HỮU HẠNH

Đàm Hữu không biết cô đã ngủ khi nào, từ sau khi Đàm Kỳ báo tin tức trong nhà, trong đầu cô vẫn luôn nặng nề, hỗn độn.
Cho nên dù thân thể rất mệt, cũng không cách nào ngủ được.
Cô cho rằng chính mình sẽ giống như rất nhiều những đêm mất ngủ trong dĩ vãng, trợn tròn mắt cho đến hừng đông, nhưng Hạnh Gia Tâm đã quấy rầy việc mất ngủ của cô.
Người này khóa lại trên người cô, làm một ít động tác thân mật mà cô chưa từng làm với người khác, loại kề cận da thịt và hô hấp đan xen này, làm người ta vừa khẩn trương lại thoải mái.
Đầu không thể lại tự hỏi những thứ khác, buồn ngủ cũng dần dần ập đến.
Đại khái bởi vì trong hô hấp đều là mùi hương của Hạnh Gia Tâm, cho nên trong mộng mê mê mang mang, tựa hồ cũng nở ra một biển hoa lớn.
Trong biển hoa có một bóng người mơ hồ, có xúc cảm làn da bóng loáng, và một sợi dây cột vào trên người khiến cô run rẩy.
Khi di động vang lên, Đàm Hữu bực bội mà nhăn mày lại.
Rõ ràng trong mộng hình như cái gì cũng không có, nhưng cô vẫn có chút không muốn tỉnh lại.
Bên ngoài ánh mặt trời sáng bừng, cơn mưa rơi suốt mấy ngày, rốt cuộc đã ngừng lại.
Đàm Hữu híp mắt đi tìm di động, tay sờ tới sờ lui, di động không tìm được, ngược lại chạm trúng Hạnh Gia Tâm vài lần.
Hạnh Gia Tâm ngủ rất sâu, cái trán để ở trên cánh tay cô, hô hấp nhẹ nhàng phất qua, một chút lại một chút.
Đàm Hữu đứng dậy, rốt cuộc phán đoán được vị trí chính xác của di động, cô nghe cuộc gọi.
Là Đàm Kỳ gọi, giọng hắn rất hưng phấn: "Đàm Hữu, ta và mẹ đang đi đến sân bay."
Đàm Hữu ngẩn người: "Mẹ chịu đến đây?"
"Nếu không đến ta sẽ trói bà ấy lại đây." Đàm Kỳ nghiêng đầu nói một câu, "Mẹ, mẹ nói xem có phải hay không?"
Có thanh âm vừa mơ hồ lại quen thuộc truyền tới, ngữ điệu nản lòng đến từ bỏ giãy giụa: "Phải...."
Đàm Hữu nhất thời cảm xúc ngổn ngang, trái tim như ngâm ở cái bình rau ngâm, thấm ra tí tách tí tách nước mặn.
"Được." Cô nói với Đàm Kỳ, "Đã kiểm tra rõ chuyến bay chưa?"
"Còn chưa có. Khi nào có chuyến thì chờ tới khi đó, ta một chút cũng không muốn để mẹ đợi ở cái nơi quỷ quái kia."
"Để ta tra." Đàm Hữu nói, "Có mang chứng minh chứ."
"Có, hộ khẩu cũng có mang, tất cả món đồ quan trọng đều ở trong túi." Đàm Kỳ cười một cái, "Đàm Hữu à, nhà chỉ có bốn bức tường, bao gồm tất cả gia sản, chỉ đủ nhét vào một cái bao..."
"Được rồi," Đàm Hữu đánh gãy lời hắn, "Chăm sóc mẹ cho tốt."
Sau khi tắt điện thoại, Đàm Hữu thở một hơi thật dài. Cô ngồi dậy, dựa vào đầu giường nhìn ngoài cửa sổ phát ngốc một hồi, sau đó cầm di động bắt đầu tra chuyến bay.
Hạnh Gia Tâm bởi vì động tác của cô mà thay đổi tư thế, nửa người trên đã rời khỏi người cô, nhưng đôi chân trơn bóng vẫn còn đặt ở trên đùi.
Chuyến bay nhưng thật trùng hợp, một chuyến có thời gian không sai biệt lắm, nhưng gần đến cuối năm, giá vé máy bay đều rất cao.
Đàm Hữu nhớ tới cảnh tượng đêm qua Hạnh Gia Tâm tìm đủ trăm phương nghìn kế giúp cô mua vé, lúc ấy cảm thấy xấu hổ, hiện giờ chỉ còn lại biết ơn.
Thật ra thứ Đàm Hữu sợ nhất không phải là không có tiền, không có tiền thì có thể kiếm lại, đầu óc của cô vẫn còn sống, chỉ cần chịu bỏ công sức, nguồn thu nhập sẽ không bị đứt đoạn.
Cái cô sợ nhất chính là không cách nào thay đổi lòng dạ của một người, không cách nào cắt đứt một mối quan hệ, đây là nơi phát ra thống khổ dẫn đến tất cả những đêm mất ngủ của cô.
Cô đã từ bỏ người cha gây hoạ cho gia đình đến rối tinh rối mù kia, nhưng cô không thể từ bỏ người mẹ vô tội, gặp nhiều cực khổ nhất này.
Lúc trước điểm mấu chốt nằm ở chỗ, mẹ của cô, rõ ràng cãi vã cả đời, đánh nhau cả đời, lại không chịu rời bỏ ngôi nhà kia.
Đàm Hữu không biết là bởi vì nơi đó từng có những hồi ức ấm áp tốt đẹp, hay là mẹ cô còn đang đợi một ngày kia ba cô sẽ "quay đầu là bờ", cũng hoặc là do con gái bà ấy không thể cho bà cảm giác an toàn, làm bà ấy cảm thấy rời khỏi thành phố kia sẽ trở thành cô hồn dã quỷ không nhà để về.
Đàm Hữu từng tự trách, từng phẫn nộ, từng bất chấp tất cả, nhưng cuối cùng vẫn sẽ gửi tiền vào tài khoản của bà.
Cô cảm thấy đây là vấn đề không cách nào giải quyết, làm cô bối rối rất nhiều năm, nhưng đột nhiên chỉ là một ngày này, cô không biết Đàm Kỳ dùng biện pháp gì, đã khuyên được.
Lá chắn thật lớn "ầm ầm" sập xuống, giống như là con quái thú mà bạn vẫn luôn sợ hãi thật ra chỉ là một con kiến, dẫm một cái chết là xong.
Nhưng mặc kệ thế nào, giải quyết được một con quái thú, rốt cuộc cô đã thấy được hy vọng.
Có lẽ đây là thời cơ thiên thời địa lợi, mà Hạnh Gia Tâm, không thể nghi ngờ nàng chính là người đã nắm bắt được thời cơ này.
Đàm Hữu còn không có biết được tất cả những gì đã xảy ra, nhưng đã có suy nghĩ.
Lần đầu tiên cô thoải mái hào phóng mà mua hai tấm vé máy bay không có bất cứ chiết khấu (giảm giá) gì, nhìn thẻ ngân hàng thiếu mất bốn con số, không còn cảm giác lo âu.
Chỉ cần người đến đây, tiền cô có thể từ từ kiếm lại.
Sau khi gửi thông tin vé máy bay cho Đàm Kỳ, tâm trạng của Đàm Hữu đã hoàn toàn tốt lên.
Bên ngoài và bên trong nhà đều thật yên tĩnh, khi nghỉ đông sẽ không có bao nhiêu người ở lại trong công ty, Đàm Hữu nhìn thời gian, đã qua thời gian cơm sáng một chút, vậy ăn cơm trưa sớm cũng không tồi.
Cô cúi đầu chuẩn bị kêu Hạnh Gia Tâm, mới vừa hơi hơi hé miệng, lại nhanh đóng chặt.
Tùy thời chú ý để không lộ người, thật sự là quá khó khăn.
Đàm Hữu chỉ phải đẩy đẩy cánh tay Hạnh Gia Tâm, thấp giọng nói: "Này, rời giường."
Hạnh Gia Tâm mơ mơ màng màng mà mở bừng mắt, nhìn đến là cô, hai mảnh trăng non "phốc" một chút liền trợn to thành trăng tròn.
"Đàm Hữu!" Nàng kêu lên.
"Cậu làm gì mà kích động vậy." Đàm Hữu dở khóc dở cười, "Chẳng lẽ tối hôm qua cậu mộng du, căn bản không biết chính cậu bò lên giường mình?"
Hạnh Gia Tâm đột nhiên bưng kín miệng, sau đó dùng sức lắc lắc đầu.
"Làm sao vậy?" Đàm Hữu hỏi.
Hạnh Gia Tâm vẫn che miệng, lẩm bẩm lầm bầm một câu mơ hồ: "Miệng thối."
Đàm Hữu nháy mắt ngậm miệng, cô nhìn cặp mắt sáng ngời của Hạnh Gia Tâm, cảm thấy cô gái nhỏ thật sự là quá phiền toái.
Hạnh Gia Tâm lại nói một câu: "Mình nói mình."
Đàm Hữu học theo nàng cũng bưng kín miệng: "Cậu đều cảm thấy cậu thối, vậy mình chẳng phải là xú bát quái."
"Ha hả ha hả..." Hạnh Gia Tâm run run mà cười rộ lên.
"Mình đi đánh răng rửa mặt." Đàm Hữu duỗi chân ra, vượt qua Hạnh Gia Tâm đi xuống giường.
Hạnh Gia Tâm cũng ngồi dậy, còn che miệng cười nhìn cô.
Đàm Hữu động tác nhanh nhẹn, hôm nay Hạnh Gia Tâm còn ở đây, cô còn dùng sữa rửa mặt mà cô không quá thường dùng.
Sau khi rửa mặt đánh răng xong, nhìn nhìn bản thân trong gương, còn há mồm hà hơi ngửi thử.
Ừm... kem đánh răng hương vị Trung Hoa... Hẳn là không khó ngửi.
Lúc này cô cũng thu dọn xong, thuận tiện đi một chuyến toilet. Lúc trở ra, Hạnh Gia Tâm ăn mặc chỉnh tề mà đứng ở bên cạnh bồn rửa tay, mi mắt cong cong.
"Nhanh thu thập đi." Đàm Hữu nói, "Chúng ta đi ăn cơm."
Hạnh Gia Tâm dùng sức gật đầu.
"Đầu gật rớt." Lúc Đàm Hữu đi ngang qua nàng, giơ tay gõ gõ đầu dưa của cô nàng.
Cô chuẩn bị tốt tâm lí thời gian chờ đợi sẽ khá dài, nhưng khoảng thời gian này thật là... Có hơi quá dài.
Ngày hôm qua không ăn cơm trưa đàng hoàng, cũng không ăn một miếng cơm chiều, lúc này bụng Đàm Hữu ục ục mà kêu lên, thật sự rất thê lương.
Nhưng cô không có thúc giục Hạnh Gia Tâm, cô gái tinh xảo sao, cô học không đến, nhưng chờ thì vẫn chờ được.
Rốt cuộc hôm nay Hạnh Gia Tâm là ân nhân lớn, là tiểu tiên nữ may mắn của cô.
Hạnh Gia Tâm rốt cuộc ra tới, Đàm Hữu đã nhìn ra điểm khác biệt của nàng, nhưng lại cảm thấy không có gì khác.
Ừm... Chỉ có thể nói, càng xinh đẹp hơn?
Hoặc là nói, môi hồng hồng, màu sắc thật xinh đẹp, là thoa son môi rồi?
Đàm Hữu lập tức mười phần khoe khoang mà nói ra phát hiện của mình: "Màu son môi của cậu thật xinh đẹp."
"Phải không!" Hạnh Gia Tâm nhảy đến bên người cô, ngửa đầu nhìn cô, chỉ chỉ khóe miệng, "Màu gì?"
"Ừm..." Đàm Hữu nhìn chằm chằm đôi môi kia, chỉ cảm thấy đẹp, đẹp đến nỗi cô rất muốn đưa tay đi quẹt một chút.
"Màu đỏ." Cuối cùng cô trả lời nói.
"Ha ha ha ha ha ha..." Hạnh Gia Tâm ôm cánh tay cô cười, cũng không biết có gì vui, cười đến hoa chi loạn chiến.
"Mình nói sai rồi sao?" Đàm Hữu cầm di động chuẩn bị ra cửa.
"Không sai không sai." Hạnh Gia Tâm theo sát cô, mười phần dính chặt.
Vừa ra khỏi phòng, chỉ cảm thấy thế giới bắn ra ánh sáng bốn phía.
Màu sắc trong công ty vận chuyển đủ xám xịt đủ xấu xí, nhưng các nàng hiện tại đứng ở trên cao, có thể trông thấy một mảnh rộn ràng nhốn nháo ở khu này.
Thấp bé, nhưng có không ít cây cổ thụ cành thô to bị nước mưa gột rửa đến tươi mới, mùa đông ở phương Nam cũng có màu sắc xanh mượt.
"Thời tiết thật tốt." Đàm Hữu cảm thán nói.
Hạnh Gia Tâm không nói tiếp, Đàm Hữu nghiêng đầu nhìn nàng một cái: "Cậu không thấy vậy sao?"
"Trước kia mình thích ngày mưa." Hạnh Gia Tâm nói.
"Hả? Trước kia?"
"Hiện tại ở chung với cậu liền rất vui vẻ." Hạnh Gia Tâm cười khanh khách.
Đàm Hữu trong lòng "phanh" một tiếng, trong óc tự nhiên xuất hiện một thiên thần nhỏ xách cung tiễn bay qua, bắn một mũi tên lại đây, trúng thẳng hồng tâm.
Đàm Hữu cũng cười rộ lên: "Nói năng giỏi như vậy."
Hạnh Gia Tâm: "Hắc."
Hai người sóng vai đi xuống lầu, Đàm Hữu đột nhiên rất muốn nói hết: "Đàm Kỳ đang đi trở về rồi."
"Hả? Tới Quất thành?" Hạnh Gia Tâm nói, "Nhanh như vậy."
"Ừm," Đàm Hữu tận lực để mình nhìn có vẻ bình tĩnh, "Mang theo mẹ mình."
"A..." Hạnh Gia Tâm kêu một tiếng.
"Làm sao vậy?" Đàm Hữu quay đầu nhìn nàng.
"Cái này... Này..." Ngón tay Hạnh Gia Tâm lảo đảo lắc lư nửa ngày, cuối cùng trực tiếp hỏi ra, "Mẹ của cậu, có hung dữ không?"
Mẹ nam chính trong phim truyền hình đều rất hung dữ...
"Ừm..." Đàm Hữu nghĩ nghĩ, đã rất lâu cô không có nhìn đến bộ dáng mẹ giao lưu với người khác, nhất thời có chút không thể xác định.
"A, cái kia," Hạnh Gia Tâm đợi không đến đáp án, đổi chủ đề, "Bọn họ đi đâu, mình đi mua vé..."
"Cậu mua vé gì chứ?" Đàm Hữu gõ tay nàng chuẩn bị móc di động, "Mình đã mua rồi."
"Ai?" Hạnh Gia Tâm nghiêng đầu nhìn cô.
"Vé máy bay!" Đàm Hữu cao giọng, "Mình không nghèo đến mấy ngàn cũng không có."
"Nga nga nga, tốt rồi." Qua một hồi lâu, Hạnh Gia Tâm thật cẩn thận nghẹn ra một câu, "Khi nào cậu cần dùng tiền, cứ tìm mình."
Đàm Hữu thật là vừa tức lại vừa buồn cười.
Hai người đi qua con ngõ nhỏ, chọn cửa hàng ăn cơm, Đàm Hữu xa xa trông thấy một cái quầy, hai mắt sáng ngời.
"Cậu chờ mình một chút." Cô rút cánh tay ra, chỉ chỉ Hạnh Gia Tâm, "Không được nhúc nhích."
"Nga." Hạnh Gia Tâm vốn không muốn tách ra khỏi cô, nhưng bị cường điệu, chỉ phải ngoan ngoãn đứng tại chỗ.
Đàm Hữu nhanh như chớp chạy đi, Hạnh Gia Tâm gắt gao nhìn chằm chằm  bóng lưng cô, thấy cô vào một cửa hàng, sau đó chọn lựa mua một túi gì đó.
Sau đó chắp tay sau lưng, nhanh như chớp mà chạy trở lại.
Rốt cuộc cô không có chạy trốn, Hạnh Gia Tâm yên lặng thở ra một hơi.
Đàm Hữu cười hỏi nàng: "Đoán xem mình lấy cái gì?"
Hạnh Gia Tâm lắc lắc đầu, cửa hàng đó bán đồ ăn vặt, còn cô mua cái gì thì thấy không rõ lắm.
"Đăng đăng lăng đăng ~~~" Đàm Hữu đem thứ cầm trên tay đưa đến trước mặt nàng.
"Ai?" Hạnh Gia Tâm tiếp nhận, túi giấy xinh xắn, có hương vị thơm giòn.
Nàng thật cẩn thận mở túi ra, nhìn đến bên trong tất cả đều là bánh quy nhỏ, đủ loại hình dạng, cực kỳ đáng yêu.
"Cho mình ư!" Nàng vui vẻ hỏi, phàm là đồ mà Đàm Hữu đưa cho nàng, nàng chỉ thấy yêu thích vô cùng.
"Ừ, cho cậu." Đàm Hữu cũng không thể để nàng chỉ lo cười ngây ngô, cô chọc chọc tay Hạnh Gia Tâm, ý bảo nàng ngẩng đầu nhìn cô.
Hạnh Gia Tâm nhìn về phía cô, trong mắt giống như có ngôi sao nhỏ lấp lánh.
"Biết vì sao mình cho cậu cái này sao?" Đàm Hữu hỏi.
"Vì sao?" Hạnh Gia Tâm lúc này căn bản không muốn động não.
Đáp án nhất định là tốt, giống như mùi vị của bánh quy, tựa như hương vị của bánh kem, đều là ngọt ngào.
Nàng có loại cảm giác này.
Quả nhiên, Đàm Hữu cười rộ lên, dựa sát vào nàng, thanh âm cực kỳ ôn nhu: "Bởi vì cậu tựa như bánh quy nhỏ vậy."
"A?"
"Về sau mình gọi cậu là bánh quy được không?" Đàm Hữu nói.
"Tốt nha!" Hạnh Gia Tâm đắm chìm trong vui sướng vì đạt được nickname độc đáo.
Cậu gọi mình là cái gì cũng tốt!
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai bởi vì vấn đề bảng đơn, yêu cầu dừng đăng chương mới một ngày, ngày sau ta đền bù mọi người gấp đôi, moah moah ~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi