn ẩn hiện trong tâm trí hành hạ anh.

Đầu óc đau nhức liên tục và không tỉnh táo cho lắm, thậm chí vài lần anh còn gắt gỏng với đồng nghiệp dù người ta chả làm gì đả động đến anh hết.

Anh ở nhà, và căn bệnh nặng hơn.

Mộc Kim Ngưu đưa anh đến một nghĩa trang.

Hình như Khương Ma Kết đã được chôn cất lâu rồi, nên vào lần đầu tiên anh đến, vì không ai để ý nên cỏ đã mọc khá cao.

Chẳng ai chăm lo cho hắn cả, trên đời chỉ có Doãn Sư Tử anh nhớ thương hắn mà thôi.

Anh hay đi đến những nơi chứa nhiều kỷ niệm của hai người, đắm mình trong đó, cảnh còn nhưng người mất rồi.

Anh đứng trên bờ cát trắng ngắm bình minh lên nhuộm đỏ mặt biển, để sóng vỗ liên tục tưới ướt bàn chân mình.

Anh thả hồn theo tiếng sóng dạt dào, lặng lẽ nghĩ về những chuyện đã qua.

Kỷ niệm là thứ duy nhất còn sót lại.

Sóng biển dạt vào bờ, ước gì những làn sóng này có thể truyền tiếng lòng của anh đến người đàn ông đang ở nơi xa xôi nào đó.

Ở đây, có em yêu anh đến tận cùng sinh mạng.


Đèn đỏ trên phòng cấp cứu đã sớm tắt, mặt trời đã lên báo hiệu cho một ngày mới bắt đầu.

Doãn Sư Tử đứng một bên nhìn Giang Thiên Yết chỉ biết trơ mắt đứng bên ngoài phòng điều trị đặc biệt, nhìn Dương Bảo Bình nằm bên trong qua cửa sổ kính, không được phép đi vào.

Xung quanh anh bây giờ chỉ toàn thiết bị y tế và dây cắm đầy người.

Não bộ bị tổn thương quá nặng, như bác sĩ đã nói, phẫu thuật thành công đã là một kỳ tích, nhưng bao giờ anh tỉnh lại thì không thể dự đoán được.

Phải đợi, ai biết sẽ là mấy ngày, mấy tháng, mấy năm, hay là…
Vương Xử Nữ và Đới Bạch Dương đi tới giữ vai cậu, Giang Thiên Yết cuối cùng cũng không kìm được mà bật khóc.

Doãn Sư Tử giữ im lặng, anh cứ như nhìn thấy bản thân mình trước đây, nhưng mà lại không giống.

Điều duy nhất có thể nuôi nấng bây giờ là niềm tin.

Vì còn sống là vẫn còn hy vọng.

Tầm trưa thì Hoàng Song Tử chạy đến, chú Dương gọi anh qua một bên nói chuyện với anh.

Mới chỉ một đêm, thế nào lại cảm thấy chú như già thêm mấy tuổi.

Cô Dương suy sụp ngồi ngoài phòng bệnh, từ hôm qua đến giờ cô chưa ăn uống gì.

Giang Thiên Yết cầm lấy hộp cháo từ tay Vương Xử Nữ, đi đến bên cạnh cô, cẩn thận múc một thìa cháo.

“Mẹ, ăn chút đi.”
Cô Dương nhìn Giang Thiên Yết đang cố tỏ ra bình tĩnh, đôi mắt đỏ ửng hơi lay động.

Cô run rẩy giơ tay lên chạm vào đầu cậu, yếu ớt nói: “Con đã ăn gì đâu, con ăn trước đi, mẹ không đói.”
Giang Thiên Yết lắc đầu, đưa thìa cháo lại gần hơn: “Mẹ ăn đi rồi con ăn, chúng ta còn chăm sóc cho anh Bảo Bình nữa.

Anh ấy tỉnh lại thấy mẹ gầy yếu, sẽ đau lòng lắm.”
Cô Dương nén nước mắt, hé đôi môi khô khốc mà gắng gượng ăn mấy thìa.

Cô quan sát Giang Thiên Yết, cả một đêm không ngủ cộng thêm trước đó khóc một trận, khóe mắt cậu vẫn đỏ lừ.

Cậu đã như vậy, người làm mẹ như cô cũng không thể yếu đuối.

“Được rồi, con qua ăn đi, để đó mẹ tự ăn.”
Giang Thiên Yết đưa hộp cháo cho cô, đi đến cầm lấy hộp cháo của mình, nếm không ra nổi mùi vị của cháo nhưng vẫn phải cố nuốt hết.

Cậu ý thức được lúc này mình không được gục ngã.

Dương Bảo Bình sẽ tỉnh lại thôi, bất kể là bao lâu, cậu cũng sẽ đợi anh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi