HƯỚNG ÉP DUYÊN KHUẤT PHỤC

Hiển nhiên ngủ so với sờ có lực hấp dẫn hơn nhiều, Mục Thanh đưa tay lên ôm chặt Trịnh Hi Vận: "Ừ, ngủ với cô"

Trịnh Hi Vận tiếp tục lừa dối: "Vậy cô ngủ trước, tôi đi tắm, cô nghỉ ngơi một chút để dưỡng thể lực"

Mục Thanh vui vẻ bằng lòng, Trịnh Hi Vận thoát khỏi cô đi phòng vệ sinh rửa mặt. Cô cố ý kéo một chút thời gian, lúc đi ra Mục Thanh quả nhiên đã ngủ rồi. Khẽ thở phào nhẹ nhõm, Trịnh Hi Vận vén chăn lên ngủ ở bên người cô, nghĩ thầm tính khí mình thực sự là càng ngày càng tốt, bất quá tính toán với người say rượu cũng là hành vi rất không lý trí.

Nghĩ Trịnh Hi Vận dần đi vào giấc ngủ, vốn tưởng rằng một đêm này sẽ không an bình, nhưng không ngờ Mục Thanh cũng không có làm động tác gì thất thường. Đến buổi sáng bả vai Trịnh Hi Vận lại bị cảm nhận đau kíƈɦ ŧɦíƈɦ tỉnh lại, nửa người Mục Thanh nằm úp sấp ở trên người cô, đang cắn bả vai của cô cho hả giận.


Đầu vai bị cắn cũng không đau nhức, ngược lại có hơi ngứa một chút, Trịnh Hi Vận đẩy đẩy Mục Thanh: "Cô làm cái gì vậy?"

Mục Thanh ngẩng đầu ai oán nhìn cô: "Tối qua cô lại gạt tôi"

Trịnh Hi Vận đẩy cô ra ngồi dậy: "Không lừa cô cô sẽ chịu nằm yên?"

"Không phải" Mục Thanh lại bắt đầu càn quấy: "Bất quá chuyện cô nói tôi tưởng thật, tôi muốn ngủ với cô!" (Editor: 'ngủ với cô' với nghĩa khác nha mấy bạn, không đơn giản chỉ là ngủ thôi đâu)

Trịnh Hi Vận liếc cô một cái, nhìn thời gian một chút nói với cô: "Đi làm a! Mục tổng, không phải còn có một cục diện rối rắm chờ cô xử lý sao?"

Mục Thanh mắng một câu thô tục, vén chăn lên thay đồ rửa mặt. Trước khi vào phòng vệ sinh cô còn hung hăng nói: "Nói chung lời cô nói tôi đã nghe được!"

Trịnh Hi Vận nhức đầu xoa xoa thái dương, cảm thấy rất vô lực.


Trên đường đi đến công ty, Trịnh Hi Vận đối với Mục Thanh nói: "Hôm nay tôi không đi công ty, tôi đi chung với cô tới Gia Đằng"

Mục Thanh quay đầu nhìn Trịnh Hi Vận, Trịnh Hi Vận tự tay đẩy mặt của cô ra: "Đang lái xe đâu! Loạn nhìn cái gì?"

"Cô lo lắng cho tôi sao?" thanh âm Mục Thanh mang theo mừng rỡ: "Cô muốn cùng đi với tôi đến công ty để giải quyết vấn đề sao?"

Trịnh Hi Vận thấy cô cao hứng như thế trong lòng liền khó chịu, nói với cô: "Không có, tôi chỉ đi tìm một minh tinh làm đại ngôn"

Nụ cười của Mục Thanh cứng ở trên mặt: "Cô nói thật?"

Trong giọng cô nói có thất lạc để cho Trịnh Hi Vận không đành lòng tiếp tục lừa cô, thở dài nói: "Không phải, tôi là đi giúp cô"

"Ừm, tôi biết mà" khóe miệng Mục Thanh lần nữa nhếch lên.

Trịnh Hi Vận không muốn cùng Mục Thanh nói cái đề tài này nữa, mở miệng hỏi: "Bây giờ ở công ty cô chủ yếu là vấn đề gì cần phải giải quyết?"


Mục Thanh sao lại không biết cô đang nói sang chuyện khác, cũng không dây dưa với vấn đề này, bắt đầu nói chuyện của công ty.

Ngô Thanh Vũ vốn còn muốn ở công ty kiên trì một đoạn thời gian, hắn vẫn tin tưởng vững chắc Mục Thanh chỉ là đến công ty vui đùa một chút, qua một thời gian ngắn sẽ rời đi, công ty sẽ trở lại trên tay hắn lần nữa. Nhưng không ngờ Mục Thanh vì chuyện quay phim mà sai bảo hắn, cùng một vài minh tinh ở công ty tiếp xúc, nhưng những thứ này đều không phải là nguyên nhân dẫn tới hắn rời đi. Ngô Thanh Vũ rời đi là bởi vì Mục Thanh bắt đầu mở rộng mạng giao thiệp của mình.

Hắn nhận thấy Mục Thanh cũng không phải chỉ là vui đùa một chút, nên đã thấy rõ vị trí của mình. Nếu Mục Thanh thật muốn cắm rễ ở Gia Đằng, Gia Đằng cũng không bao giờ có vị trí cho hắn.
Không thể không nói, ở phương diện này Ngô Thanh Vũ vẫn là rất tự biết mình. Vì vậy hắn liền dẫn theo vài cấp dưới tâm phúc của mình và vài cái hợp đồng minh tinh có triển vọng đã đến kỳ hạn rời khỏi Gia Đằng. Nếu chỉ đơn chỉ là như vậy, Mục Thanh cũng sẽ không bận rộn như thế, bởi vì Ngô Thanh Vũ hầu như đem hết vòng quan hệ của Gia Đằng mang đi rồi. Chỉ có mấy người xem ở danh tiếng tập đoàn Mục thị mới nguyện ý tiếp tục cùng Mục Thanh hợp tác, những người còn lại nghe Ngô Thanh Vũ nói Mục thị muốn vứt bỏ Gia Đằng, đã không hề nguyện ý hợp tác với Gia Đằng.

"Vậy tối qua cô theo chân bọn họ uống rượu, muốn để bọn họ trở về hợp tác với Gia Đằng lần nữa?" tình huống Mục Thanh hôm nay quả thực rất nan giải, nhưng mở công ty thì phải chuẩn bị tốt bị người ta đào góc tường, Gia Đằng chỉ bất quá là bị đào rỗng mà thôi.
Mục Thanh nghe Trịnh Hi Vận giễu cợt nói: "Tôi sao lại lại đi tìm bọn họ? Nếu đi, tôi đây cũng không lưu, người tài ai cũng có thể tìm được trên quả địa này, nếu tôi rời công ty chẳng lẽ bọn họ chắn chắc nó sẽ không đóng cửa? Nếu thật làm không được còn có thể để cho anh tôi ra tay, không phải sao?"

"Hoàn toàn chính xác" Trịnh Hi Vận rất tán thành quan điểm của cô: "Bây giờ cứ hủy hợp tác với bọn họ, coi như hiện tại kêu trở về, về sau cũng sẽ vì nguyên nhân khác mà bỏ cô lần nữa. Bạo lực là sự thật, đánh một lần, sẽ có lần thứ hai"

Sau đó Trịnh Hi Vận lại hỏi: "Kế hoạch của cô là gì?"

Mục Thanh nói: "Tìm quan hệ một lần nữa thôi, dự án quay chụp Ngô Thanh Vũ lưu lại trước đây có mấy người rút vốn rồi, tôi phải đi tìm người đầu tư lần nữa, còn có bộ phim kia cũng cần liên hệ một lần nữa, trước đây cùng Ngô Thanh Vũ hợp tác quay phim quản lý cũng không tiếp điện thoại của tôi"
"Rút vốn không phải có phí bồi thường vi phạm hợp đồng sao?" Trịnh Hi Vận nghi ngờ nói: "Bọn họ thực sự không quan tâm nếu họ có thiệt hại sao?" thường là, phí bồi thường vi phạm hợp đồng của kiểu đầu tư này được đặt ra rất cao, nếu không trong lúc hợp tác người đầu tư đột nhiên rút vốn, bất kỳ người phụ trách nào cũng không thể lập tức xử lý tốt vấn đề tiền bạc đầu tư.

Nói đến chuyện này Mục Thanh lại nổi giận: "Ngô Thanh Vũ cùng người đầu tư ký hợp đồng phí bồi thường vi phạm hợp đồng thấp đến thương cảm, cho chúng ta đi dạo phố cũng không đủ. Đoán chừng Ngô Thanh Vũ một mực để đường lui cho mình. Tuy là nhìn như hắn đem Gia Đằng cho là công ty của mình, nhưng hắn hẳn là cũng biết, Gia Đằng vốn là của Mục thị, coi như cả đời hắn nắm giữ quyền quản lý Gia Đằng, Gia Đằng vẫn luôn là của Mục thị"
Trịnh Hi Vận giờ mới hiểu được: "Cho nên hắn cũng không thật cho là Gia Đằng là của hắn, mà là lợi dụng Gia Đằng để gom góp tài chính và mạng lưới giao thiệp?"

Mục Thanh gật đầu: "Đúng vậy, tôi lấy các hoá đơn những năm này của Gia Đằng đều ném cho một công ty kế toán, để bọn họ giúp tôi tính một chút mấy năm nay người này ở công ty tham ô bao nhiêu tiền"

Sự tình dần sáng tỏ, phải đi cùng các công ty khác nói chuyện hợp tác, uống rượu là điều kiện cần thiết. Bất quá Trịnh Hi Vận lại có chút ngạc nhiên: "Không phải cô nói trọn đời này không chịu gò bó làm người yêu đương tự do sao, sao đột nhiên lại hăng hái muốn làm cho tốt công ty"

Mục Thanh lái xe vào chỗ đậu, tắt ga nhìn Trịnh Hi Vận nói: "Hiện tại những người còn trong Gia Đằng, tám mươi phần trăm đều chán ghét tôi, cho là tôi đuổi Ngô Thanh Vũ đi, công ty để tôi quản lý nhất định sẽ lỗ lã, thậm chí phá sản. Theo đó công việc của bọn họ cũng sẽ khó giữ được, cho nên bây giờ phần lớn người ở công ty đều khinh thường tôi, tôi sao lại không chiến đấu với bọn họ đâu? Tôi là con gái Mục gia, chẳng lẽ một cái công ty còn quản lý không tốt?"
Trịnh Hi Vận cùng cô xuống xe, nói với cô: "Lúc tôi mới vào đầu tư ở Trịnh thị cũng giống như cô bây giờ là một kiểu tình huống, đa số cũng không ai tin tôi, cũng không nguyện ý phối hợp công việc với tôi"

Mục Thanh và Trịnh Hi Vận đi vào thang máy: "Vậy cô xử lý thế nào?"

Trịnh Hi Vận nói: "Mới lúc đầu tôi cũng không đem tâm tư để ở trên người bọn họ, nhưng có ai không chịu phối hợp với tôi tôi biết, có ai khinh thường tôi, tôi cũng biết. Lúc công ty có khởi sắc, thái độ bọn họ đối với tôi có chuyển biến rất rõ ràng, sau đó, tôi đã đem mấy kẻ bị tôi nhớ kỹ sa thải rồi"

"Phốc!" Mục Thanh nhịn không được cười ha ha, con mắt hơi cong, lộ ra thần thái lóe sáng, vui thích nói: "Tôi đây bây giờ cũng không đuổi bọn họ, đợi lúc Gia Đằng tốt hơn so với lúc có Ngô Thanh Vũ, tôi sẽ đem mấy kẻ không ưa tôi, ở sau lưng mỉa mai tôi tất cả đều đuổi đi hết"
Bây giờ có ba dự án phía đầu tư rút vốn rồi, Trịnh Hi Vận nhìn ba dự án này, tỉ mỉ suy nghĩ một phen, thấy đều là quay phim kiếm tiền, tuy là cũng không kiếm được nhiều như bộ phim cô và Mục Thanh đầu tư.

"Bây giờ cô tìm được người đầu tư rồi chưa?" Trịnh Hi Vận hỏi.

Mục Thanh lắc đầu, tâm mệt nói: "Tìm được một người, hai người khác hôm nay chuẩn bị liên hệ"

Trịnh Hi Vận tự tiếu phi tiếu nhìn cô: "Nếu tôi tìm được cho cô, cô định cảm tạ tôi thế nào?"

"Lấy thân báo đáp!" cơ hồ là không có suy tính trả lời câu hỏi của Trịnh Hi Vận, đồng thời hai mắt Mục Thanh lóe sáng nhìn Trịnh Hi Vận, trong mắt tràn đầy chờ mong.

Ánh mắt của cô đả kích sự tích cực của Trịnh Hi Vận, bất quá Trịnh Hi Vận vẫn chuẩn bị cho giới thiệu người đầu tư cho Mục Thanh. Cô đối với Mục Thanh nói: "Cổ đông Công ty tôi có vài người cũng có chút vốn, lúc trước tôi một mực xem xét dự án đầu tư tốt cho bọn họ, nhưng luôn tìm không được, hai bộ phim này của cô tôi có thể thử xem, nếu bọn họ chịu đầu tư cô cũng không cần tìm"
Mục Thanh vui vẻ gật đầu: "Cô thật là phúc tinh của tôi! Tôi bây giờ sẽ đi liên hệ các người phụ trách bộ phim lớn, Gia Đằng có hai bộ phim sắp công chiếu rồi. Lúc Ngô Thanh Vũ ở đó, tiến độ quay còn rất tốt, bây giờ hắn đi, các bộ phim lớn phải tiến hành quay một lần nữa, thời gian và ngày công chiếu đều không được ổn"

Tiếp theo hai người bắt đầu chia công việc, Trịnh Hi Vận cầm hợp đồng trực tiếp đi tìm cổ đông nói chuyện hợp tác, thuận tiện cùng bọn họ hàn gắn, để cuối năm đi tổng công ty có thêm nhiều người ủng hộ.

Mục Thanh thì bảo tài xế chở cô tới công ty rạp chiếu phim.

Ngày kế, hai người thu hoạch không ít, nhưng cũng mệt mỏi muốn xỉu.

Mục Thanh rủ Trịnh Hi Vận cùng đi spa, để thả lỏng bắp thịt. Trịnh Hi Vận lại không thích người khác ở trên người cô đè tới nhấn lui, cự tuyệt Mục Thanh, Mục Thanh chỉ có thể cùng cô về nhà.
Sau đó vài ngày Trịnh Hi Vận làm xong chuyện của công ty mình sẽ đi giúp Mục Thanh, hai người có lúc hành động đơn độc, có lúc cùng nhau tham gia bữa tiệc. Đang lúc Trịnh Hi Vận cho là gần đây cùng Mục Thanh ở chung khá tốt, tình bạn của hai người từng bước sâu sắc, Mục Thanh lại dùng hành động thực tế nói cho cô biết tình cảm giữa hai người không có khả năng như cô mong muốn trở thành tình bạn đơn giản.

Lúc này đã đầu tháng năm, Mục Thanh vàTrịnh Hi Vận đều đổi lại trang phục mùa xuân lúc trước mua. Trong khoảng thời gian này hai người cùng nhau nỗ lực, đem nội bộ công ty Gia Đằng ổn định lại, việc hợp tác quay phim Mục Thanh đã mở ra mối quan hệ lần nữa, nhà đầu tư cũng tốt hơn so với của Ngô Thanh Vũ trước đây, dù sao dựa vài bối cảnh của Mục thị, Mục Thanh là thiên kim Mục gia.
Bây giờ Mục Thanh muốn đầu tư một bộ phim lớn, từ các nhà làm phim nổi tiếng và diễn viên tên tuổi lớn, kịch bản cũng vô cùng tốt, bộ phim sẽ kiếm được một khoản tiền lớn. Nhưng đầu tư quá khổng lồ, cơ hồ không có người có thể một mình chống được việc đầu tư này, Mục Thanh liền lục tục tìm vài người, góp đủ tài chính xong liền mời đạo diễn, diễn viên và phía đầu tư hẹn nhau ăn cơm.

Trịnh Hi Vận cũng đi theo, trên bàn cơm Mục Thanh rất hào sảng cùng nhà đầu tư uống rượu, đợi bữa tiệc kết thúc, Mục Thanh lại say một lần nữa. Nhưng lần này có khác, Trịnh Hi Vận cũng có hơi say.

Hai người bị tài xế Mục gia tiếp về nhà, uống canh giải rượu do dì nấu liền lên lầu ngủ.

Trịnh Hi Vận trên đường trở về đón chút gió, có hơi đau đầu. Cô đồ cũng không muốn cởi liền nằm ở trên giường, Mục Thanh lại đột nhiên áp ở trên người cô, tay chạm vào cổ của cô nói: "Cô nói tôi có thể ngủ với cô"
Trịnh Hi Vận đẩy cô ra, cô lại áp ở trên người Trịnh Hi Vận lầm nữa, đồng thời cúi đầu hôn môi Trịnh Hi Vận.

Nhàn nhạt mùi rượu từ Mục Thanh truyền đến, trong đầu Trịnh Hi Vận tất cả đều lờ mờ, trong lòng mơ hồ cảm giác hai người không thể như vậy, lại vô lực cự tuyệt hành vi của Mục Thanh.

Cô cảm giác được đầu lưỡi Mục Thanh trơn trợt vào trong miệng, Trịnh Hi Vận duỗi lưỡi muốn đẩy lưỡi cô ra, nhưng không ngờ Mục Thanh lại nhân cơ hội quấn quýt lấy lưỡi của cô.

Trong lòng Trịnh Hi Vận càng bối rối, có lẽ là vô ý thức biết không thể tiếp tục say xuống nữa, có lẽ là canh giải rượu có tác dụng, Trịnh Hi Vận dần tỉnh táo, nghiêng đầu tránh ra Mục Thanh hôn.

Cô hơi thở dốc, Mục Thanh ở trên người vẫn chưa ngừng động tác lại, tiếp tục hôn tới bên tai Trịnh Hi Vận.
Vành tai bị Mục Thanh mút, một dòng điện truyền tới, Trịnh Hi Vận nhịn không được nhẹ giọng thân ngâm, trái tim bắt đầu kịch liệt nhanh chóng nhảy lên, cô biết mình không thể như vậy, nếu là hôm nay bị Mục Thanh thực hiện được, về sau cô còn có thể thản nhiên đối mặt Mục Thanh sao?

Không được, Trịnh Hi Vận biết rõ mình không thể, Vì vậy cô đưa tay lên đẩy Mục Thanh ra, nhưng không nghĩ tới toàn thân mềm nhũn, mất đi cơ hội.









Editor: Chương sau sẽ.............chăng!?     :]]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi