Đêm hè khá là khô nóng.
Lúc này siêu thị mini đang vắng khách, Trịnh Văn Anh cần một chiếc ghế nhỏ ra ngồi gần cửa, bên cạnh là bà chủ tiệm tạp hóa sát vách, cả hai dùng cây quạt lớn đã cũ, quay đầu tám chuyện.
“Nóng ghê nha, sao em không lắp điều hòa đi.” Bà chủ tiệm tạp hóa họ Triệu, bà vuốt mồ hôi trên cổ, nhăn mặt nói.
“Đắt quá chị à.” Trịnh Văn Anh cười nói, bà không còn quá chăm chút nhan sắc như trẻ nữa nên lúc cười lên, trên mặt đã xuất hiện nhiều nếp nhăn. Cuộc sống vốn khó khăn, bà đã quen với việc phải cười liên tục như vậy, “Có điều em nghe nói ở trường của Tiểu Miên có lắp điều hòa, hình như là nhiều phụ huynh phản đối lắm mới lắp đấy ạ.”
“Em cũng tham gia phản đối sao?”
“Em sao? Thôi, em không ham náo nhiệt đâu.” Trịnh Văn Anh xua xua tay, “Trong trường học nếu không tình nguyện nhún nhường mà còn tạo áp lực như thế thì giáo viên sẽ ghi hận chúng ta, điều này với tụi nhỏ không tốt chút nào đâu.”
Bà chủ kia cười hớn hở: “Thẩm Thính Miên là một đứa trẻ ngoan lại hiểu chuyện.”
“Nó nào có hiểu chuyện đâu chị.” Trịnh Văn Anh thích nghe người khác khen Thẩm Thính Miên, nên khi nghe thấy bà chủ kia khen con mình thì tuy ngoài miệng phủ nhận nhưng vẫn lộ ra ý cười, nói chuyện cũng vui vẻ hưng phấn hơn: “Nó rụt rè, nhát gan lắm!”
Bà chủ tiệm tạp hóa cười cười, với lấy cây quạt giấy vỗ vỗ vào cổ: “Thẩm Thính Miên nhà em chưa bao giờ làm người khác phải bận tâm. Nhìn xem đứa nhỏ nhà chị đi, cả ngày cứ mang phiền phức về, lúc nhỏ cả ngày nó với bố nó phải đi khắp nơi xin lỗi. Nghịch chết đi được.”
“Nhạc Nhạc thật hoạt bát.” Trịnh Văn Anh nói, “Em thích Nhạc Nhạc nhà chị lắm, nhanh nhẹn, tự tin biết bao, chẳng giống như Tiểu Miên nhà em, lúc nào cũng rụt rè sợ hãi, suốt ngày chẳng nói quá 3 câu.”
“Ha ha ha, Miên Miên không giống Nhạc Nhạc. Miên Miên nó là đứa hiểu chuyện.”
“Hiểu chuyện gì đâu chị!” Trịnh Văn Anh thở dài nói, “Lần trước, buổi tối, nó hơn 11 giờ mới quay về, lúc về còn cãi nhau với em, sau đó nó liền chạy mất. Em phải đi tìm nó tới gần 3 giờ sáng, gấp đến nỗi suýt chút nữa là phải đi báo cảnh sát rồi. Cuối cùng nó nhắn cho em một tin nhắn bảo là đã ngủ ở nhà bạn rồi. Chị nghe thế có bực không chứ?”
“Còn có sự việc này sao…” Bà chủ tiệm tạp hóa ngạc nhiên nói, nhưng nhanh chóng lướt qua, “Có câu cha mẹ đợi con cái đến cảm ơn, nhưng mà con cái cũng đang chờ cha mẹ đến xin lỗi nó. Chúng ta phải nói chuyện với nó nhiều hơn.”
Trịnh Văn Anh liên tục xua tay: “Không phải em không nói chuyện, nhưng mà nói chưa tới hai câu là lại cãi nhau, cứ như ta sống người chết đến nơi ấy, chậc chậc chậc.”
“Em đó nha, cũng là người miệng dao găm tâm đậu hủ thôi.” Bà chủ tiệm tạp hóa vui tươi hớn hở, cầm cây quạt chỉ về phía Trịnh Văn Anh, “Bao lâu nay đã tìm được chưa? Thấy em xem mắt không ít người nha.”
“Không đâu.” Trịnh Văn Anh hạ mí mắt, thẹn thùng cười một cái, “Còn phải xem thêm thôi, mấy người trước đều không hợp.”
“Không hợp chỗ nào?”
“Có người để tâm chuyện em có con rồi, có người còn muốn sinh thêm. Một mình Thẩm Thính Miên đã là đủ khiến em nhọc lòng rồi, tuổi này rồi còn đẻ gì nữa chị. Thu nhập thì thấp, lại còn phải nuôi nó nên em thấy không ổn.”
“Mặt mũi ra sao? Có đẹp trai không? Em có ưng không?”
“Mặt ạ?” Trịnh Văn Anh xua xua tay, “Cái này thì mấy năm trước đúng là em có để tâm nhưng giờ thì không còn rồi.”
Bà chủ tiệm tạp hóa lắc đầu nói: “Em xem đây đâu phải là em đang tìm bạn già cho mình, em đang tìm bố mới cho Thẩm Thính Miên nhà em thì có.”
Trịnh Văn Anh cười cười, rồi lại như suy tư gì đó mà lẩm bẩm: “Trước kia em có nghe người già nói lại, ở thôn Tây có một đứa nhỏ bị trúng yêu thuật gì đó của hồ ly nên phát điên, cứ khóc suốt lại còn không ngủ được. Không phải đây cũng là một trong mấy triệu chứng Thẩm Thính Miên nhà em nói về bệnh trầm cảm sao? Em thấy nó đâu phải chịu kích thích gì quá lớn, từ nhỏ đến giờ đều lớn lên khỏe mạnh.”
Bà nói tiếp: “Cho nên em cảm thấy vấn đề là do thiếu tình thường của người bố mà ra.”
Bà nhìn về phía bà chủ tiệm tạp hóa tìm ý kiến, bà chủ kia cũng gật đầu nói: “Chị cũng thấy là nguyên nhân này, Thẩm Thính Miên nó sống nội tâm như vậy có khi là do không có bố.”
“Vì nó mà em phải nhọc lòng tìm người đây! Đúng là tiểu hỗn đản mà.”
Bà chủ kia thở dài: “Con cái ai cũng cần có bố có mẹ hết. Em làm như vậy cũng hợp tình hợp lý thôi.”
“Nhìn nó xem, suốt ngày chỉ biết gục mặt xuống, lại còn muốn cãi nhau với em.”
“Học hành quá căng thẳng chăng?”
“Em gọi hỏi chủ nhiệm lớp xem nó trên trường có bị ai bắt nạt hay không, thì người ta nói không có. Em cũng tiếp tục gọi mấy lần nữa, nói rằng Thẩm Thính Miên nhà em quá nhạy cảm, nhờ giáo viên chăm sóc quan sát nó giúp.”
“Ai nha, Văn Anh này, đúng là không dễ dàng gì…”
Trịnh Văn Anh không hề biết rằng toàn bộ những nỗ lực này đều xuất phát từ nỗ lực của một người mẹ không hiểu con mình, nỗ lực này tuy mạnh mẽ nhưng vẫn đối phương vẫn không thể tiếp nhận được.
Vừa nhắc tới thì chuông điện thoại reo, Trịnh Văn Anh lấy điện thoại ra, ngạc nhiên nói: “Là chủ nhiệm lớp của Tiểu Miên, ai cha, vừa mới nhắc xong.”
“Từ từ đã.” Bà dừng cười, ngượng ngùng nói, “Hay là làm bài thi quá kém nên muốn mời phụ huynh nhỉ?”
Bà chủ tiệm tạp hóa vui vẻ: “Xem chị dọa em luôn rồi. Đứa nhỏ nhà chị bị mời phụ huynh lên mỗi ngày.”
Trịnh Văn Anh không dám chậm trễ, nhanh chóng bắt máy: “A lô, chào thầy.”
“Chào bà.” Bên kia hỏi, “Bà là mẹ của Thẩm Thính Miên đúng không ạ?”
Trong ấn tượng của Trịnh Văn Anh, giáo viên chủ nhiệm của Thẩm Thính Miên là một người đàn ông trung niên trầm ổn, nhưng lúc này trong giọng nói kia lại lộ ra sự nôn nóng. Điều này làm cho bà thấy bất an, bà thoáng quay người, trả lời: “Vâng ạ, tôi là mẹ của cháu. Không biết là thầy có việc gì không ạ?”
“Hiện giờ bà đang ở đâu, đang ngồi hay đứng?”
Trịnh Văn Anh bị hỏi đến hồ đồ, sau khi lấy lại tinh thần thì cả người đều là mồ hôi lạnh: “Tôi… tôi đang ngồi. Rốt cuộc là làm sao vậy, mong thầy nói thẳng.”
Bà chủ tiệm tạp hóa đang ngồi trước quạt, nghe thấy cũng tò mò lại nghe.
“Bà mau bắt taxi đến bệnh viện II* đi!” Đối phương run rẩy nói, “Thẩm Thính Miên bị thương, bà mau tới, nếu có thể thì hãy đi cùng một vài người bạn của bà.”
(* Mình không hiểu 趟二院 rốt cuộc là ở đâu, tra hoài cũng không ra, mà nguyên cả câu là 您快打车来趟二院吧! nên mình để tạm là bệnh viện II theo ngữ cảnh. Ai biết thì comment cho mình biết để mình sửa lại nha.)
“Nó bị làm sao vậy thầy?” Trịnh Văn Anh đột nhiên đứng lên, liên tục hỏi, “Nó đánh nhau với người ta? Hay là bị té? Có bị gãy xương, chảy máu gì không ạ?”
“Đều không phải.” Chủ nhiệm lớp gấp gáp nói, “Không biết cháu nó gặp chuyện gì, hôm nay cũng không bị giáo viên nào phê bình cả, thậm chí cả buổi chiều tôi cũng không gặp cháu, nhưng mà cháu nó hình như nhảy lầu xuống…”
Bà chủ tiệm tạp hóa không nghe được gì, tò mò nhìn Trịnh Văn Anh, bỗng nhiên thấy bà quỳ gối xuống đất! Ai da có vẻ khá là đau! Bà chủ kia vội chạy tới đỡ Trịnh Văn Anh lên: “Văn Anh, Văn Anh, em bị sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Trịnh Văn Anh nắm chặt điện thoại, trên mặt không có biểu tình gì, âm thanh run rẩy hỏi lại: “Từ tầng mấy?”
Chủ nhiệm lớp nói: “Tôi không rõ lắm, hiện cũng không rõ gì cả, cảnh sát cũng đã tới bệnh viện rồi, bà mau thu xếp tới đây đi!”
“Tôi tới, tôi tới liền.” Trịnh Văn Anh vịn tường đứng lên, thất tha thất thểu chạy đi, bà chủ tiệm tạp hóa ở phía sau kêu lên: “Văn Anh, còn chưa đóng cửa hàng mà!”
Giờ khắc này, ba lớp cao nhị yên tĩnh không một tiếng động. Cô Trần ngồi trên bục giảng, còn nửa tiếng nữa là tiết tự học buổi tối kết thúc, những cô không làm được gì nữa, chân tay lạnh lẽo, nhìn chằm chằm sách giáo khoa trên bàn. Mới ban nãy, cánh sát đã mang Tôn Tinh Bằng và Lý Mục Trạch đi.
Phía dưới có nữ sinh đang khóc, một lúc sau cô mới phát hiện là Mạnh Viên Viên. Mạnh Viên Viên khóc sưng đỏ hai mắt, thở hổn hển. Trương Điềm vỗ lưng cô ấy, cầm khăn giấy lau mặt cho cô ấy, bộ dạng khó xử nhìn cô Trần. Mà ngồi cùng bàn với Mạnh Viên Viên là Lưu Siêu, thường ngày rất lanh lợi, thích cười, thích đùa mà nay cũng im lặng ngồi đờ đẫn.
Cô Trần đi xuống, vỗ vỗ lưng Mạnh Viên Viên, ý bảo Mạnh Viên cùng cô ra ngoài một lát.
Cả hai vừa ra khỏi phòng, chưa tới 5 giây thì cả phòng liền nhao nhao cả lên. Trong nháy mắt, Lưu Siêu cảm thấy như mình có thể nghe thấy một vài âm thanh, mà những thứ này cứ phóng to bên tai cậu, vang vọng như giả mà cũng như thật, khiến hắn không thể phân biệt ra đâu là ảo mộng đáng sợ đâu là sự thật tàn khốc:
“Đúng là Thẩm Thính Miên rồi!”
“Hai người ngồi cùng bàn cậu ấy đều bị gọi đi hết rồi, nhất định là cậu ấy chứ không ai vô đây hết.”
“Vì sao cậu ấy lại muốn chết vậy?”
“Thẩm Thính Miên thật sự đã nhảy lầu sao?”
“Chúng ta có được nghỉ không!”
“Mạnh Viên Viên vừa nãy sao phải ra ngoài vậy, cậu ấy thật sự thích Thẩm Thính Miên à?”
“Việc Thẩm Thính Miên nhảy lầu có quan hệ gì với cậu ấy không?”
“Sao Mạnh Viên Viên lại không bị gọi đi vậy?”
“Mấy người đang bàn vụ Thẩm Thính Miên sao? Sát lại đây cho nghe với coi.”
“Các em thật sự vô cảm đến vậy sao?” Đột nhiên, giọng cô Trần từ cửa truyền đến. Cô cầm sách giáo khoa trong tay, đập mạnh vào cửa, âm thanh chấn động cả lớp.
Cô Trần trước nay đều dịu dàng, nói chuyện mềm mại rất ra dáng một giáo viên dạy Văn, lúc này đây mắt đỏ hoe, tức giận hét lên: “Lúc này là lúc nào rồi mà còn tám chuyện? Các em thật sự bị điên hết rồi!”
“Vừa mới đây thôi…” Cô chỉ ra cửa sổ nói, kích động nói lớn, “Bạn các em vừa mới nhảy lầu, vậy mà các em vẫn ở đây chỉ ra chỉ vào bàn tán sao?” Đại khái cô Trần vẫn còn trẻ, hành động đều theo cảm tính, không hiểu việc tránh đầu ngọn gió nên mới kích động như vậy.
“Mấy em, mấy người các em, mỗi ngày đều ở đây đọc sách, học tập tri thức, vậy mà bây giờ cô hỏi mấy em có biết tôn trọng người khác, nghĩ đến cảm nhận của người khác hay không?” Cô vừa mắng vừa khóc nức nở, thậm chí còn vứt mạnh sách trên sàn nhà, “Mấy em lớn như vậy, đọc nhiều sách như vậy, được giáo dục đàng hoàng nhiều năm như vậy, cuối cùng lại trưởng thành thành người như vậy sao?!”
Trong phòng học, mỗi người đều cúi đầu, giáo viên Văn đứng trên bục, thở mạnh, cô lau nước mắt, cúi xuống nhặt sách lên: “Cô thật sự quá thất vọng về mấy em.”
Nói xong, cô liền đi ra khỏi phòng học, giống như sẽ không trở lại nữa.
Trong lớp giờ im phăng phắc.
Trương Điềm nắm bút ngẩn người, đột nhiên nghe Lưu Siêu cười lạnh một tiếng.
Hắn ném vở lên bàn “Bang” một tiếng, thô bạo mắng: “Một đám ngu ngốc.”
Hai tiếng trước, xe cứu thương chạy qua cổng trường, bảo vệ trường đang nói chuyện với người khác: “Vợ tôi tối nay nấu thịt đấy nha, thằng con nó cứ đòi ăn thịt kho tàu cơ.”
Xe cứu thương vội vàng chạy qua, người bên cạnh hỏi: “Có chuyện gì vậy ông?”
“Có học sinh nhảy lầu.” Bảo vệ trả lời một cách qua loa rồi lại tiếp tục câu chuyện mình với giọng điệu phàn nàn, “Thằng con tui nó béo múp béo míp vậy mà ngày nào cũng đòi ăn thịt, chán không.”
Đêm đó, sau khi tan học, học sinh vừa đi vừa nhiệt tình bàn tán:
“Có người nhảy lầu đó!”
“Cậu có thấy không? Cảnh sát cũng tới, chỗ đó còn lại một vũng máu luôn.”
“Lớp nào thế, nam hay nữ, có đẹp không?”
“Ai biết đâu, đợi lát nữa về dạo Tieba* là biết thôi.”
(*Tieba, hay Baidu Tieba là một mạng xã hội trực tuyến tại Trung Quốc.)
“Tớ có ảnh chụp này, xem không?”
“Xem!”
“Trời, thảm thiệt nha, cái màu trắng trắng này là gì vậy?”
“Ôi mẹ ơi…”
“Quần áo này là bị văng ra hay là bị cuốn lên vậy? Nhìn sợ thật…”
“Chắc là nhảy từ trên cao xuống nên quần áo bị tốc lên. Nhưng còn sáng lấp lánh là cái gì vậy? Máu sao, nhiều thế.”
“Cái này là ảnh ma à…”
“Sao cậu này vẫn mặc áo khoác vào một ngày hè nóng như điên thế này?”
“Ừ kì thật á…”
“Cậu nói coi cậu ta có còn sống không?”
“Khó nói lắm… Tớ có cảm giác…”
“Từ tầng 6 nhảy xuống, không chết cũng tàn phế. Mà tớ thấy xác suất chết vẫn cao hơn, nếu mà bị tàn phế thật, là tớ chắc tớ thà chết cho xong!”
“Vậy luôn…”
“Ừ… Thôi quên đi! Nói cái gì vui vẻ xíu đi.”
“Cậu mà vẫn không làm xong bài tập hóa học thì ngày mai người nhảy lầu là cậu đó!”
“Ha ha, sau đó biến thành một vũng máu siêu thảm, rồi lại bảo dì lao công nghiện sạch sẽ kia lấy giẻ lau nhà lau đi, ha ha ha!”
“Ha ha ha, chúng ta ngày mai ăn cái gì đây?”
“Để suy nghĩ đã…”
Bọn họ có thể vì náo nhiệt mà quan tâm thảo luận, cũng có thể một giây sau liền mất đi hứng thú. Có người cũng sẽ cảm thấy bi thương và tiếc nuối, bọn họ sẽ nói: “Nghe nói là con một, sao lại không vì người nhà mà suy nghĩ một chút?”
“Còn trẻ như vậy, vẫn là học đệ mà, vì học hành không tốt sao? Đáng tiếc quá, chết còn không sợ thì còn có thể sợ cái gì nữa?”
“Thật sự quá đáng thương, quá đau lòng.”
Có người cũng đã biết chân tướng sự việc: “Nghe nói là có bệnh trầm cảm, người mắc bệnh này thật quá đáng thương.”
“Đúng vậy, con của đồng nghiệp bố tớ cũng nhảy lầu vì bệnh trầm cảm.”
“Ai nha!”
“Chúng ta hẳn là phải đối xử tốt với họ hơn một chút.”
Bọn họ nói rất đúng, nhưng mỗi người đều có cuộc sống riêng, công việc riêng cần hoàn thành, ai cũng đều rất bận, sẽ không ai đủ thời gian cùng sức lực đi giúp đỡ người khác. Thế giới này lạnh nhạt là có nguyên nhân của nó, ai cũng đều rất vất vả, gánh vác được khó khăn của bản thân đã là quá kiệt sức rồi, sẽ không còn dư thời gian hay sức lực để đi cứu một người sắp chết.
Lần này quần chúng cũng không khác xưa là bao, bọn họ nhìn vào thảm kịch rồi lấy tiêu chuẩn của bản thân để định nghĩa tất cả, nhưng chẳng ai có trí nhớ quá dài, ai cũng sẽ quên lãng mọi thứ để rồi khi một bi kịch tương tự xảy ra lại khiến họ bừng tỉnh, buột miệng thốt lên: “A, năm đó cũng có một học sinh cao nhị nhảy lầu!”
Nhìn xem niềm vui và nỗi buồn của thế gian chỉ là những hạt bụi trôi trong vô định. Đối với đại đa số mọi người, đêm nay vẫn yên tĩnh như vậy, vẫn đẹp như vậy dù cho trong đêm đó có người sẽ chết đi chăng nữa.