HƯỞNG TANG


Con gà trống kia màu lông tươi sáng, vốn uy phong lẫm lẫm, hung hãn hiếu chiến và là kẻ lãnh tụ tối cao của đàn gà.

Nhưng hiện tại nó chính là một con gà rớt vào nồi canh, chả còn tí ngạo khí nào còn bị Bảo Điền vây ở góc chuồng gà không có cửa xin giúp đỡ hay chạy trốn.
Bảo Điền lau vết bùn trên mặt rồi bước tới chỗ con gà, tay nhẹ nhàng gỡ cái sọt bên eo xuống sau đó ném lên người con gà đã sức cùng lực kiệt kia.
“Thân thủ tốt,” Tang vỗ tay khen ngợi.

Nó đang ngồi trên tường vây của cái chuồng gà, một chân thòng xuống nhẹ nhàng lắc lư, “Bảo Điền, ngươi đối với công tử nhà mình đúng là trung thành và tận tâm, không chỉ bảo vệ hắn mà mỗi ngày còn nấu thuốc nấu canh cho hắn.

Không biết hắn phải trả bao nhiêu bạc mới đáng giá để ngươi lo lắng cho hắn như thế?”
Bảo Điền lau mồ hôi trên trán sau đó nở nụ cười hàm hậu với nó, “Làm gì có phải vì bạc, từ nhỏ ta được lão gia mua về phủ làm việc, ta và công tử cùng nhau lớn lên.

Ngài ấy đối xử với ta không khác gì em ruột thế nên ta đương nhiên sẽ tận tâm tận sức đối xử tốt với ngài ấy.”
“Ngươi lớn lên ở Triệu phủ sao?” Tang không lắc chân nữa mà duỗi một tay vuốt cằm, đôi mắt hứng thú nhìn Bảo Điền, “Vậy ngươi hẳn rất rõ về bí mật của Triệu gia đúng không.”
Nói xong thấy cả người Bảo Điền cứng đờ thế là nó cười hì hì nói, “Yên tâm đi, ta sẽ không hỏi thăm ngươi chuyện cơ mật gì, ngươi ở Triệu gia nhiều năm như thế miệng đương nhiên sẽ kín hơn kẻ khác.


Chuyện không nên nói ta biết ngươi sẽ không tiết lộ dù chỉ nửa chữ.”
“Đại thần tiên muốn biết cái gì?” Bảo Điền nhẹ nhàng thở ra sau đó quay đầu nhìn về phía nó.
Tang nhảy xuống khỏi tường thấp và đi qua chỗ Bảo Điền.

Con gà trống ở trong sọt tre đang héo rũ thấy nó đi tới thì giống như thấy quỷ, vội liều mạng đập cánh muốn vọt từ trong sọt ra ngoài.
Tang tiện tay nhặt một cành cây trên mặt đất chọc con gà, miệng vẫn không quên hỏi Bảo Điền, “Nói với ta về đại tiểu thư nhà ngươi đi, nghe Triệu Tử Mại nói là nàng ta mất tích hả?”
Bảo Điền lại càng thêm thả lỏng, mồ hôi trên trán hắn lúc này mới rơi xuống, “Hóa ra đại thần tiên muốn hỏi cái này, chuyện ấy thì mọi người trong kinh đều biết, thật sự cũng không phải bí mật gì: ‘mười năm trước, vào mùa đông năm ấy con gái của Thủ phụ đại nhân Triệu Văn An bị mất tích trong chính nhà mình, sống chết chưa rõ.’ Bất kể ngài hỏi ai người ta đều sẽ nói thế này với ngài, ngay cả ta cũng chẳng biết được thêm cái gì.

Bởi vì đại tiểu thư quả thực cứ thế mà mất tích.”
Tang ném nhánh cây trong tay xuống rồi đứng lên nhìn Bảo Điền hỏi, “Thật sự?”
Bảo Điền thề, “Ta làm sao dám lừa thần tiên, nếu có giả thì để ta mọc mụn ở miệng, lưỡi thối mà chết.”
Tang cười một tiếng sau đó đột ngột thu lại tươi cười ấy, “Vậy ta lại hỏi nhiều hơn một câu, Triệu Tử Mại và chị hắn có quan hệ tốt không?”
Nghe xong lời này Bảo Điền hơi do dự nhưng lúc thấy ánh mắt sắc bén của Tang thì hắn vội gãi đầu ngập ngừng nói, “Cái này…..

Nói tới thì rất dài, công tử và đại tiểu thư không phải do một mẹ sinh ra, mẹ đẻ của đại tiểu thư là em họ của lão gia, sau khi sinh nàng ấy không lâu đã qua đời.

Còn mẹ của công tử là tục huyền thế nên lão gia đối xử với đại tiểu thư cũng có chút thiên vị, dù sao nàng ấy cũng không có mẹ đẻ quan tâm.

Lão gia luôn cảm thấy phải đền bù cho đại tiểu thư về mặt tình cảm.

Còn đại tiểu thư thì luôn chỉ coi nàng và lão gia là người một nhà, còn công tử và lão phu nhân chỉ là người ngoài tới tranh đoạt cha với nàng.

Vì thế nàng đối xử với lão phu nhân và công tử cũng không thân thiết, chỉ là luôn nhàn nhạt, thậm chí có chút xa cách.”
“Nhưng lúc ấy công tử còn nhỏ nên vẫn thực thích người chị này, cả ngày đi theo phía sau đại tiểu thư gọi chị không ngừng, cũng không nhìn ra nàng kia mất kiên nhẫn.

Ta nghĩ nếu sau đó không xảy ra chuyện kia thì có lẽ bọn họ vẫn có thể là chị em bình thường mà lớn lên.”
“Sau đó đã xảy ra cái gì à?”

“Lúc công tử 5 tuổi lão phu nhân bị bệnh nặng, nhưng thời gian ấy lão gia công vụ bận rộn nên rất ít khi về nhà.

Lúc lão phu nhân bệnh như vậy chỉ có mình công tử túc trực và làm bạn bên người nàng Nhưng công tử ở bên cạnh nàng một tháng vẫn không đợi được nàng khỏe lại, bệnh tình của lão phu nhân ngày càng nặng.

Rốt cuộc có một ngày vị thái y tới khám cho bà ấy nói có lẽ bà ấy không chịu nổi qua đêm đó.”
“Vì thế trong phủ cho người đi tìm lão gia về, muốn ông ấy tới gặp lão phu nhân một lần cuối.

Dù sao trong lúc bệnh nặng người bà ấy tâm niệm chính là lão gia.”
“Rốt cuộc thì lão gia cũng về, lúc ấy lão phu nhân đã hơi thở mong manh cho nên công tử ra ngoài đón lão gia tiến vào.

Ai biết đi tới trước cửa hắn lại thấy nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư nằm ở trên mặt đất khóc cầu lão gia nói là đại tiểu thư sốt cao không lùi, đã lung tung nói mớ vài ngày, không biết có thể chịu đựng được nữa không.”
“Lão gia bị những lời này dọa sợ tới mức hoang mang luống cuống, ông ta hoảng loạn đi tới chỗ đại tiểu thư.

Lúc công tử vươn tay muốn kéo áo choàng của ông ta thì lại bị ông ta hất ra.

Sau đó ta có nhìn thấy bàn tay công tử đỏ một mảng lớn, mấy ngày đều không tan.

Đương nhiên lão phu nhân cũng không đợi được để gặp lão gia, vào đêm tuyết bay đầy trời ấy bà cũng ra đi.”
“Mấy ngày sau ở linh đường của lão phu nhân công tử nhìn thấy đại tiểu thư đã khôi phục như bình thường thì nói với ta: ‘Bảo Điền, ngươi đoán xem có phải đêm đó nàng giả vờ bệnh hay không?’ Lúc ngài ấy nói những lời này thần sắc thực bình tĩnh, nhưng ta lại cảm thấy không thích hợp.


Bởi vì quan hệ của công tử và lão phu nhân rất gần gũi, nhưng lúc ở trước linh đường của mẹ mình ngài ấy lại chẳng rớt một giọt nước mắt nào.

Ngài ấy nói với ta không muốn để kẻ khác thấy bộ dạng yếu ớt của mình, như vậy sẽ khiến người ta vui sướng.”
“Ta nghĩ người khác trong miệng ngài ấy hẳn chính là đại tiểu thư.”
Tang im lặng mãi không nói gì, lúc Bảo Điền khiêng sọt gà lên vai chuẩn bị xoay người đi nó lại đột nhiên hỏi một câu: “Vào cái ngày đại tiểu thư nhà ngươi mất tích nàng ta mặc quần áo thế nào?”
“Ta làm sao mà nhớ được, quần áo của đại tiểu thư nhiều đến mức mỗi ngày đều mặc khác nhau, đến đám khách khanh cũng phải kém ấy.”
Nói xong thấy người phía sau hồi lâu không nói tiếp vì thế hắn thoáng nhìn qua lại thấy Tang đứng trong mưa bụi tán loạn.

Một tay nó ấn huyệt Thái Dương, đôi mắt híp lại, bên trong lộ ra chút thống khổ.
“Đại thần tiên, ngài làm sao vậy?”
Con gà trống trong sọt tre gáy một tiếng thật to, Tang lập tức run rẩy, một tay đấm đấm vào huyệt Thái Dương, mày nhíu chặt, miệng lẩm bẩm, “Là ta xem thường ngươi rồi, không ngờ tâm niệm của ngươi lại mạnh mẽ như thế, năm lần bảy lượt muốn cùng ta tranh đoạt thân thể.”
“Mục cô nương?” Bảo Điền nhìn con ngươi đỏ bừng của nó thì không tự giác bật ra câu này.
“Nơi này không có Mục cô nương gì hết, cút.”
Nghe thấy nó hung tợn gầm lên thế là Bảo Điền lập tức cõng sọt tre vọt ra ngoài.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi