HỮU DUYÊN THIÊN LÝ


Lý Thống trở lại phòng, thấy tên An Văn Quế kia vẫn đang nằm nhưng không ngủ.

Lý Thống xách hai tay nải vào, đặt xuống bàn, hỏi thăm.
"Ngươi, đỡ chưa?"
An Văn Quế bị không khí lạnh bên ngoài ùa vào theo cánh cửa kia, lại tự động chui sâu vào trong chăn.
"Đỡ hơn nãy rồi.

Ngươi, đi đâu vậy?"
Lý Thống ngồi xuống bắt đầu giở hai tay nải, An Văn Quế tò mò, không thấy người kia trả lời, cũng ngồi dậy đối diện.
Lý Thống vừa trả lời, vừa lấy từng thứ ra.
"Ban nãy, người thân mang đồ thêm cho ta.

Đều là đồ mùa đông cả.

Đây có một cái áo khoác lông, ngươi cầm lấy mà mặc, có vẻ người nhà ngươi chưa mang đồ vào."
An Văn Quế được Lý Thống ném tới cho mượn chiếc áo lông kia, nhìn vào chiếc áo rồi lại nhìn Lý Thống.
"Sao ngươi lại tốt với ta vậy."
Lý Thống nhìn hắn, cười một cái.
"Không phải tốt với ngươi, mà ta là người tử tế.

Chí ít thấy ngươi đang ốm mà trên người không có đồ ấm, cho mượn tạm thì có sao.

Cũng đâu đến nỗi xa lạ, nhỉ?"
An Văn Quế nghe vậy, giật giật mắt thầm nghĩ.

"Thật sự là trước giờ đâu có thân nhau.

Ta với ngươi ghét nhau vô cùng."

Nhưng mà ánh mắt vẫn không rời chiếc áo, tuy thấy chiếc áo to hơn người, nhưng không hiểu sao lại muốn nhận, một lúc sau mới mở miệng.
"Cảm ơn ngươi.."
Lý Thống vừa sắp xếp, vừa đáp.
"Nhớ giữ nó sạch sẽ là được."
"Nghĩ ta bẩn thế sao?"
An Văn Quế đã lại cau có.
Khoảng tầm giữa chiều, nghe thấy tiếng cửa phòng lại vang tiếng, có lẽ hai anh em nhà Lý kia cũng đã đi học trở về.

Bọn họ thế mà đứng bên ngoài phòng của Lý Thống, lịch sự gõ cửa.
"Lý thiếu gia, An Văn Quế đã đỡ chưa.

Ban nãy bọn ta có ghé qua phòng lang y bên kia, xin ít thang thuốc bổ."
Lý Thống liền ra mở cửa nhận lấy.

Còn An Văn Quế lại thêm một lần nữa bất ngờ.

Không ngờ hai anh em kia cũng biết quan tâm đến hắn, không vì đêm qua không cho hắn vào thì giờ hắn đâu sốt như vậy.
Hai anh em họ chỉ dám ngó qua cánh cửa rồi quay trở lại phòng mình.

Lý Thống chào hai người họ, giơ mấy thang thuốc lên khoe với An Văn Quế.
"Này, bọn họ cũng quan tâm đến ngươi."
An Văn Quế nghĩ thầm "Cũng là một phần lỗi thuộc về họ cả thôi."
Nhưng An Văn Quế đột nhiên lại ngẫm, nếu như tên Lý Thống trước mặt không thay đổi đáng sợ như vậy, thì chắc hẳn đêm qua hắn cũng không đến nỗi phát bệnh.

Nhưng mà cả ngày hôm nay, còn chưa kịp đổ lỗi cho tên kia, thế mà tên này lại sẵn sàng chủ động nhận lỗi về mình rồi còn nghỉ học để chăm cho hắn.
Vừa mới nhen nhóm lửa giận, đã vội vàng tự mình dập tắt.

An Văn Quế ỉu xìu, lại nằm xuống, quay lưng lại với tên Lý Thống.
Lý Thống thấy cả ngày nay tên kia ngoài việc nằm đó chườm lạnh hạ sốt thì cũng chưa có uống thuốc nào.

Nhìn sẵn có mấy thang ở đây, trong lòng lại nhiệt tình muốn đi sắc bát thuốc giúp hắt.

Điên rồi.
Lý Thống khoác áo vào người.
"Ngươi, nằm đó.

Ta đi sắc thuốc cho ngươi."
An Văn Quế, vội vàng bật dậy.

Dù thế nào cũng không muốn nhận thêm bất cứ ân huệ nào từ Lý Thống, An Văn Quế sắp chết vì nhục nhã rồi.
"Ngươi, không cần phải làm đến vậy chứ? Không cần đâu.."
Lý Thống nhìn kẻ vừa bật dậy kia, cũng chẳng có để tâm.
"Ngươi, là bạn cùng phòng với ta, cả sau này nữa là một khoảng thời gian tương đối sống chung với nahu.

Nên là anh em, huynh đệ với nhau vẫn nên giúp đỡ nhau những lúc như này.

Bây giờ ngươi cần ta giúp, sau này ta cần ngươi giúp, có qua có lại mới toại lòng nhau."
Nói xong thì đi một mạch ra ngoài.

Còn An Văn Quế, ngồi thừ đó, không ngừng suy nghĩ về câu nói của Lý Thống.
"Tên này, thật sự khiến mình phải có dây dưa với hắn sao? Tại sao lại đi học cách sống đạo đức như vậy chứ, không quen nổi.


Lại mắc nợ hắn nữa rồi."
Bên ngoài trời mùa thu ảm đạm chẳng có lấy một tia nắng nào.

Gió lạnh thi thoảng thổi tới, chạm lấy da thịt Lý Thống.

Mỗi lần thế lại rùng mình một cái, Lý Thống cất bước nhanh tới phòng bếp.

Nhưng mà vừa tới bậc thềm, hương thơm bên trong phòng bếp bay tới khiến cậu dừng chân hít lấy một hơi.
"Chà, sao giờ này vẫn còn nấu đồ ăn vậy, thơm quá."
Lý Thống bước vào trong, đi tới phòng nấu, liền thấy bóng lưng cô gái đang mải mê nấu đồ, vẫn chưa phát hiện ra cậu đằng sau.
"Oa..

mùi đồ ăn thật thơm."
Dọa cô gái kia một trận, giật mình mà đánh rơi cái muôi gỗ, cô gái đó quay người nhìn Lý Thống.

Lý Thống nhận ra người quen.
"Ôh, là cô sao?"
Đây chính là cô gái đêm trước đã dẫn cậu trở về phòng.

"
Nha hoàn kia thấy Lý Thống, mới đầu còn chưa nhận ra, nhưng chỉ vài giây sau đã nhớ ra đây là người từng gặp.

Nha hoàn cũng cười tươi hỏi lại Lý Thống.
" Hóa ra là thiếu gia, sao thiếu gia đến đây vậy? "
Lý Thống bước tới cạnh nhìn chảo đồ ăn thơm lừng.
" Ta đến để sắc thuốc.

"
Nha hoàn nhìn một lượt trên người Lý Thống, thắc mắc.
" Thiếu gia nhìn đâu thấy có bệnh đâu? "
Lý Thống đáp
" Là giúp bạn cùng phòng sắc thuốc, hắn bị bệnh rồi.

"
Nha hoàn lại hỏi.

" Vậy thiếu gia biết sắc thuốc như nào không? "
Lý Thống bất động năm giây, cậu đâu có biết cách sắc, cũng không biết liều dùng.

Vẻ mặt hoang mang, gãi gãi đầu.
" Ta quên không có hỏi.

"
Nha hoàn cười một tiếng.
" Thiếu gia nên hỏi lang y kĩ một chút, thuốc sắc đúng liều mới có tác dụng.

"
Lý Thống gãi đầu, cái này lại rắc rối rồi, chẳng nhẽ giờ lại chạy qua bên mấy ông lang y kia hỏi, mà đã thế còn xa với đường đi ngoằn nghèo.

Lý Thống đang lúc lưỡng lự thì nha đầu kia đã cầm lấy thang thuốc.
" Hay là để Tảo Hướng giúp thiếu gia đun ấm thuốc này.

Dù sao đợi ấm thuốc sôi cũng lâu, thiếu gia đi hỏi vẫn kịp.

"
Lý Thống cảm thấy như có vị tiên nữ bay tới giúp đỡ mình.

Vui sướng cảm ơn.
" Cảm ơn..

Tảo Hướng, vậy phiền cô sắc thuốc này trước, ta đi một lát liền quay lại."
Sau đó Lý Thống một mạch tới phòng của lang y, một thoáng sau đã thấy Lý Thống quay lại, có vẻ như vừa rồi chạy nhanh về nên nhìn Lý Thống mặt đỏ, trời lạnh vậy mà trán vẫn lấm tấm mồ hôi.
Vừa chạy vào bên trong nhà bếp, Lý Thống lại bất ngờ bởi xuất hiện thêm một người, mà người kia chính là cô gái xinh đẹp lần trước cậu thấy cùng với Tảo Hướng bên bờ suối..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi