HƯƠU LẠC LỐI

***Ngoại truyện do tác giả đăng riêng trên weibo, không liên quan đến chính truyện ***

“Em lạc lối, để anh dẫn đường cho em.” –Tần Long

Nghe đồn vào thời cổ xưa chưa được nhân loại ghi chép lại, thế gian lấy chủng tộc động vật phân chia, loài bò sát lưỡng cư có vú lông vũ, đều duy trì quy luật sinh tồn sinh sản cá lớn nuốt cá bé.

Mà trong thủy vực Giang Tư tự nhiên, thường có một tiểu thanh long nổi trên mặt nước tìm vui, từ nhỏ hắn đã có thiên phú phi thường, uy vũ hùng tráng, tương lai là vua thần long đứng đầu giới sông nước.

Nhưng bởi vì một hôm lén chuồn ra ngoài, xúc phạm sự cân bằng sinh thái của giới động vật, từ đó bị giam cầm tại cấm địa rừng rậm mấy năm, suốt ngày đối diện vách tường hối lỗi.

Hắn bị giáng xuống làm quái vật thế gian, sừng lân thiếu nước khô cạn, dần dần lột xác thành loài rồng phổ thông, hắn nhớ nhung người thân bên ngoài, nhớ đến thủy vực vui chơi, nhưng hắn chỉ có thể đối diện cánh cửa sổ có ánh sáng xuyên qua của nhà giam kia, lấy nước mắt rửa mặt.

Một hôm nọ, một tiểu bạch lộc đi qua trước cửa sổ, không sừng là giống cái, toàn thân trắng như tuyết xinh đẹp, hai lỗ tai nhung mềm mại, một đôi mắt to màu nâu linh hoạt chuyển động, lại mang theo vẻ mờ mịt hoang mang.

Nàng nhảy tới dưới một gốc cây cổ thụ, đứng tại đó nhìn xung quanh, hình như chờ bạn đồng hành tới đi cùng.

Nàng lạc hướng trong rừng rậm thâm sâu.

Tiểu thanh long chưa kịp thương tiếc cho mình, trông thấy cảnh tượng bên ngoài hắn không khỏi bị thu hút, hắn kéo lê thân hình uể oải nằm bò tới trước cửa sổ nhỏ, trong bóng đêm vắng lặng nhìn chăm chăm tiểu tinh linh đột nhiên xông vào tầm mắt.

Hươu ở ngoài sáng, rồng ở trong tối.

Qua thật lâu, tiểu bạch lộc vẫn cô quạnh lẻ loi, nàng không dám đi về phía trước, cũng chẳng dám trở về.

Bỗng nhiên, nàng nghe thấy xung quanh khu rừng rậm rạp truyền đến tiếng hà hơi yếu ớt.

Là tiểu thanh long lại rụng mất một mảnh sừng lân, toác ra máu thịt, hòa lẫn nước mắt mằn mặn đau âm ỉ.

Tiểu bạch lộc nghe ra gần đây có loài vật, nàng cảnh giác thận trọng nhìn xung quanh, run rẩy hỏi: “Ai ở đó hả?”

Tiểu thanh long không nói lời nào, cắn răng chịu đựng đau đớn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn bóng dáng con hươu màu trắng bên ngoài.

“Rốt cuộc là ai ở đằng kia?” Tiểu bạch lộc cao giọng lặp lại.

Trong rừng rậm bóng cây um tùm, dây leo bò trên mặt đất khô héo, không hề có tiếng lạ truyền ra, nhưng ngược lại bởi vì tiếng kêu la của nàng mà mấy con chim loài thú hốt hoảng bay chạy đi mất, chỉ để lại cành cây lay động.

Ngay sau đó mọi âm thanh xung quanh đều trở nên tĩnh lặng.

Tiểu bạch lộc dứt khoát dựa vào cổ thụ lẳng lặng trì hoãn thời gian.

Từng giây từng phút trôi qua, nàng dường như nghe được tiếng nước chảy. Phân biệt kỹ càng lần nữa, không phải nước chảy, mà là tiếng nhỏ nước, tích tích tích, giống như rơi xuống hòn đá cứng rắn.

Trong lúc ngẩn ngơ tại khóe mắt nàng thấy được một chỗ nào đó chuyển động.

Tiểu bạch lộc xoay đầu qua, yên lặng quan sát hồi lâu, sau đó từ từ đứng dậy đi về phía chỗ kia.

Đến gần, nàng phát hiện phía sau một mảng dây leo rủ xuống, có một cái lỗ nhỏ màu đen, nàng ngửi được hơi thở của sinh mệnh.

Ánh sáng chiếu vào thứ gì đó đen tuyền bên trong cũng không thấy rõ.

Tiểu bạch lộc đứng dưới ban ngày, bên trong tối lại có quái vật, nàng tăng thêm can đảm cho mình: “Ta đến xem ngươi đừng giả thần giả quỷ.”

Xung quanh vẫn rất im lặng giống như nàng đang nói chuyện với không khí.

Tiểu bạch lộc lại đi về trước hai bước, dùng lỗ tai vén ra dây mây vướng ngại, ngửa cổ chuẩn bị ngó nhìn đằng trước.

Còn chưa tới độ cao của cái lỗ kia, trong bóng đêm lấp lóe hai tròng mắt hết sức thâm sâu, đối diện với ánh mắt nàng.

Trong cặp mắt kia đầy ắp đau khổ, bi ai, yếu ớt, khát khao được giải thoát.

Tiểu bạch lộc lùi ra sau một bước, trong đầu hiện lên dấu hiệu của các chủng tộc trong giới động vật, nhưng nàng chưa từng thấy qua loài này.

Nàng hỏi cặp mắt kia: “Ngươi là ai vì sao đứng ở bên trong không lên tiếng?”

Cặp mắt kia trả lời nàng: “Không phải ta muốn ở trong này, mà là ta bị nhốt ở đây.”

“Nơi này là chỗ nào?”

“Cấm địa rừng rậm.”

“À, cấm địa rừng rậm.” Tiểu bạch lộc gật đầu, đầu óc chợt tỉnh ngộ nổ tung, “Cấm địa rừng rậm?”

Tứ chi nàng đều lùi ra sau một bước, hai lỗ tai dựng lên nhọn hoắt, nghi ngờ: “Người không phải là con tiểu thanh long phạm sai lầm bị nhốt lại kia chứ?”

“Là ta.”

“Thì ra là ngươi.”

“Chính là ta.”

Tiểu bạch lộc đứng bên ngoài, bình tĩnh quan sát hắn, nhưng không cảm thấy hắn có bất cứ hành động công kích nào, khuôn mặt ngược lại có loại chiều hướng méo mó.

“Xì –” Tiểu Thanh Long không nhịn được rít ra tiếng, là hắn bất cẩn kéo đụng miệng vết thương.

Tiểu bạch lộc mũi thính, hít vài cái liền ngửi ra mùi máu tanh, nàng hoài nghi hỏi: “Ngươi bị thương sao?”

Hắn nhặt lên sừng lân trên mặt đất uổng công dán vào miệng vết thương, cậy mạnh nói: “Không có bị thương.”

“Ngươi gạt người.” Nàng quyết đoán vạch trần, “Ta hành y nhiều năm, mùi bằng hữu bị thương chảy máu có thể ngửi được trong phạm vi mấy dặm.”

Tiểu thanh long cố nhẫn nhịn: “Vậy ngươi làm sao ngửi ra được mùi máu rồng?”

Tiểu bạch lộc tò mò: “Tại sao không thể?”

“Ta là rồng nước, sinh trưởng tại thủy vực Giang Tư, mùi máu rất nhạt, chủng tộc bình thường không thể ngửi ra được.”

“Ta cũng không rõ lắm.” Tiểu bạch lộc thanh thản ngồi xổm xuống làm như tán gẫu, lắc lư gãi ngứa lỗ tai, “Hồi nhỏ ta từng trải qua một cơn bệnh nặng, sau đó cái mũi trở nên nhạy cảm, có thể ngửi ra trăm nghìn thảo dược, bởi vậy ta liền hành y. Mùi hương của ngươi ngửi ra không giống người thường có lẽ cũng không phải giới phàm thế.”

Tiểu thanh long thở dài: “Ta hiện tại thương tích đầy mình, rút mất tiên lực, cơ thể phàm trần, suýt nữa thì chết.”

“Đừng bi quan như vậy.” Tiểu bạch lộc an ủi hắn, “Ngươi bị thương chỗ nào, tứ chi còn cơ thể còn đuôi nữa, đưa ra ta xem thử, coi có thể tùy bệnh hốt thuốc cho ngươi không?”

Tiểu thanh long lắc đầu từ chối: “Không cần, ta rời khỏi thủy vực coi như chết rồi, mấy năm nay ở đây chẳng qua dựa vào sương sớm do sơn động ban cho để sống sót.”

Tiểu bạch lộc hỏi: “Người nhà ngươi đâu? Tại sao không đến cứu ngươi?”

Tiểu thanh long nói: “Bọn họ không biết ta ở đây.”

Tiểu bạch lộc lại hỏi: “Ngươi không phải thần sao? Không thể thông qua cảm ứng cầu cứu?”

Tiểu thanh long vẫn lắc đầu: “Vô dụng thôi, ta lén ra ngoài, nhiều năm như vậy ở đáy nước chỉ mới qua một khoảng thời gian ngắn không ai biết được.”

Tiểu bạch lộc không khỏi đồng cảm, khó xử nói: “Vậy đường tới nhà ngươi như thế nào, ta giúp ngươi thông báo một tiếng.”

“Ngươi sẽ lạc đường.”

“Không đâu.”

Hắn ở trong cái lỗ tối như mực nhìn nàng ngồi xổm bên ngoài, nói: “Hiện tại ngươi cũng đã lạc đường.”

Bị vạch trần lời nói dối, tiểu bạch lộc chợt tỉnh ngộ: “Ô, hóa ra ngươi nhìn thấy ta từ sớm cố tình ẩn núp không lên tiếng sao?”

Hắn nói: “Ta không muốn quấy nhiễu đến ngươi.”

“Bây giờ không gì rồi.” Tiểu bạch lộc lắc lư cái đầu, ngồi xổm mỏi rồi bèn đứng dậy, “Vậy long huynh, ngươi cho ta xem thương thế đi, ta cũng không phải thấy chết không cứu.”

“Ngươi thật muốn cứu ta ư?” Tiểu thanh long đứng ở lập trường của nàng suy nghĩ, “Ngươi không sợ ta sao?”

Tiểu bạch lộc chẳng hề băn khoăn tí nào: “Trò chuyện với ngươi lâu như vậy, trông ngươi không phải kẻ xấu, huống hồ trong mắt người hành y không phân biệt người tốt người xấu, cái ta cứu là sinh mệnh cần được tôn trọng.”

Hắn vẫn còn thái độ tiêu cực: “Ta đã là một con ngựa chết, không phiền ngươi mất công, lòng tốt của ngươi ta nhận.”

“Không được, vạn vật thế gian đều có tâm linh, tất cả sinh mệnh đều phải đối xử bình đẳng, vì đời sau của long tộc các ngươi được sinh sản, ngươi phải bình phục ra khỏi đây, trở về nơi vốn thuộc về chính ngươi.”

Hắn toàn thân uể oải: “Ngươi không oán trách ta từng phạm lỗi với giới động vật các ngươi sao?”

“Ta biết đó là tội gì, theo ta thấy, nó có thể được tha thứ.”

Lúc tiểu bạch lộc nói hai mắt sáng ngời lóng lánh lại đáng yêu.

Tiểu thanh long bị nụ cười an ủi kia cảm hóa, hắn gật đầu, nói cho nàng một sự thật: “Ta là rồng, đã thương tích đầy người, không có tứ chi giống các ngươi, chữa trị khá phiền toái, huống hồ ta không muốn làm ngươi sợ.”

Tiểu bạch lộc hoang mang: “Vậy ta nên giúp ngươi thế nào?”

Tiểu thanh long nói: “Ta muốn uống nước, ngươi có thể giúp ta tìm nước uống không?”

“Đương nhiên là được.” Tiểu bạch lộc lập tức gật đầu đồng ý, nhưng vừa mới xoay người chạy ra hai bước thì nàng quay đầu lại hỏi, “Gần đây chỗ nào có đầm lầy?”

“Ngươi cứ đi về phía trước, đi qua ba cây cổ thụ cao cao ở ven đường, gần đó chắc chắn có thể thấy nước.”

Tiểu bạch lộc lo lắng: “Nhưng nơi này không có đường lối rõ ràng, ta sợ đi sai đường, có dấu hiệu gì đặc biệt không?”

Tiểu thanh long suy nghĩ một chút, cắm ký hiệu trên cây đi qua: “Ta có mấy phiến lá, ngươi có thể trở về sẽ không lạc đường.”

“Ý kiến hay.” Nàng đồng ý cười tươi, “Phiến lá ở đâu?”

“Ở đây, cửa sổ.” Hắn không có tứ chi, không với ra được, chỉ có thể ở tại chỗ.

Tiểu bạch lộc nhìn thấy, cam đoan: “Ngươi yên tâm đi.” Nàng nhảy lên ngậm lấy, thề thốt với hắn, “Ta nhất định sẽ cứu ngươi, ở tại chỗ chờ ta.”

Tiểu thanh long: “Ừm, ta chờ ngươi trở về.”

Tiểu bạch lộc chạy đi mất bóng dáng trong chớp mắt, nàng biến mất trong lùm cây phía trước, đi qua mỗi thân cây liền cắm vào một phiến lá.

Tiểu thanh long vẫn chờ đợi trong nhà giam của mình, hắn cúi đầu liếm vết thương trên người đã lành lại, cầm lấy một cái sừng lân không biết bị phơi nắng bao lâu, có hình quạt uốn cong, hắn cười vui vẻ: “Tốt xấu cũng có tác dụng rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi