Trịnh Hi Vận đem người được chọn nói với nhân viên ở Trịnh thị, nhân sự trực tiếp an bài bọn họ đến các bộ phận của công ty, kế tiếp Trịnh Hi Vận sẽ không liên hệ với bọn họ, đồng thời để cho bọn họ và Triệc Diệc Trình cấu thành một nhóm, ở trong công ty giúp đỡ lẫn nhau.
Sắp tới là cuộc họp tổng kết giữa năm của công ty. Tổng kết đúng như tên của nó, đem công việc hơn nửa năm tiến hành tổng kết. Trịnh Hi Vận bây giờ chỉ cần chăm chú tổng kết trò chơi Linh Đạo, mấy dự án nhỏ còn lại đầu tư so với Linh Đạo cũng nhằm nhò gì.
"Linh Đạo bây giờ đã tiến hành hai lần quảng cáo lớn, tính đến hết tháng 5 đã có 10 triệu *DAU*, đợi lần quảng cáo thứ ba đẩy ra, số liệu DAU còn có thể tiến một bước tăng trưởng. Hết cuối tháng 5, tổng mức bán ra của Linh Đạo tổng vượt qua 1,5 tỷ, ở toàn quốc tổng mức bán ra của trò chơi đứng top 1, số lượt tải xuống nằm trong danh sách bán chạy nhất và ổn định nhất trong nằm đầu"
*DAU: số lượt người dùng hoạt động hàng ngày của app bên Trung QuốcTrịnh Hi Vận tự tin lại quả quyết nhìn mọi người trong phòng họp: "Đầu tư Trịnh thị hơn nửa năm đầu chỉ dựa vào trò chơi Linh Đạo đã giúp công ty và các vị cổ đông làm ra một khoảng to lớn tiền lời, ở sáu tháng cuối năm đầu tư Trịnh thị vẫn sẽ chú trọng vào quảng bá cho Linh Đạo. Việc hợp tác làm phim với điện ảnh và truyền hình Gia Đằng cùng với dự án công viên ở Thượng Hải cũng sẽ từng bước đẩy mạnh. Bộ phim dự tính cuối năm công chiếu, trước tết âm lịch có thể thống kê về doanh thu phòng vé để kiếm được khoản lợi tức đầu tiên, sau tết âm lịch bộ phim được phát hành, sẽ quảng bá trên internet và truyền hình. Dự án công viên thì dự tính sang năm hoàn tất"
Dứt lời cổ đông đang ngồi ở phòng họp nhao nhao gật đầu rồi tán dương cùng vui mừng. Ánh mắt Trịnh Hi Vận đảo qua, thấy Trịnh Dao Cầm oán hận nhìn mình chằm chằm, cừu hận và đố kị trong mắt là không có cách che dấu.
Cô đối với các vị đang ngồi ở đây cười nhạt một tiếng, trở lại vị trí của mình.
Trịnh Dao Cầm cùng Trịnh Hi Vận so sánh là không có chút thành tích nào, dự án trong tay cô không có kiếm ra tiền, cao lắm cũng chỉ là bù qua lắp lại, không có lỗ lã. Ở Trịnh Hi Vận xem ra, Trịnh Dao Cầm quả thực không phải là một người có kinh nghiệm đầu tư, thế nhưng cô và mẹ cô giống nhau, Không chỉ không tự cho bản thân mình một vị trí chính xác, ngược lại tự nhận thức mình là cực cao.
Ở Trịnh Dao Cầm xem ra, hôm nay cô không thành công cũng không phải là nguyên nhân do mình, Trịnh Hi Vận thành công cũng không phải do Trịnh Hi Vận có năng lực, mà là vận khí tốt hơn, gặp được dự án có thể kiếm tiền. Cô đố kị Trịnh Hi Vận may mắn, đố kị mẹ cô để lại cho cô di sản kếch xù. Nhìn thấy bây giờ Trịnh Hi Vận may mắn như vậy, Trịnh Dao Cầm trong lòng đố kị từng bước lên men, hận không thể Trịnh Hi Vận chết mới tốt! Chẳng qua nếu bây giờ Trịnh Hi Vận chết, Trịnh Gia Lăng không có cách nào kế thừa di sản của Trịnh Hi Vận, đâu vẫn luôn là cái mà Trịnh Dao Cầm và mẹ cô hận trong lòng.
Sau khi kết thúc hội nghị, Trịnh Hi Vận vốn định đứng dậy rời đi, lại bị mấy vị cổ đông gọi lại. Trịnh Dao Cầm theo Trịnh Hi Vận nhìn lại, chỉ thấy ở công ty khá nhiều mấy vị cổ đông đối với Trịnh Hi Vận nói: "A Vận, nhờ có lần trước con giới thiệu cho chúng ta cái dự án kia, nếu như không phải có dự án đó bù lại, chúng ta năm nay sẽ lỗ rất thảm"
Trịnh Hi Vận lễ phép trả lời: "Con cũng chỉ là cung cấp một tin tức, xét duyệt và lựa chọn dự án này đều là mọi người làm nha"
Cô thái độ như thế không kể công khiêm tốn làm cho mấy vị cổ đông rất hảo cảm, Vì vậy mấy vị cổ đông mời cô tham gia tụ hội cổ đông, Trịnh Hi Vận vui vẻ bằng lòng. Tụ hội cổ đông là mấy vị cổ đông quan trọng ở công ty cử hành, bọn họ tụ chung một chỗ cũng chỉ là trao đổi một chút, nhưng cảm tình cũng là theo kiểu giao lưu như vậy mà có.
Trịnh Hi Vận cần có được cổ đông chống đỡ, nhất định phải đánh vào nội bộ của bọn họ, còn đối với người Trung Quốc mà nói, nơi mà cảm tình tăng trưởng nhanh nhất không thể nghi ngờ chính là bàn ăn, nhưng ở trên bàn cơm cần phải uống rượu cũng là chuyện mà Trịnh Hi Vận không thích, bất quá đây cũng là chuyện không có biện pháp.
Lúc nhận được điện thoại Mục Thanh, Trịnh Hi Vận cảm giác được đầu quay cuồng rồi, cô xin lỗi đối với các cổ đông cười cười, cầm điện thoại di động ra phòng, đứng ở trước cửa sổ nhận điện thoại.
Điện thoại sau khi thông giọng Mục Thanh vừa sốt ruột lại không vui truyền đến: "Cô đi đâu vậy? Không cho tôi tới công ty đón cô, trễ như thế cũng không về nhà"
Trịnh Hi Vận bị gió đêm thổi hơi thanh tỉnh một chút, đối với Mục Thanh nói: "Cổ đông mời tôi đi ăn cơm, ăn xong sẽ về nhà"
Giọng cô có hơi chậm, Mục Thanh vừa nghe là biết cô say: "Cô ở chỗ nào? Tôi tới đón cô"
"Tôi đón xe" Trịnh Hi Vận nói.
Mục Thanh làm sao yên tâm để cô đón xe, lúc này ở nhà cô đã chuẩn bị ra cửa: "Tôi tới đón cô, cô xinh đẹp như vậy bị người ta cướp sắc rồi thì biết làm sao?"
Trịnh Hi Vận nhẹ giọng giễu cợt: "Cô mới là kẻ qua đây cướp sắc tôi"
Mục Thanh chào ba mẹ một tiếng rồi ra cửa, nghe lời của cô nói: "Cô đã nói như vậy, tôi không cướp sắc thực sự là có lỗi với sự chờ mong của cô"
"Mục Thanh cô thật là chán ghét, tôi không có chờ mong" Trịnh Hi Vận vỗ vỗ khuôn mặt đỏ lên, cảm thấy mình có hơi nóng.
Mục Thanh bị mắng nhưng trong lòng ngọt muốn chết, theo Trịnh Hi Vận lại nói: "Ừ, cô không có chờ mong, là tôi lưu manh được chưa, mau nói cho tôi biết cô đang ở đâu, ngoan, tôi tới đón cô"
Trịnh Hi Vận nói địa chỉ, lại nói: "Vậy cô mau tới đây, tôi không muốn uống rượu với bọn họ" nói xong Trịnh Hi Vận sờ sờ gương mặt nóng bỏng, vậy mới phát giác mình không nên đi ra hóng gió. Bởi vì dường như cô thực sự say.
Mục Thanh vội vã bằng lòng. Trịnh Hi Vận say rượu cũng rất khả ái, Mục Thanh khẩn cấp muốn nhìn thấy bộ dáng của cô, lần trước bởi vì mình say còn thảm hơn so với Trịnh Hi Vận, không chỉ có bị Trịnh Hi Vận hốt, cũng không chú ý tới dáng dấp Trịnh Hi Vận say rượu, lúc này đây. . . Hừ hừ!
Lái xe đến nhà hàng, Mục Thanh tìm được Trịnh Hi Vận, thấy cô tựa hồ so với mình tưởng tượng còn say hơn. Trong phòng ăn cổ đông cũng hầu như đều say, Mục Thanh cùng bọn họ chào hỏi, gọi xe đưa bọn họ về nhà, lúc trở lại phòng, Trịnh Hi Vận đang cầm chiếc đũa dùng bửa.
"Ăn chưa no sao?" Mục Thanh ngồi bên người cô, vén lên sợi tóc rơi xuống trên má cô, thuận thế lấy bàn tay ở má cô xoa xoa: "Nóng vậy, tôi nói dì nấu canh giải rượu cho cô, chúng ta về nhà đi"
Trịnh Hi Vận quay đầu nhìn Mục Thanh, bởi vì say rượu hai má đỏ bừng, ngay cả chóp mũi đều có nhàn nhạt màu đỏ. Ánh mắt cô nhìn Mục Thanh rất mê man, có hơi đắp một tầng hơi nước nhàn nhạt, mồm miệng lại rất rõ ràng: "Tôi không thích uống canh giải rượu, hơn nữa tôi chưa ăn no"
"Vậy về nhà ăn, món ăn ở đây đều lạnh, không uống canh giải rượu chúng ta uống những thứ khác" Trịnh Hi Vận vậy mới gật đầu, chống bàn đứng lên, Mục Thanh thấy cô hơi rung nhẹ, vội đỡ cô.
Trịnh Hi Vận lại đẩy tay cô ra, nghiêm túc nói: "Cô đừng đụng tôi, chắc chắn cô lại muốn làm những chuyện kia, mấy thứ tiểu tâm này tôi đã nhìn thấu cô rồi!"
Mục Thanh sửng sốt, sau đó không nhịn cười được, lần trước cô không nên uống say, bỏ lỡ một cơ hội tốt, Trịnh Hi Vận say rượu không chỉ khả ái, mà còn quá đáng yêu!
Bình thường Trịnh Hi Vận lạnh lùng không muốn nói, cho dù nói đều mang khí tức lãnh đạm nghiêm túc, bây giờ Trịnh Hi Vận say rượu cũng nghiêm túc nhìn Mục Thanh, nhưng nghiêm túc của cô ở tác dụng của rượu cồn so với bình thường hoàn toàn khác nhau. Cứ như một đứa bé mặc đồ của người lớn, mặc dù mặc lên, lại vẫn là một đứa bé.
Trịnh Hi Vận không giải thích được nhìn Mục Thanh, xoay người đi ra ngoài nhà hàng, Mục Thanh vội vàng đuổi theo, lại nghe Trịnh Hi Vận một mình ở phía trước nhắc đi nhắc lại: "Đừng cho là tôi không biết trong lòng cô đang mưu tính gì, về nhà tôi liền tỉnh, cô cái gì cũng không thể làm, không thể dắt tay tôi, không thể ôm tôi, cũng không thể hôn tôi, càng không thể áp tôi!"
"Tại sao vậy?" Mục Thanh đi tới bên người cô nói: "Tôi nắm tay cô cô sẽ không đi lạc, tôi ôm cô cô sẽ không mệt, tôi hôn cô cô sẽ rất thoải mái, áp cô cô sẽ thoải mái hơn"
"Thối lắm!" Trịnh Hi Vận lại nói tục, Mục Thanh cho là cô muốn chửi mình, lại thấy cô vẫn thần tình nghiêm túc nói: "Cô không nắm tôi tôi cũng không lạc, cho dù cô hôn tôi áp tôi rất thoải mái, tôi cũng không muốn để cô hôn tôi, để cho cô áp tôi"
"Vì sao?" Mục Thanh vẫn nhìn cô, thậm chí muốn chụp lại dáng dấp cô bây giờ, bởi vì bây giờ Trịnh Hi Vận thật là mười phần khả ái nha!
"Tôi không biết vì sao, nhưng cô thì không thể hôn tôi, không thể áp tôi" Trịnh Hi Vận mím môi, quay đầu nhìn phía trước, rõ ràng có nguyên nhân lại cứ muốn nói là không biết.
Hai người đi tới bãi đỗ xe, Mục Thanh mở cửa cho cô, nói với cô: "Được rồi, lúc cô ngồi vào cẩn thận một chút, coi chừng đụng đầu"
Trịnh Hi Vận ngồi xong rồi ngẩng đầu nhìn cô nói: "Tôi sẽ không đụng đầu, cô mới đụng, bởi vì cô vận rủi, luôn xui xẻo"
Mục Thanh cười nói: "Tôi đã không còn xui xẻo rồi"
"Đều là nhờ tôi" nói Trịnh Hi Vận còn tự mình gật đầu, cứ như khẳng định lời của mình.
Mục Thanh tâm tình cực tốt lái xe về nhà, đột nhiên dự cảm thời gian về sau sẽ càng ngày càng tốt.
Lúc này Trịnh Hi Vận uống say một lần có hơi khác, lần trước say không mạnh như vậy, đầu óc cũng muốn thanh tỉnh hơn, thậm chí biết phản kháng. Bây giờ cả người tựa hồ đều mơ hồ, ngồi ở vị trí kế bên tài xế bắt đầu nhẹ nói mê sảng: "Tôi nhất định phải lấy lại Trịnh thị, sau đó đưa Trịnh Gia Lăng tói trung tâm dưỡng lão, đem Trịnh Dao Cầm và Trương Hồng Diễm đi làm công, đem toàn bộ châu báu và quần áo của bọn họn đi bán! Bán được tiền cầm đi quyên cho cơ quan từ thiện, về sau cũng không cho bọ họ tiền xài!"
Mục Thanh biết tình huống nhà cô, cũng biết cô muốn lấy lại quyền quản lý Trịnh thị. Thế nhưng Trịnh Hi Vận cũng không muốn Mục gia tham gia quá nhiều, chỉ muốn dùng sức của chính mình lấy lại công ty, Mục Thanh vì vậy đau lòng cô, nhưng cũng kính nể cùng cô chống đỡ.
"Mục Thanh đâu?" Mục Thanh tiếp lời nói của cô: "Cô muốn đem Mục Thanh thế nào?"
Trịnh Hi Vận suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Mục Thanh cứ giống như bây giờ"
"Cô không đưa Mục Thanh đi làm công? Hoặc là đưa đến viện dưỡng lão sao?" Mục Thanh có chút ngạc nhiên không biết cô trả lời thế nào.
Trịnh Hi Vận nói: "Không đưa đi, Mục Thanh tốt, không đưa cô ấy đi"
Ngoài ý muốn đạt được đáp án này, Mục Thanh có chút thụ sủng nhược kinh, ý cười ở khóe miệng làm sao cũng không che được.
Sau khi về nhà Mục Thanh dụ dỗ Trịnh Hi Vận uống canh giải rượu, lại chiều cô để cô ăn chút đồ ăn nữa, mới dẫn cô lên lầu. Sau khi lên lầu Mục Thanh dụ dỗ nói: "Cô uống say, tôi giúp cô tắm a!"
Trịnh Hi Vận đẩy cô ra: "Khỏi cần, tôi biết cô muốn sờ ngực tôi" nói cô đi vào phòng tắm lập tức đóng cửa lại.
Thời gian còn dài, Mục Thanh đối với lần này không có chút nào sốt ruột.
Đợi Trịnh Hi Vận tắm rửa xong đi ra, Mục Thanh cắm quân ở cửa chờ nãy giờ một cú giữ chặt Trịnh Hi Vận, nói với cô: "Bắt được cô rồi!"
Editor: Lại là một đêm say rượu, mấy nàng cẩn thận đó!!!