HỮU DANH

Giang Tiêu và Hứa Kinh Trập quay cảnh trên thuyền này đến gần 7 giờ xong đều thấm mệt, đặc biệt là Giang Tiêu. Cậu bị tiếng "cut" này chọc cho phát cáu, vậy mà lại phải dựa vào sự tức giận bị dồn ép này để được thông qua.

Cậu có phần áy náy với Hứa Kinh Trập, sau khi kết thúc còn đặc biệt đến xin lỗi.

Hứa Kinh Trập vừa thay hết đồ bị ướt ra, đang gỡ tóc giả còn phải an ủi cậu: "Cậu mới quay phim lần đầu, chưa đủ kinh nghiệm, đừng áp lực quá." Anh đưa ra kiến nghị thực tế, "Về đọc lại thoại cho thuộc, đặc biệt là những chỗ ngắt nghỉ lấy hơi ấy."  

Giang Tiêu rất cảm kích: "Tối nay em có thể đến tìm anh khớp kịch bản không ạ?"

Hứa Kinh Trập ngừng lại. Anh cảm giác như mình vừa tự mua dây buộc mình, nhưng lại không nhẫn tâm thẳng thừng từ chối cậu. Đang vò đầu bứt tai viện lý do, thì Lương Ngư bỗng bước vào.

Y cầm áo khoác của Hứa Kinh Trập, trên người mang theo hơi lạnh từ bên ngoài, dửng dưng nhìn Giang Tiêu.

"......." Giang Tiêu nhỏ giọng nói, "Để em tự trau chuốt lại phần đọc thoại của mình trước đã...... Cảm ơn thầy Hứa ạ." Cậu cúi người với Lương Ngư, nhanh chóng chuồn ra ngoài.

Hứa Kinh Trập ngây ra mất một lúc, dở khóc dở cười: "Anh dọa con nhà người ta sợ rồi."

Lương Ngư lại nổi nóng: "Mười bảy mười tám tuổi đầu rồi, có lớn mà không có khôn à?"

Hứa Kinh Trập: "Anh đâu thể yêu cầu ai ai đều giống như anh được."

"Giống anh cũng được" Lương Ngư hậm hực: "Đúng là đần."

Hứa Kinh Trập không biết phải nói gì, anh tự tháo tóc giả xong xuôi, vừa đứng dậy thì Lương Ngư đã mở áo khoác ra. Hứa Kinh Trập nhẹ giọng nói cảm ơn rồi xỏ cánh tay vào áo, cả người đều được bao bọc trong sự ấm áp.

"Đi ăn cơm chứ?" Anh hỏi.

Lương Ngư: "Về phòng rồi ăn," y nói, "Tôi buồn ngủ rồi."

Hứa Kinh Trập vừa nghe đến y buồn ngủ có thế nào cũng nói được. Chào hỏi đoàn phim xong, đạo diễn Lưu cũng khá thông cảm: "Về nghỉ ngơi cho tốt đi, để Kinh Trập về cùng cậu."

Lương Ngư liếc ông một cái, giọng điệu còn có phần phàn nàn: "Ngài không hô "cut" nhiều lần như vậy, chúng tôi đã về từ lâu rồi."

Hứa Kinh Trập: "......."

Nếu như đã là "trạng thái marketing" với bên ngoài Lương Ngư không thể nào ở một mình một phòng, y ở cùng với Hứa Kinh Trập, thật lòng là cũng hơi chật chội.

Tiểu Lạc nghỉ ngơi tử tế, cô và Chu Hiểu Hiểu cùng đưa cơm hộp buổi tối vào phòng Hứa Kinh Trập. Lương Ngư thật sự rất buồn ngủ, y ăn rất nhanh, ăn xong rồi đi tắm ào một cái, xong xuôi liền chui lên giường.

Hứa Kinh Trập đang lấy khăn bông, Lương Ngư cũng nhìn thấy, hỏi anh: "Anh làm gì đấy?"

Hứa Kinh Trập: "Tôi đi tắm cái đã, dầm mưa cả ngày, trên người có mùi."

Lương Ngư trợn trắng mắt. Y trùm chăn lên mặt, miệng làu bàu: "Anh thì có mùi gì được chứ." Nói rồi lại lồm cồm bò dậy. "Tôi đi với anh."

Hứa Kinh Trập giật mình: "Không phải là anh buồn ngủ sao, đi ngủ trước đi."

Lương Ngư theo sau anh, không kiên nhẫn thúc giục: "Nhiều lời gì nữa, mau lên."

Thật ra Hứa Kinh Trập cũng không hiểu rốt cuộc mình tắm bên trong, Lương Ngư đợi bên ngoài để làm gì, nhưng hình như Lương Ngư cũng không cảm thấy có vấn đề.

"Đây là tôi đang kính nghiệp," y lấp liếm, "Anh mau vào đi."

Hứa Kinh Trập đành đáp: "Vậy tôi sẽ tắm nhanh thôi."

Lương Ngư ôm má ngồi đợi ở băng ghế dài bên ngoài, y không nhìn Hứa Kinh Trập, chỉ xua xua tay, đợi Hứa Kinh Trập vào trong rồi mới móc điện thoại ra gọi lại cho Dương Kiệt Thụy.

"Tổ tông của anh ơi." Dương Kiệt Thụy ở đầu dây bên kia y chang một ông lão 80 tuổi, "Xem như chú có lòng, trả lời điện thoại của anh rồi đấy."

Lương Ngư không trúng kế: "Tôi buồn ngủ lắm rồi, có gì nói mau đi."

Dương Kiệt Thụy: "Rốt cuộc là chú làm sao vậy, chú có biết phim của Hứa Kinh Trập đều có hội chụp thuê chuyên leak ảnh không hả. Chỉ cần cậu ta vào đoàn là đám đó lại sôi sục lên. Đừng nói là khu bảo tồn, ở mấy chỗ không người họ còn đào được các chú ra nữa là. Không phải anh không cho chú đi thăm ban, những chú đi trễ chút không được sao? Vội đến như vậy làm gì? Đầu năm xông đất hả?"

"Phải, phim Tết của chú kiếm được nhiều tiền như vậy, Hứa Kinh Trập cũng giúp đỡ không ít, rất chi là chuyên nghiệp. Nhưng chúng ta đã đưa tiền, thỏa thuận marketing cũng viết rõ cả rồi." Dương Kiệt Thụy oán trách, "Lần này chú đi, lỡ như bị đám chụp thuê đó tóm được, lên hot search, tuyên truyền vậy, bọn họ có đưa tiền không? Hơn nữa nếu không bị chụp thì sao? Lần này không phải chú tích cực như vậy bằng không rồi à?"

Lương Ngư nghe đến đây cũng không nghe nổi nữa, y bắt đầu quặc lại: "Làm sao mà anh biết tôi phí công, anh dựa vào cái gì mà nói vậy?"

Dương Kiệt Thụy nghẹn họng, không hiểu là mình nói sai ở đâu. Cái mà hắn nói là chuyện phí công tích cực mà không có hiệu quả, Lương Ngư lại lái đi đâu mất rồi?!

Lúc Hứa Kinh Trập tắm rửa xong xuôi bước ra liền nhìn thấy Lương Ngư đang ngồi bên ngoài, sắc mặt chẳng ra làm sao, giống như là đang tức ai vậy.

Y nhìn thấy Hứa Kinh Trập thì vén mí mắt lên, rồi lại nhíu mày, lạnh giọng: "Sao anh không sấy khô tóc đi?"

Hứa Kinh Trập vén tóc mái lên: "Sấy một được một lúc rồi, sợ anh đợi."

Lương Ngư bị một câu nói nhẹ bâng quơ của anh kìm lại, y im lặng một hồi, đứng dậy kéo vai Hứa Kinh Trập: "Đi về ngủ đi, buồn ngủ chết đi được."

Phòng của homestay không lớn lắm nhưng giường được tận hai mét. Lương Ngư để dành nửa chăn lại cho Hứa Kinh Trập, vừa đặt lưng xuống đã chẳng nói năng gì nữa.

Hứa Kinh Trập vừa tắm xong không ngủ ngay được, anh nằm ngửa, một lúc sau lại nghiêng đầu sang nhìn Lương Ngư. Khuôn mặt của người đàn ông này quay về phía anh, ngủ rất yên ổn. Hứa Kinh Trập chú ý đến lông mi của y đầu tiên, tỉ mỉ quan sát từng sợi một, nghi ngờ có phải là nối thêm vào hay không.  

Có lẽ vì ghé sát quá, hơi thở của anh làm phiền đến người ta nên đầu Lương Ngư khẽ động đậy, chui sâu vào trong chăn hơn. Hứa Kinh Trập cảm thấy động tác này của y vừa hơi trẻ con vừa thú vị, không nhịn được cười không ra tiếng.

Nửa đêm Hứa Kinh Trập tỉnh dậy đi vệ sinh, vừa xuống giường, Lương Ngư nằm bên cạnh hình như cũng tỉnh giấc, mơ màng hỏi: "Anh đi đâu đấy?"

Hứa Kinh Trập tưởng là y nói mớ, dỗ dành như trẻ con: "Đi vệ sinh thôi, anh cứ ngủ đi."

Lương Ngư: "Anh đi đi, tôi đợi anh."

Hứa Kinh Trập không hiểu đối phương muốn đợi mình làm gì, nhưng vẫn nhanh chóng đi giải quyết vấn đề, sau đó trở lại giường.

Quả nhiên là Lương Ngư vẫn còn đợi anh, mặc dù cũng nhìn ra là y buồn ngủ đến đầu óc không còn minh mẫn, nhưng vẫn cuộn chăn lại, quấn lấy Hứa Kinh Trập.

Ngày hôm sau có cảnh quay của nam nữ chính, Hứa Kinh Trập phải dậy sớm hóa trang. Theo lý thuyết bình thường chắc chắn Lương Ngư sẽ lại ngủ nướng, nào ngờ Hứa Kinh Trập vừa động đậy, y đã tỉnh luôn rồi.

"Anh ngủ thêm chút nữa đi." Hứa Kinh Trập khuyên y, "Tôi sẽ bảo Tiểu Lạc mang bữa sáng đến."

Lương Ngư còn đang đắp chăn ngang hông, xem chừng y còn hơi cáu ngủ, nhưng vẫn ăn nói lễ độ với Hứa Kinh Trập: "Hôm nay anh với La Dao Duệ quay cảnh gì?"

Hứa Kinh Trập chắt lọc câu từ một hồi mới nói nội dung đại khái với y.

Lương Ngư bĩu môi, tâm tình lại bắt đầu dậy sóng: "Còn cảnh hôn thì sao?"  

Hứa Kinh Trập buồn cười: "Hôm nay chưa quay."

Lương Ngư: "Thế lúc nào quay?"  

Hứa Kinh Trập: "Về Hoành Điếm mới quay, đến lúc đó anh đừng xem là được."

Về Hoành Điếm sớm nhất cũng phải tầm tháng tư, Lương Ngư đến thăm đoàn có lâu mấy cũng chỉ kéo dài được hơn một tháng, cộng thêm đầu tháng Ba còn có Tuần lễ Thời trang Paris. Nam nghệ sĩ có tài nguyên thời trang mạnh nhất trong nước như Lương Ngư hẳn phải có trong tay cả đống thiệp mời rồi.

Nghĩ đến chuyện tiếp đến hai người còn có một khoảng thời gian gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều như vậy, Hứa Kinh Trập không vì đâu mình cảm thấy hơi cô quạnh. Anh hỏi: "Lần này anh tới định ở lại mấy hôm?"

Lương Ngư: "Ở lại đến sinh nhật anh."

Hứa Kinh Trập nghĩ ngợi một lúc, sinh nhật của mình là ngày mùng 6 tháng 3, hôm đó đoàn phim chắc chắn sẽ tuyên truyền. Mấy ngày này Lương Ngư đều ở cùng anh, với quan hệ của bọn họ mà nói cũng được xem là một hình thức tuyên truyền bình thường, những chuyện này lúc trước đều đã được trao đổi hết trong hợp đồng rồi. Để phát triển sự nghiệp của cả hai, đoàn đội đã thống nhất cùng duy trì hình tượng với bên ngoài, dù thế nào bọn họ đều phải cẩn trọng diễn tiếp.

Hứa Kinh Trập im lặng một lúc, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì. Sau khi khôi phục lại tinh thần mới nhìn sang Lương Ngư vẫn còn giữ nguyên tư thế ban đầu không động đậy. Anh tưởng y có chỗ nào không được thoải mái, lo lắng nói: "Sao vậy? Đói rồi à? Để tôi giục Tiểu Lạc giúp anh."

Sự ngại ngùng thoáng qua khuôn mặt Lương Ngư, y nhìn Hứa Kinh Trập rồi nói: "Không phải đói, mà là tôi muốn vào nhà vệ sinh."

Hứa Kinh Trập còn chưa kịp phản ứng lại, thậm chí anh còn muốn đi qua giúp một tay: "Cảm lạnh hả? Hay đau bụng? Có cần tôi dìu anh không?"

Lương Ngư bị anh chọc cười, y chăm chú nhìn gương mặt của Hứa Kinh Trập, nghiến răng nói: "Thầy Hứa, anh giả vờ không hiểu hay không hiểu thật đấy? Tôi không giống anh, tôi có ham muốn trần tục, hiểu chửa?"

Hứa Kinh Trập: "........."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi