HỮU DUYÊN THIÊN LÝ


Đã qua hơn ngày rồi, trời thì cũng đã tối, Lý Thống ngồi trong phòng hết đọc sách lại ngồi vẽ, chốc chốc lại ngước lên nhìn qua cửa sổ, tự lẩm bẩm một mình.
"Cái thằng điên này, sao giờ này nó vẫn chưa có về.

Đi đâu không biết, con trai gì mà dỗi lâu vậy? Nó mà vác xác về phải giáo huấn lại."
Nhưng mà đợi đến giờ cơm tối rồi vẫn không thấy bóng dáng cái tên nhóc láo kia về.

Lý Thống choàng tạm áo khoác bên ngoài, bước chân ra khỏi nhà, gió đêm thổi tới lạnh đến rùng mình.

Lý Thống chậm rãi cầm đèn lồ ng, ngó nghiêng xung quanh tìm trong đám nam sinh vẫn không thấy An Văn Quế đâu.
"Thằng nhóc này, cũng tốt biến luôn đi?"
Đi một mình suốt dọc đường, Lý Thống mọi khi sẽ quen chân mà rảo bước một đường thẳng tới nhà ăn.

Nhưng hôm nay, bước chân lại có phần thong thả hơn, mắt cũng không có đăm đăm chỉ nhìn về phía trước nữa, cứ chốc chốc lại chuyển hướng sang phải, đánh mắt nhìn trái, cứ thế chầm chậm giữa đám nam sinh đi từng bước vẫn đang tìm tên nhóc kia.
Nhưng vẫn không thấy hắn đâu, đúng lúc này có người gọi cậu, Lý Thống quay người lại.

Thì ra là hai anh em Lý Chưởng- Lý Thuần.
Lý Thuần vui vẻ đi tới cạnh cậu.
"Lý thiếu gia, tình cờ gặp, hay đi chung tới nhà ăn thôi."
Lý Thuần từ sau tiến tới, gật đầu nhẹ tỏ ý chào cậu.

Lý Thống cũng gật đầu đáp lễ không ngại mà từ chối.
Thế là cả ba người họ đi tới nhà ăn, ngồi chung một bàn.

Xung quanh thi thoảng lại có kẻ này ngó sang nhìn, người kia đánh mắt sang liếc một cái.

Bọn họ ngạc nhiên thế mà cũng có người muốn chung bàn với Lý Thống.


Cả ba người họ cũng biết sự tò mò, ngạc nhiên của mấy kẻ xung quanh, nhưng họ đều mặc kệ, không quan tâm.
Đang ăn, đột nhiên Lý Thuần ngước mặt lên hỏi Lý Thống.
"Lý thiếu gia, cậu xem hình như không thấy bóng dáng An Văn Quế đâu."
Lý Chưởng thấy em trai có chút lo việc bao đồng, nhíu mày quay sang khẽ nhắc nhỏ.
"Chuyện người khác, sao em lo làm gì?"
Lý Thống đang gắp miếng thịt lên tính bỏ vào miệng, thấy Lý Thuần hỏi vậy cũng ngưng lại, nhìn xung quanh một vòng.
"Tên nhóc hư đấy có vẻ vẫn còn đang giận tôi chuyện hôm qua.

Thôi mặc kệ hắn đi, tôi cũng không muốn quản hắn."
Lý Thuần lại tò mò.
"Chuyện hôm qua? Hai người lại cãi nhau sao?"
Lý Thống gật đầu.
Lý Thuần chép miệng một cái, an ủi Lý Thống.
"Thôi bỏ đi, cái tên An Văn Quế đấy hống hách, tính nết lại xấu xa không ai muốn chơi cùng.

Lý thiếu gia đừng chấp hắn, ở chung một chỗ cũng khiến cậu mệt mỏi với hắn."
Cả ba người họ kết thúc bữa ăn, cùng nhau ra về.

Được nửa đường thì thấy Tiểu Hướng đã đứng sẵn ở đấy từ trước.

Sự xuất hiện của Tiểu Hướng khiến Lý Thuần cùng Lý Chưởng vô cùng ngạc nhiên.
Tiểu Hướng thấy Lý Thống về, vui vẻ đi tới.
"Công tử về rồi sao? Tiểu Hướng căn giờ chuẩn thật."
Lý Thống thấy biểu cảm của đồng bạn mình, liền giải thích cho họ.
"Đây là Tảo Hướng, là..

là..

nha hoàn của bạn ta."
Lý Thuần giật giật tay áo Lý Thống.
"Trong này, còn ai dám cho nha hoàn vào cùng vậy? Chỗ đứng cũng không hề nhỏ nha, thiếu gia quen biết thật."
Tiểu Hướng không muốn mất thêm thời gian, cũng giật tay áo còn lại của Lý Thống, nói nhỏ.
"Công tử, tiểu thư đang chờ.."
Lý Thống kẽ gật đầu, sau đó quay lại nói vài lời với hai người kia.
"Ta lại có chút việc, hai người về trước đi.

Nếu như tên kia có về thì nhớ canh chừng hắn hộ ta."
Sau đó, Lý Thống cùng Tiểu Hướng quay bước đi sang ngã rẽ khác.

Cả hai đều nói chuyện vui vẻ cả dọc đường.

Được một lúc đã tới nơi.
"Là tới thẳng phòng của tiểu thư sao?"
Lý Thống có chút ngượng ngùng, tầm này vào trong phòng con gái có chút..
Tiểu Hướng mở cửa lớn.
"Công tử vào trong đi, nơi này cũng đâu có gần mấy chỗ kia."

Bên trong ấm áp vô cùng, căn phòng ngập ánh đèn mùi sáp nến thơm.

Lý Thống bước vào trong cảm giác ấm áp bao lấy người, cởi áo khoác ra đã được Tiểu Hướng nhanh tay đón lấy.
Lý Thống mở lớn mắt nhìn ngắm nơi này, sắc đỏ khắp nơi, căn phòng lung linh đẹp đẽ, gọn gàng.
"Đúng là phòng con gái, đẹp đẽ nhiều thứ xinh xinh, lại còn thơm nữa chứ."
"Thiếu gia vừa khen phòng này sao?"
Lý Thống cười cười gật đầu, Tiểu Hướng dẫn cậu vào bên trong, là phòng khách mà Huyền Dương đã ngồi sẵn cùng một bàn đầy đồ ăn.
Thấy Lý Thống tới, Huyền Dương liền hành lễ mời cậu ngồi xuống.

Lý Thống nhìn một bàn đầy ắp như kia, không khỏi xuýt xoa.
"Tiểu thư chuẩn bị nhiều đồ như vậy, là muốn mời ta sao?"
Huyền Dương tối nay mặc một thân áo màu hồng phớt, điểm vài hình hoa lên trên vạt áo.

Đầu búi tóc gọn gàng, gương mặt trang điểm cũng rất nhẹ nhàng.
"Vì sự cố kia, nên giờ ta quyết định mời công tử đến tận đây.

Có chút xa nhưng cũng vì không biếtnên làm chỗ nào khác nữa."
Lý Thống ngại ngùng, gãi gãi đầu.
"Chuyện kia..

là ngoài ý muốn, với cả tiểu thư đừng chấp nhặt, tên nhóc đó không được dạy dỗ nghiêm túc."
Huyền Dương rót chén trà, mời đến trước cho Lý Thống.
"Công tử nhà họ An, ta cũng biết tính tình như thế nào.

Nhưng không nghĩ rằng lại có phần quá khích như vậy."
Lý Thống ngạc nhiên.
"Tiểu thư biết cả hắn sao?"
Tiểu Hướng đứng cạnh sắp bát, đũa cho hai người, cũng tùy hứng trả lời.
"Tiểu thư có biết, tính nết của An thiếu gia xấu như vậy đi đâu ai cũng biết."
Lý Thống chột dạ.
"Thế thì lời đồn về ta cũng chẳng kém hắn là bao.

Chắc đến cả tai của tiểu thư."
Huyền Dương thanh tao trả lời.

"Ta cũng có nghe lời đồn về công tử, nhưng đến khi tiếp xúc thì lại khác, ta rất bất ngờ."
Lý Thống gật gù cười cười mà chẳng biết nói thêm gì.
"Nói nãy giờ, chưa có hỏi sức khỏe công tử đỡ hơn chưa?"
Lý Thống cũng ngớ người, cả ngày chỉ bận chuyện, tức giận với cái thằng nhóc họ An kia.

Không có để ý tới sức khỏe bản thân, đột ngột được hỏi như vậy, giờ để ý lại hình như đã chẳng thấy gì nữa.
"Cảm ơn tiểu thư quan tâm, mấy việc cảm mạo thông thường với ta thì cũng chẳng thấm là bao.

Trong người đã đỡ hơn rồi."
Huyền Dương gật đầu.
"Vậy cũng tốt, đồ bày sẵn rồi, mời thiếu gia cùng thưởng thức."
Lý Thống vừa mới ăn xong, nhưng đâu dám từ chối, cầm đũa lên chần chừ gắp miếng thịt, lại khựng lại vì thấy Tiểu Hướng đứng bên cạnh.

Có chút ngại ngùng, không thỏa mái.

Lý Thống liền đưa ra chủ ý.
"Hay là Tiểu Hướng cùng ngồi xuống ăn đi."
Tiểu Hướng bất ngờ vì ý tốt của Lý Thống, ánh mắt hướng sang Huyền Dương.

Huyền Dương cũng không phải người khó tính, nghe vậy liền đồng ý cho Tiểu Hướng ngồi chung.
Lý Thống vui vẻ, gắp một miếng cho Huyền Dương, rồi một miếng cho Tiểu Hướng.
"Đừng đứng như vậy, trước ở phủ, ta với người hầu cận cũng thường ăn chung với nhau.

Cảm giác có người đứng cạnh lúc ăn không mấy thỏa mái."
Cả Tiểu Hướng cùng Huyền Dương đều bất ngờ mà nhìn Lý Thống đang ăn ngon miệng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi