HƯỚNG ĐẾN ÁNH MẶT TRỜI


“Được rồi, chúng ta nghỉ mười lăm phút nhé?”
“Được.”
Dương Bảo Bình gật đầu, kéo Giang Thiên Yết vào chòi nghỉ mát, tiện thể lấy hai chai nước lọc cho hai người.

Giang Thiên Yết vừa ngồi vào vị trí thì đã lấy điện thoại ra, tìm hiểu tin tức sáng nay.

Vừa mở ra xem, các trang mạng đều đồng loạt đưa tin về vụ nổ ở tập đoàn MK, còn có cả video quay lại vụ nổ đó.

Đến giờ đám cháy đã được dập tắt, bom cũng được kiểm tra là không còn, hiện tại thì đang tiến hành tìm kiếm người mắc kẹt hoặc là người đã xảy ra chuyện không may.

Dương Bảo Bình thấy cậu hốt hoảng gọi cho ai đó, bèn đi đến gần hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“MK bị đặt bom, Leo đến đó gặp Khang Ma Kết, không biết có xảy ra chuyện không.”
Giang Thiên Yết sốt ruột nghe điện thoại đổ chuông mãi, đến khi nghe thấy tiếng “alo” đến từ giọng nói của Doãn Sư Tử, cậu mới thở phào một hơi: “Leo, tôi thấy tin MK bị đặt bom, anh không sao chứ?”
“Không sao.” Doãn Sư Tử bất đắc dĩ nói: “Tôi vừa đến đó thì bom phát nổ.”
“Giờ anh ở đâu?”
“Ở bệnh viện.” Doãn Sư Tử đứng sát trong một góc tường nhìn hai cảnh sát đứng bên ngoài phòng bệnh của Khang Ma Kết ngay sau khi Lăng Cự Giải rời đi, họ đến đây để bảo đảm sự an toàn của hắn, mặc dù hắn không có nhu cầu.

Những người vào thăm đều sẽ được ghi chép lại, thế là anh lại đi vòng ra cửa sổ, định trèo từ cửa sổ vào.

Đứng bên ngoài cửa sổ bị khóa, anh giơ tay ra hiệu với thư ký ở trong phòng bệnh của hắn: “Cậu Giang, tôi cúp máy trước đây.”
“Ừ, anh nhớ cẩn thận.”
Giang Thiên Yết tắt máy, ngồi xuống ghế tựa bên cạnh Dương Bảo Bình.
“Thế nào rồi?”
“Không sao.”

Dương Bảo Bình đưa tay ấn giữa chân mày nhíu chặt của cậu, khiến Giang Thiên Yết theo bản năng giãn chân mày ra.

Anh lại đưa tay lên chỉnh trang lại mái tóc của cậu một chút, cậu lập tức xà vào lòng anh.
Chụp đến khi hoàng hôn đã kết thúc, mặt trăng đi lên thay thế cho mặt trời, Giang Thiên Yết và Dương Bảo Bình trở về khách sạn gần đó, yên ả dùng cơm rồi lên phòng.

Mở cửa phòng ra, bên trong tối òm òm, anh nhanh chóng bật công tắc bên cạnh cửa ra vào.

Giang Thiên Yết đến bên cửa sổ chạm đất, kéo rèm mở cửa, đi ra ngoài hít thở không khí trong lành trên cao.

Một lực mạnh kéo cậu quay người lại, sau đó đến cảm giác lơ lửng đến rất đột ngột, khi Giang Thiên Yết lấy lại tinh thần thì phát hiện mình đã được Dương Bảo Bình nâng trong lòng.

Anh ngẩng đầu lên, vô cùng thâm tình mà nhìn cậu.
“Không nặng à?”
“Em không nặng.”
Giang Thiên Yết bĩu môi, dù gì cậu cũng là đàn ông cao hơn mét tám, muốn cơ có cơ muốn bắp có bắp, có thể không nặng sao? Nhưng mà nhiều tháng qua Dương Bảo Bình luôn tập luyện, đúng là sức lực đã khỏe hơn, cách lớp áo cậu vẫn có thể cảm nhận được cơ bắp trên tay anh.
“Anh có một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Dương Bảo Bình hơi nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Em thay đổi xưng hô được không?”
Giang Thiên Yết khó hiểu nhướng mày: “Thay đổi xưng hô? Em luôn gọi anh là “anh” mà? Có vấn đề gì sao?”
Dương Bảo Bình mím môi: “Không phải, chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, em đổi xưng hô giống như cách mẹ chúng ta gọi bố của chúng ta ấy.”
“…”
Giang Thiên Yết hiểu ra rồi, yên lặng quan sát vẻ mặt mong đợi của Dương Bảo Bình.
“Anh bỏ em xuống trước.”
“Em không gọi thì anh sẽ không buông.”
“Tay anh không mỏi sao?”

“Không.”
Giang Thiên Yết bỗng cong môi: “Thế anh sẽ gọi em thế nào?”
Dương Bảo Bình nghĩ ngợi mấy giây, gian xảo nói: “Em phải gọi anh trước, anh mới gọi lại em được chứ?”
“Anh…”
Giang Thiên Yết liếm môi dưới, đột nhiên đổi xưng hô sẽ lạ miệng lắm.

Nhưng đối diện với vẻ mặt chờ mong này của Dương Bảo Bình, cậu chỉ đành nhận thua, ai bảo cậu học được thói quen chiều anh rồi? Thế là Giang Thiên Yết mở miệng, nói hai chữ vừa nhỏ vừa nhanh.
“Ông xã.”
Dương Bảo Bình chớp mắt: “Em gọi cái gì, anh không nghe rõ.”
“Không nghe rõ thì thôi.”
“Đừng mà, em nói lại đi, anh thật sự không nghe thấy.”
Giọng điệu cũng đáng thương lắm.
Giang Thiên Yết chỉ đành gọi lại.
“Ông xã!”
“Nghe thấy chưa?”
Dương Bảo Bình sung sướng cười tít mắt, anh thả Giang Thiên Yết xuống, hôn nhẹ lên môi cậu.
“Nghe thấy rồi, chồng nhỏ của anh.”

“Này này, các cậu nghe nói vụ nổ ở tòa MK chưa?”
“Vụ lớn như vậy, có thể không biết sao?”
“Đúng đó, mấy hôm nay đều xôn xao cả lên.”
“Tôi nghe người ta nói là trả thù đấy.”
Biện Nhân Mã không mấy quan tâm mấy người hóng chuyện bên cạnh mình, dù sao cũng phải chuyện thuộc phạm vi quan tâm của cậu.


Biện Nhân Mã đứng dậy bỏ sách vào balo, chuẩn bị ra ngoài đi kiếm Mục Thiên Xứng.

Kết quả vừa bước ra khỏi cửa thì anh cũng đã đi đến rồi.
“Tan sớm như vậy?”
“Ừm, giảng viên có việc gấp nên nay được nghỉ sớm.”
Từ lúc công khai hẹn hò, cả hai khoa đều ồn ào một thời gian ngắn rồi cũng dần tiếp nhận thông tin.

Đệt, trai đẹp các cậu rủ nhau cong hết rồi sao? Mà hai người đã cong, còn yêu nhau luôn rồi, đúng là cái gì tốt đẹp đều không chừa cho người ngoài sao?
Khu bình luận:
[Tôi đã nói là hai người đó mờ ám! Ánh mắt nhìn nhau không bình thường!]
[Nhất là ánh mắt của Biện Nhân Mã.

Yêu thương như vậy, nuông chiều như vậy, tình cảm như vậy, a a a tôi đột nhiên muốn yêu đương rồi.]
[Bên trên nhắc tôi mới nhớ, trước đây tôi chỉ ngắm thêm Mục Thiên Xứng một phút, một phút thôi, đã bị Biện Nhân Mã đe dọa lườm cháy mắt rồi.

Thì ra là…]
[A a a, sự độc chiếm ấy, chết tôi rồi chết tôi rồi.]
[Mọi người mọi người, mạo muội hỏi một câu, thế hai người họ ai trên ai dưới?]
[Không phải quá rõ ràng sao?]
[Tôi không rõ ràng.]
[Không phải Biện Nhân Mã à? Khí chất nằm trên đó có thể nhầm được?]
[+1]
[+1]
[+1] xN
[Này, thế dựa vào đâu để các vị cho rằng Mục Thiên Xứng không thể đè người ta?]
[Dáng vẻ ngoan ngoãn bé nhỏ của Mục Thiên Xứng khi bên cạnh Biện Nhân Mã, tôi thấy khả năng này không lớn lắm.]
[+1]
[+1]
[+1] xN

Hai người nắm tay đi qua hành lang, dừng bước trước thang máy.

Kế hoạch chiều nay của hai người là đến thủy cung hẹn hò.
Thủy cung này rất có tiếng ở thành phố, ngày nào cũng đông khách, nhất là vào những ngày cuối tuần khách đến sẽ nườm nượp.

Hôm nay là thứ tư, Mục Thiên Xứng đã đặt trước hai vé trên mạng, chỉ cần đến nơi đưa vé là có thể vào luôn.
Thời gian hai người đến vẫn tính là sớm, xung quanh được bao phủ một màu xanh biển mát lạnh, ánh sáng xanh lóng lánh phủ lên người, đủ loài cá biển bơi lượn xung quanh, cảm giác giống như đang đi xuống đáy biển hùng vĩ.
Biện Nhân Mã nắm tay Mục Thiên Xứng đứng lại một chỗ, quan sát rặng san hô lớn đủ màu sắc bên trong.

Nhìn thật kỹ, hai người thấy mấy đuôi cả nhỏ xíu trốn sau rặng san hô, còn có bầy tôm biển trốn bên dưới cỏ biển rì rào theo làn nước.

Bên trên những đàn cá đông đúc nối đuôi nhau, mỗi đàn bơi một hướng là một chú cá heo trông thì to lớn mà bơi rất nhẹ nhàng.

“Muốn chụp hình không?”
“Chụp chung đi.”
Đi thêm một đoạn, dần dần thấy có nhiều người hơn, Biện Nhân Mã nắm chặt tay Mục Thiên Xứng hơn nữa.

Mặc dù từng này người chưa đến mức sẽ bị lạc nhau, nhưng cậu vẫn muốn một cảm giác yên tâm.
Tiếp tục ngắm nhìn thế giới dưới đáy biển xanh đậm, đi mãi đi mãi cuối cùng đã đi đến cửa ra.

Mục Thiên Xứng mua một cây kẹo bông gòn vô cùng lớn cho Biện Nhân Mã, là anh yêu cầu làm loại lớn thế này, khiến người xung quanh phải trầm trồ.

Dạo gần đây cậu nghe lời anh không động đến bánh kẹo ngọt, thế mà hôm nay anh lại cho cậu ăn một cái kẹo nhiều đường thế này đây.
Biện Nhân Mã xé một miếng đưa đến miệng Mục Thiên Xứng, anh ăn vào thì lập tức nhăn mặt.
“Ngọt quá.”
Biện Nhân Mã bật cười: “Rõ ràng hồi nhỏ cậu rất thích ăn ngọt.”
Mục Thiên Xứng mím đôi môi hơi dính của mình, nhớ đến chuyện hồi nhỏ, cười bảo: “Không hẳn đâu, đa phần là vì đó đều là của Mã, cho nên tôi mới ăn.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi