Khi Hạnh Gia Tâm đi vào cửa phòng bếp, Tiếu Mỹ Cầm cũng đi theo nàng lại đây.
Đàm Hữu vừa quay đầu lại nhìn đến hai người, hơn nữa Hạnh Gia Tâm có vẻ khiếp sợ, lập tức buông cái nồi trong tay xuống: “Làm sao vậy?”
“Đàm Hữu…” Hạnh Gia Tâm lẩm bẩm kêu tên cô.
Đàm Hữu vội nhắc nhở nàng: “Mẹ, làm sao vậy?”
Tiếu Mỹ Cầm nói: “Không có gì, mẹ đang nói chuyện với bánh quy thôi.”
Hạnh Gia Tâm hồi thần, bước hai bước đứng ở bên người Đàm Hữu, lặng lẽ lôi kéo ống tay áo cô.
Tiếu Mỹ Cầm nâng nâng tay, bắt đầu cuốn tay áo: “Vài món này, sao ngươi còn chưa rửa xong.”
“Lập tức sắp xong rồi.” Đàm Hữu nói.
Tiếu Mỹ Cầm đi đến bên bồn rửa chén, nói với Hạnh Gia Tâm: “Con ngồi đi, nơi này ta và Đàm Hữu lập tức thu dọn xong.”
Hạnh Gia Tâm nặng nề mà kéo tay áo của Đàm Hữu, không nhúc nhích.
Đàm Hữu biết, Hạnh Gia Tâm có chuyện muốn nói với cô, Đàm Hữu cũng biết, mẹ cô lúc này cũng có chuyện muốn nói.
Hai người đều muốn cơ hội ở cùng một chỗ với Đàm Hữu, mà Đàm Hữu không biết đã xảy ra cái gì, trong lúc nhất thời không thể quyết đoán.
Loại cảm giác phân vân giữa mẹ và vợ này… Đàm Hữu cúi đầu, dùng sức mà ho một tiếng.
Hạnh Gia Tâm nhìn về phía cô, Đàm Hữu nhìn kỹ biểu cảm của nàng, ngoại trừ khiếp sợ, không có sợ hãi cũng không có hoảng loạn, ngược lại giống như lộ ra hưng phấn.
Vậy hẳn là không phải chuyện lớn, Đàm Hữu lại nhìn về phía mẹ, biểu cảm của Tiếu Mỹ Cầm nghiêm trọng hơn Hạnh Gia Tâm nhiều, bà cau mày, dáng vẻ nghi hoặc lại có chút sốt ruột.
Đàm Hữu đẩy đẩy Hạnh Gia Tâm: “Cậu đi ngồi trước đi, thu dọn xong mình đi qua liền.”
Trước khi đi Hạnh Gia Tâm nhích một bước, không bằng lòng lắm, tay Đàm Hữu trượt xuống, không dấu vết mà nhéo lòng bàn tay nàng một phen.
Tiếu Mỹ Cầm đã lấy giẻ lau qua: “Đúng vậy, bánh quy, con đi ra ngoài trước đi, một hồi nước bắn lên quần áo.”
Hạnh Gia Tâm rốt cuộc đi khỏi phòng bếp, Đàm Hữu cầm lấy nồi rửa xong lau khô nước: “Mẹ, hai người nói gì vậy, đột nhiên đều tới phòng bếp.”
Tiếu Mỹ Cầm quơ giẻ lau ở trên bệ bếp tới tới lui lui, nhìn cô một cái: “Mẹ hỏi con bé chút chuyện.”
“Chuyện gì?” Đàm Hữu có chút khẩn trương.
“Mục tiêu mà ngươi nói.” Tiếu Mỹ Cầm nói, “Ngươi không muốn nói, mẹ liền hỏi một chút xem bánh quy biết không.”
“Mẹ!” Đàm Hữu lập tức kêu lên, “Mẹ hỏi cậu ấy làm gì!”
“Sao lại không thể hỏi?” Tiếu Mỹ Cầm hoảng sợ.
“Cậu ấy biết cái gì!” Đàm Hữu trong lòng vô cùng hoảng, khống chế không được lửa giận của mình, “Con không nói cho mẹ là do cái gì cũng chưa chuẩn bị xong, mẹ hỏi cậu ấy làm gì!”
“Nó là bạn ngươi ta hỏi một chút thì làm sao!” Tiếu Mỹ Cầm "bang" ném giẻ lau tới trên bàn, “Ngươi phát điên cái gì!”
Thanh âm rất đại, làm trong đầu Đàm Hữu nổ tung một tiếng.
Đúng vậy, cô đang phát điên cái gì, cô là sợ Tiếu Mỹ Cầm biết người kia là Hạnh Gia Tâm, hay là sợ Hạnh Gia Tâm biết, cô muốn đưa ra một lời hứa xa xôi gian khổ.
Đàm Hữu cúi đầu, nước trên tay còn chảy, ướt đến làm người khó chịu.
Cô nhắm mắt, làm mình bình tĩnh lại: “Con chưa chuẩn bị tốt……”
“Mẹ cũng không ép ngươi!” Tiếu Mỹ Cầm trong giọng nói có nghẹn ngào, “Cho dù ép ngươi thì ngươi nghe sao! Chuyện gì không phải do ngươi quyết định, ngươi qua hai năm nữa đã 30……”
“Mẹ……” Đàm Hữu kêu một tiếng, không nghĩ lại nghe được những lời như vậy.
Tiếu Mỹ Cầm thấy rõ ý cô, xoay người ra phòng bếp.
Sau đó, “phanh” một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Đàm Hữu sững sờ ở trong phòng bếp, đột nhiên không biết nên làm gì.
Cô và Tiếu Mỹ Cầm cãi nhau, giận nhau nhiều lần, nhưng hôm nay xảy ra trước mặt Hạnh Gia Tâm.
Đàm Hữu không biết cuộc khắc khẩu vừa rồi Hạnh Gia Tâm có nghe được hay không, nghe được bao nhiêu, lại suy nghĩ thế nào.
Cô rửa sạch tay dưới dòng nước, thời gian khá dài mới đóng vòi nước ra khỏi phòng bếp.
Hạnh Gia Tâm thấy cô ra tới, lập tức đứng lên.
Vừa rồi sự hưng phấn khi vọt vào phòng bếp đã không có, nàng nhìn Đàm Hữu, không biết làm sao.
Đàm Hữu đứng yên cách nàng hai bước, một hồi lâu mới nói: “Chúng ta đi ra ngoài đi.”
“Ừm.” Hạnh Gia Tâm gật gật đầu.
Mãi cho đến khi đi ra tiểu khu, Đàm Hữu mới bình tĩnh lại.
Cô chải vuốt rõ ràng suy nghĩ của mình, vừa rồi mất khống chế là bởi vì sợ hãi, sợ rất nhiều chuyện có thể sẽ xảy ra trong tương lai, cũng có thể sẽ không xảy ra. Sợ những kế hoạch bị cô sắp xếp ở trên trục thời gian đột nhiên bị kéo về trước, làm cô trở tay không kịp.
Còn tốt, hôm nay cũng không có xảy ra chuyện gì, trừ bỏ cãi nhau, cái gì cũng không có xảy ra.
Đàm Hữu thở ra một hơi thật dài.
Hạnh Gia Tâm chuẩn xác mà bắt được cảm xúc của cô, lúc này mới thật cẩn thận hỏi một câu: “Vừa rồi làm sao vậy?”
“Không có việc gì, tranh luận hằng ngày với mẹ mình.” Đàm Hữu nói.
“Vậy cậu không cần đi dỗ bà ấy sao?” Hạnh Gia Tâm hỏi.
“Lúc này dỗ cũng vô dụng.” Đàm Hữu lấy di động, gửi tin nhắn cho Tiếu Mỹ Cầm, “Chờ bà ấy hết giận đi.”
Hạnh Gia Tâm nhìn cô: “Lúc người ta giận cậu không dỗ, có thể sẽ càng nghĩ càng tức giận……”
“Sẽ không,” Đàm Hữu ngắt lời nàng, “Cậu không hiểu, mình và mẹ mình cứ như vậy.”
Hạnh Gia Tâm không nói, Đàm Hữu thu di động đi ra ngoài vài bước mới phát hiện cảm xúc của nàng không đúng.
“Làm sao vậy?” Cô nhìn về phía Hạnh Gia Tâm.
“Chuyện mình không hiểu, cậu lại không nói, mình vĩnh viễn cũng đều không hiểu.” Hạnh Gia Tâm cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Đáng thương vô cùng, Đàm Hữu vươn tay ôm lấy bả vai nàng kéo vào trong lòng: “Chuyện nhà mình, mình không nói cho cậu là sợ cậu phiền lòng.”
“Chuyện của cậu mình không chê phiền.” Hạnh Gia Tâm nói.
Đàm Hữu cười: “Cuộc sống luôn có vui vẻ và không vui, mình muốn lúc chúng ta ở bên nhau, tận lực đều là chuyện vui.”
“Nga.” Hạnh Gia Tâm nhu nhu mà lên tiếng, rồi sau đó lại nói, “Cậu không hỏi mình.”
“Cái gì?”
“Không hỏi vừa rồi mình tìm cậu làm gì.” Hạnh Gia Tâm vẫn như cũ cúi đầu, dừng một chút mới bổ sung, “Ở trong phòng bếp nhà cậu.”
Đàm Hữu ngẩn người, cô không hỏi là biết Hạnh Gia Tâm vừa rồi tìm cô làm gì. Mà về đề tài vừa rồi, cô cũng không muốn nhắc lại với ai.
Hai người lại yên lặng mà đi vài bước, Hạnh Gia Tâm đột nhiên cúi người, từ trong lòng ngực cô chui ra ngoài.
Sau đó lập tức cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước, không biết phải đi nơi nào.
Tư thế này, là tức giận.
Đàm Hữu nhanh chóng đuổi theo.
Đồng dạng là sinh khí, có lẽ là bởi vì với mẹ thì vướng bối phận cùng giai cấp, cho nên mấy lời mềm mại cô nói không nên lời.
Đối với Hạnh Gia Tâm thì hoàn toàn không giống vậy, Đàm Hữu biết làm như thế nào có thể dỗ cô nàng này hết giận, sự thân mật bình đẳng giữa các cô cũng luôn có thể làm cuộc đối thoại trở nên buồn nôn.
Cô bắt được cánh tay Hạnh Gia Tâm: “Đừng chạy mất.”
Hạnh Gia Tâm vẫn như cũ vùi đầu đi về phía trước: “Cậu cũng không để ý tới mình.”
“Sao có thể không để ý tới cậu.” Đàm Hữu nhanh hơn hai bước đi tới phía trước nàng, sau đó xoay người nhìn nàng, “Mình chỉ hơi chậm hai giây.”
“Chỗ nào mà hai giây.” Hạnh Gia Tâm còn đang đi, Đàm Hữu đi lui về sau.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi, mình sai rồi.” Đàm Hữu vừa lui vừa nói, “Mình hỏi cậu được không, vừa rồi cậu tới phòng bếp tìm mình làm gì?”
Hạnh Gia Tâm kéo cô một phen: “Có hố!”
Thât ra Đàm Hữu sớm đã thấy được có hố. Con đường này cô quen thuộc, cho nên cố ý dùng tư thế này.
Đã có thể thấy rõ biểu cảm của Hạnh Gia Tâm, lại có thể thuận thế té vào trong lòng Hạnh Gia Tâm, một khi có tiếp xúc thân thể, cơn giận sẽ dễ nguôi ngoai hơn.
Hạnh Gia Tâm kéo rất mạnh, Đàm Hữu lảo đảo về trước, duỗi tay ôm lấy Hạnh Gia Tâm.
Nương lực kéo của nàng, ôm vừa ổn vừa chặt, trán của Hạnh Gia Tâm cọ trên má cô, nóng hầm hập.
“A, té ngã.” Đàm Hữu vô cùng không có kỹ thuật diễn mà nói.
“Cậu cố ý.” Thanh âm của Hạnh Gia Tâm xoa bên tai cô.
“Phải, cố ý.” Đàm Hữu thật hào phóng thừa nhận.
Có vài giây lặng im, Hạnh Gia Tâm nói: “Mình muốn hỏi chuyện cậu kết hôn.”
Trái tim Đàm Hữu đập mạnh, nói ra đáp án đã sớm chuẩn bị tốt: “Mẹ mình cả ngày ép hôn, mình bị buộc đến không còn cách nào, nên bịa chuyện nói sẽ tìm người kết hôn.”
Hạnh Gia Tâm ngây ngẩn cả người: “Vậy rốt cuộc cậu kết hôn hay là không kết hôn?”
“Còn sớm, mình không nghĩ xa như vậy.” Đàm Hữu trả lời.
Phảng phất một chậu nước lạnh từ trên đầu đổ xuống, rõ ràng lúc này ánh nắng tươi sáng, Hạnh Gia Tâm lại cảm thấy lạnh lẽo.
Nàng muốn đẩy Đàm Hữu ra, lý trí lại nói cho nàng đẩy ra không đúng, chỗ nào cũng không đúng.
Hiện tại nàng ngay cả bạn gái của Đàm Hữu cũng không phải, sao có thể yêu cầu xa vời Đàm Hữu nhắc đến chuyện kết hôn. Nếu không phải hôm nay mẹ Đàm Hữu đột nhiên đề ra một câu như vậy, chính Hạnh Gia Tâm trước nay cũng không nghĩ tới cái từ này.
Chuyện vốn không tồn tại, một cái hiểu lầm mà thôi, sao nàng có thể bởi vì cái này mà tức giận.
Hạnh Gia Tâm cắn cắn môi, chính là nàng thật sự rất tức giận.
Cứ tức giận mà nằm ở trong lòng Đàm Hữu một hồi lâu, chờ khi Đàm Hữu giơ tay vuốt từng cái trên dưới lưng nàng an ủi, cơn giận của Hạnh Gia Tâm cũng từng chút tiêu tan.
Đàm Hữu kéo ra chút khoảng cách, nhìn nàng cười nói: “Chúng ta không thể lại chậm trễ thời gian, một hồi qua công viên lại đóng cửa.”
Hạnh Gia Tâm đột nhiên phát hiện, nàng không phải đang giận Đàm Hữu, mà là đang giận chính mình.
Đều do mình không có bản lĩnh, không chỉ không thể kết hôn với Đàm Hữu, ngay cả làm bạn gái của cô cũng không làm được.
Đàm Hữu lắc lắc nàng: “Choáng váng sao, mình kêu xe được không?”
Hạnh Gia Tâm uể oải ỉu xìu gật gật đầu.
Ở trên đường đi công viên, Đàm Hữu vẫn luôn câu được câu không mà nói chuyện với Hạnh Gia Tâm.
Cảm xúc của Hạnh Gia Tâm có chút giằng co, một bên trả lời cô với thái độ héo héo, một bên lại nhịn không được chen đến bên người Đàm Hữu.
Chờ tới cửa công viên rồi, Hạnh Gia Tâm đều sắp đáp một chân ở trên đùi Đàm Hữu.
Công viên lớn nhất Quất thành, cuối tuần có rất nhiều người. Đầy đất đều là trẻ con đang chạy loạn, thả diều, thổi bong bóng, tạo đủ các loại tư thế chụp ảnh.
Hạnh Gia Tâm thấy được một khóm hoa lớn, đang nở rực rỡ, trên màu sắc đỏ tươi điểm chút màu trắng như tuyết rơi. Nàng lôi kéo Đàm Hữu chạy tới, móc di động của mình ra đưa cho cô.
“Chụp ảnh.” Mệnh lệnh lời ít mà ý nhiều.
Từ cửa Nam tiến vào, loài hoa thứ nhất có thể nhìn, chính là khóm trước mặt này.
Mọi người dồn nén suốt một mùa đông, luôn là hết sức vui sướng đối với sự sống tươi mới do cảnh xuân mang đến, trước một bụi hoa này, số người chụp ảnh chưa bao giờ ngừng lại.
Nơi Hạnh Gia Tâm đứng không phải góc độ tốt nhất, Đàm Hữu nói với nàng: “Chờ một lát.”
Hạnh Gia Tâm nhìn đứa trẻ đứng bên cạnh, hỏi cô: “Chờ đứa nhỏ này sao?”
“Đúng vậy.” Đàm Hữu cười cười, “Chỗ đó mới đẹp.”
Hạnh Gia Tâm nhìn nhìn người mẹ đang chụp ảnh cho cậu bé, “nga” một tiếng.
Đàm Hữu nhìn một cái, hỏi Hạnh Gia Tâm: “Cậu biết đây là hoa gì không?”
Hạnh Gia Tâm lắc lắc đầu.
“Đỗ quyên.” Đàm Hữu nói, “Hiện tại nở tương đối ít, lại thêm một tuần nữa, chúng sẽ nở từng tảng từng tảng lớn.”
“Mình biết đỗ quyên,” Hạnh Gia Tâm điểm điểm một nụ hoa đang chớm nở, “Nhưng mình không biết đây là đỗ quyên.”
“Có rất nhiều màu, hiện tại cũng lai tạo ra rất nhiều hình thái khác nhau, vào lúc này mỗi năm, bên vườn cây sẽ có một triển lãm hoa đỗ quyên lớn.”
“Chúng ta sao không đi vườn cây?” Hạnh Gia Tâm hỏi.
Đàm Hữu cười rộ lên: “Đắt, vé vào cửa tăng gấp hai, tất cả đều là người, hơn nữa bên kia năm nay sửa sang lại, thật nhiều mảnh đất bị đào đi, không có bao nhiêu hoa.”
“Cậu biết thật nhiều.” Hạnh Gia Tâm mãn nhãn sùng bái mà nhìn cô.
“Cũng chỉ có cậu cảm thấy mình biết nhiều.” Đàm Hữu nhìn mẹ của đứa bé ở bên cạnh, đang cúi đầu xem ảnh chụp, vì thế phất phất tay với Hạnh Gia Tâm, “Mấy thứ này cậu ra ngoài thêm vài lần, trò chuyện với bạn bè thêm hai câu sẽ biết.”
Đứa bé quả nhiên chạy ra, Hạnh Gia Tâm kịp thời đứng qua, nàng vừa định nói chuyện, Đàm Hữu nói: “Cười.”
Hạnh Gia Tâm vội vàng cười trước.
Đàm Hữu vui tươi hớn hở mà nhìn người trong di động: “Ngây ngốc.”
Vị trí chờ bên cạnh còn có hai bác gái ăn mặc tươi sáng, Hạnh Gia Tâm chỉ là muốn có tấm ảnh giống đứa bé kia, cho nên chụp xong một tấm liền nhảy trở về bên người Đàm Hữu.
“Mình nhìn xem.” Nàng nói.
Đàm Hữu đưa điện thoại qua: “Cười đặc biệt ngốc, cũng không có một chút khí chất của tiến sĩ.”
Hạnh Gia Tâm không vui mà chu miệng: “Mình cảm thấy khá xinh đẹp.”
“Là đẹp.” Đàm Hữu đồng ý điểm này, “Cậu sao cũng đẹp.”
Hạnh Gia Tâm lại vui vẻ lên, nàng kéo cánh tay Đàm Hữu, đi chung quanh tìm kiếm đứa bé kia, cậu bé mặc cái áo khoác màu đỏ rực, sau lưng là mũ giáp của Iron Man, rất nổi bật.
Hạnh Gia Tâm ở trước quầy kẹo bông gòn phát hiện hắn, sau đó liền nhìn chằm chằm vào tay của chàng trai làm kẹo bông gòn, một vòng lại một vòng.
Đàm Hữu nhịn không được cười: “Muốn ăn?”
“Thứ trẻ con mới ăn.” Hạnh Gia Tâm nói.
“Ai nói.” Đàm Hữu nâng nâng cằm, “Cậu xem ở đó không phải còn có hai cô bé sao?”
Hai cô gái mặc đồng phục của trường, Hạnh Gia Tâm có chút ngượng ngùng: “Mình là cô gái lớn.”
“Vậy cô gái lớn cậu đợi ở đây một lát?” Đàm Hữu nói, “Để cô bé như mình đi mua kẹo bông gòn ăn.”
“Ha hả ha hả a…” Hạnh Gia Tâm cười rộ lên, “Cậu mới không phải là cô bé……”
Đàm Hữu túm nàng đi qua, chàng trai hỏi cô: “Mỹ nữ, một cái?”
“Một cái.” Đàm Hữu dõng dạc mà tiếp nhận xưng hô này, móc di động ra quét mã QR.
Hạnh Gia Tâm túm tay cô: “Đừng.”
“Ân?” Đàm Hữu cúi đầu nhìn nàng.
Hạnh Gia Tâm tiến đến trước mặt cô, nhỏ giọng nói: “Hẳn là kim chủ trả tiền.”
Nói, trên tay nhoáng lên, tích một tiếng.
Đàm Hữu dở khóc dở cười.
Cô là một tiểu tình nhân mà ngay cả một cây kẹo bông gòn cũng mua không nổi.
Hạnh Gia Tâm thật vui sướng, nói với người bán: “Cô ấy muốn màu hồng nhạt!”
“Được rồi.” Chàng trai vội làm xong một cái, bắt đầu cái tiếp theo, “Ngài chờ một lát.”
Trước quầy có nhiều người, đợi một lát, Hạnh Gia Tâm vừa bắt đầu thì hứng thú bừng bừng mà nhìn chàng trai quấn kẹo bông gòn, sau đó ánh mắt liền chạy theo cậu bé Iron Man.
Lần này Đàm Hữu không nhìn đứa bé, cô nhìn kỹ Hạnh Gia Tâm.
Ánh mặt trời rất tốt, mặt Hạnh Gia Tâm trắng đến sáng lên, có thể nhìn thấy lông tơ thật nhỏ.
Khi mẹ của đứa bé xé một tảng lớn kẹo bông gòn của đứa bé ném vào trong miệng, đứa bé làm ầm lên, Hạnh Gia Tâm cười rộ lên.
Đàm Hữu đột nhiên rất là khó chịu.
Biểu cảm trên mặt Hạnh Gia Tâm, là khao khát. Một loại khao khát tìm về quá khứ, khao khát những thứ đã mất đi và không bao giờ đạt được.
Trước kia Đàm Hữu cảm thấy, gia đình đặc biệt là vết sẹo, khi không cần thiết vạch trần thì không cần bóc đến máu tươi đầm đìa, giờ khắc này, cô lại đột nhiên muốn hỏi Hạnh Gia Tâm, cậu mất đi cái gì, và ước muốn cái gì.
Chàng trai đưa tới kẹo bông gòn siêu lớn màu hồng nhạt, Hạnh Gia Tâm không chú ý tới, Đàm Hữu tiếp lấy.
“Đi…”
Từ "đi" còn chưa ra khỏi miệng, Hạnh Gia Tâm đột nhiên quay đầu lại, giơ tay xé một tảng lớn ném vào trong miệng mình.
Kẹo bông gòn hồng nhạt kéo ra những sợi đường ngọt ngào giống như sương mù, Hạnh Gia Tâm chỉ có thể cắn một khối nhỏ, dư lại đều ở ngoài miệng, theo sự chuyển động của miệng, lắc lư từng cái.
Há to miệng ăn vài lần, cũng chưa thể ăn xong phần mà mình vừa đoạt lấy.
Đàm Hữu nở nụ cười, cầm lấy di động chụp nàng, Hạnh Gia Tâm cũng cười, đôi mắt cong cong, trốn ở phía sau đám mây hồng nhạt.
“Ăn ngon.” Hạnh Gia Tâm rốt cuộc liếm miệng sạch sẽ, thúc giục Đàm Hữu, “Cậu ăn đi.”
“Mình không ăn.” Đàm Hữu nói, “Ấu trĩ.”
“Cậu mua mà! Cậu còn ngại ấu trĩ!” Hạnh Gia Tâm chỉ vào cô, “Cậu xem! Ở trong tay cậu đó! Mình mua cho cậu đó, cô bé!”
Đàm Hữu chỉ là cười.
Hạnh Gia Tâm tiến đến trước mặt cô, đâm cánh tay cô một chút: “Có phải cậu muốn để mình đút cậu không?”
“Mình muốn……”
Đàm Hữu còn chưa nói xong, Hạnh Gia Tâm gian xảo mà cười rộ lên: “Dùng miệng đút.”
Ánh mặt trời loang lổ rơi xuống dưới bóng cây sẽ làm loá mắt người, ánh sáng trong mắt Hạnh Gia Tâm cũng sẽ làm người ta lóe mắt.
Đàm Hữu nâng tay lên, mặc kệ kiểu tóc Hạnh Gia Tâm làm thật xinh đẹp, ấn trên đỉnh đầu nàng, hung hăng mà xoa nhẹ hai cái.
Hạnh Gia Tâm két lên và bỏ chạy, cười còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Chờ khi nàng sắp chạy sai phương hướng, Đàm Hữu đuổi theo kéo nàng lại: “Bên này.”
“Huh?” Hạnh Gia Tâm cười nói, “Dạo công viên còn có phương hướng sao?”
“Phương hướng có thứ mà cậu thích.” Đàm Hữu túm góc tay áo nàng, kéo nàng đi trên đường thông tới bên hồ.
“Mình thích cái gì?” Hạnh Gia Tâm hỏi cô.
“Đếm 15 lần, cậu sẽ thấy được.” Đàm Hữu nói.
Hạnh Gia Tâm thích chơi mấy trò không thể hiểu được này với Đàm Hữu, nàng dứt khoát nhắm mắt, nắm chặt tay Đàm Hữu: “Một, cậu dẫn đường cho tốt nha, hai……”
Đàm Hữu cầm tay nàng, giọng nói mang theo ý cười: “Yên tâm, đi theo mình đi.”
“Bốn, mình yên tâm cậu nhất, năm……”
“Nâng chân lên.” Đàm Hữu nói.
“Nâng chân lên.” Hạnh Gia Tâm vừa lặp lại lời cô nói vừa phục tùng mệnh lệnh, “Tám…”
“Biết vừa rồi có cái gì không?” Đàm Hữu hỏi.
“Mười, cái gì?”
“Một con sâu lông lớn.” Đàm Hữu nói, “Màu vàng, đầy người đều là gai, màu sắc trùng với quần áo trên người cậu.”
“A!!!” Hạnh Gia Tâm nhảy vào trong lòng Đàm Hữu, “Mười hai! Còn không!”
Đàm Hữu ôn hương nhuyễn ngọc ôm đầy cõi lòng, bảo bối trong lòng ngực lại sợ hãi, vẫn tiếp tục nhắm hai mắt, Đàm Hữu cười nói: “Hiện tại chạy vào trong lòng ngực mình rồi.”
“A a a!!!” Hạnh Gia Tâm hét lên muốn chạy đi, bị Đàm Hữu túm chặt, cười lên tiếng.
“Mười lăm!” Hạnh Gia Tâm hô to, mở bừng mắt, trừng Đàm Hữu, “Cậu nói mình là sâu lông!”
“Làm sao có con sâu lông nào đáng yêu như cậu.” Đàm Hữu giơ tay vuốt tóc mái của nàng.
“Thứ mình thích đâu?” Hạnh Gia Tâm hỏi.
“Đó.” Đàm Hữu nghiêng nghiêng đầu.
Hạnh Gia Tâm nhìn theo phương hướng cô chỉ, liếc mắt một cái thấy được cậu bé Iron Man đang đứng bên hồ, mẹ hắn đang tiếp nhận hai cái áo cứu sinh, rất nhanh trở lại lấy một cái tròng lên trên người cậu bé.
“Mình thích sao?” Hạnh Gia Tâm nhíu nhíu mày.
“Đúng vậy, cậu nhất định thích.” Đàm Hữu nói chắc chắn như thế, thật giống như cô mới là đương sự.
“Bọn họ muốn làm gì?” Hạnh Gia Tâm hỏi.
“Chèo thuyền.” Đàm Hữu chỉ chỉ mấy con thuyền nhỏ đang bơi trong hồ.
Quả nhiên, hai mẹ con mặc xong áo cứu sinh đã lên chiếc thuyền nhỏ màu xanh, tay động mái chèo, người mẹ ngồi xuống, cậu bé ngồi đối diện.
Hạnh Gia Tâm nghe được người mẹ nghiêm khắc kêu: “Không được lộn xộn, nếu ngã xuống mẹ sẽ không vớt con.”
Cậu bé có chút sợ, dứt khoát đặt mông ngồi xuống đáy thuyền, tay bắt hai bên, nắm thật chặt chẽ.
Thích sao? Hạnh Gia Tâm có chút không xác định, nàng đúng là nhìn đôi mẹ con này rất nhiều lần.
Nhưng bọn họ làm gì nàng đều rất muốn làm một lần, rốt cuộc đây là lần đầu tiên nàng đi dạo công viên cùng với người mình thích.
Nàng không biết phải làm gì mới thích hợp, nàng lại không muốn vẫn luôn nghe theo sự chỉ huy của Đàm Hữu, rốt cuộc hiện tại nàng là kim chủ, mà Đàm Hữu là tiểu tình nhân, cô hẳn phải dựa vào nàng.
Đúng, thật là thứ nàng thích, nàng thích chính là Đàm Hữu, là cùng Đàm Hữu làm những việc này.
Cứ việc là hai loại quan hệ hoàn toàn khác biệt, nhưng Hạnh Gia Tâm cảm thấy được lấp đầy, những cảm giác trống rỗng trong lòng khi nhìn đến cậu bé kia đều được lấp đầy.
Nàng cười rộ lên, nói với Đàm Hữu: “Cậu thật thông minh.”
“Mình đoán đúng rồi?” Đàm Hữu dắt lấy tay nàng, “Chúng ta cũng đi chèo thuyền?”
“Không, chúng ta đi bảo vệ bọn họ.” Hạnh Gia Tâm nói, “Cậu xem cô ấy một mình mang theo đứa bé, nguy hiểm cỡ nào.”
Đàm Hữu thật không nghĩ tới, Hạnh Gia Tâm sẽ nói ra lý do như vậy.
Nàng chú ý hai mẹ con kia đã đủ thần kỳ, thế mà còn có thể nhọc lòng sự an toàn của họ.
Nhưng cho dù các ý tưởng được biến đổi như thế nào, kết quả vẫn là như nhau.
Hạnh Gia Tâm thật sự muốn làm chuyện mà hai mẹ con kia làm, Đàm Hữu không cho nàng được quá nhiều, chút chuyện nhỏ vẫn hoàn toàn có thể làm được.
Cô mang theo Hạnh Gia Tâm đi mua vé, sau đó chọn còn thuyền nhỏ màu xanh giống hai mẹ con kia.
Hạnh Gia Tâm gấp không chờ nổi mà mặc áo cứu sinh vào, sau đó thúc giục Đàm Hữu: “Mau mau, đuổi theo bọn họ!”
Bộ dạng nôn nóng kia, ai không biết còn tưởng rằng hai người kia trộm tiền của hai cô.
Đàm Hữu vừa cười vừa điều chỉnh phương hướng của thuyền, mái chèo vừa động, thuyền trượt đi ra ngoài.
Hạnh Gia Tâm nhướng mày với cô: “Đàm Hữu cậu lái xe rất giỏi, chèo thuyền cũng chèo không tệ.”
Đàm Hữu vô tình nhớ tới một câu lưu hành trên mạng khoảng thời gian trước,