Trước đây cô ấy thích vẻ ngoài của Kỷ Hiến, nhưng giờ đã chuyển sang thích người khác rồi, coi như chưa nhìn thấy đi.
Có lẽ những người giàu có đã quen dùng hàng hiệu sang trọng, giờ muốn thử cảm giác dùng hàng rẻ tiền, thô sơ chăng?
Cùng lúc đó.
Mấy chàng trai đứng quanh Kỷ Hiến đều không thể tin vào mắt mình, đồng loạt bàng hoàng đứng yên tại chỗ.
Họ hoàn toàn không ngờ rằng Kỷ thiếu lại thật sự quàng chiếc khăn mà Kiều Trân tặng sao?
Điên rồi!
Chiếc khăn này nhìn qua là biết chất lượng kém, có khi là loại 9 tệ 9 kèm phí vận chuyển ấy chứ, đến cả làm giẻ lau họ còn chê!
Có vô số điều họ muốn hỏi, nhưng khi nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của Kỷ Hiến, họ lập tức im lặng, không dám nói thêm một lời nào.
Vũ Văn Kiếm im lặng siết chặt nắm tay, bất chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngoài cửa.
Ánh mắt anh ta lóe lên, bất ngờ mở miệng, cất giọng cười lớn:
"Kỷ thiếu này, chiếc khăn mà Kiều Trân tự tay đan cho cậu thật không tồi nhỉ, không biết cô ta đã dành bao nhiêu tâm sức, còn đặc biệt tặng cậu vào đúng ngày sinh nhật để làm cậu vui lòng nữa đấy~"
Kỷ Hiến lạnh lùng ngước mắt, dường như nghe được điều mình muốn, chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
Ngay sau đó, ngoài cửa nhà vệ sinh.
Bước chân của Tần Dực Trì khựng lại, cả người đột nhiên cứng đờ.
——"Chiếc khăn mà Kiều Trân tự tay đan cho cậu…"
——"Còn đặc biệt tặng cậu vào đúng ngày sinh nhật…"
Mỗi một từ như một lưỡi d.a.o sắc bén, đ.â.m liên tiếp vào trái tim anh, m.á.u chảy đầm đìa, đau đớn đến thấu xương.
Nỗi đắng cay lan tỏa dần dần trong lòng.
Tần Dực Trì sững sờ đứng tại chỗ, lặng lẽ cúi đầu nhìn chiếc khăn màu xám đậm của mình, không nói một lời.
Anh siết chặt tay, cố gắng đè nén cảm giác cay đắng đang trào lên trong lồng ngực, nhưng cuối cùng vẫn không thể làm được.