HỮU PHỈ

Chu Phỉ ngạc nhiên nói:

- Tiền bối, người làm gì vậy?

Đoàn Cửu Nương ngây thơ hồn nhiên chớp chớp mắt:

- Ta dạy ngươi!

Chưa nghe nói học võ công còn bị điểm huyệt thành người gỗ, Chu Phỉ tức thì có loại linh cảm không lành, tuy nàng lười so đo với người điên nhưng cũng không muốn trơ mắt nhìn người điên chơi chết mình, vội nói lảng đi:

- Không phải tiền bối nói có bản lĩnh chuyên khắc Phá Tuyết Đao ư? Để tôi mở mang kiến thức có được không?

Đoàn Cửu Nương nói như thật:

- Đó đều là chiêu thức, Khô Vinh thủ ta lấy nội công làm nền tảng, rèn luyện thân thể là phụ, chiêu thức là thứ yếu, lúc mới nhập môn phải học từ nền tảng.

Chu Phỉ vừa nghe, thật sự là da đầu nổ rần rần_____có câu đồ đã ăn không được ói, kinh mạch đã rẽ không được xuôi, nếu mặc cho bà điên này chỉ chỏ lung tung trên người nàng, sau này nói không chừng trong viện lại có thêm một người múa nữa.

Trước mắt, nàng thà rằng bà điên Đoàn tiếp tục sự nghiệp phá nhà của bà ta chứ không muốn nghiêm túc thỉnh giáo bà.

Dưới tình thế cấp bách, Chu Phỉ tự dưng có thêm chút nhanh nhạy về tài ăn nói, nhanh chóng nịnh nọt:

- Chuyện đó không gấp, tôi vốn luôn cho rằng Phá Tuyết Đao nhà mình là đao pháp lợi hại nhất trên đời, xưa nay chưa từng nghe nói thứ gì có thể khắc nó, suýt nữa ếch ngồi đáy giếng… ơ… tiền bối vẫn là nhanh cho tôi được mở mang kiến thức đi.

Tâm trí Đoàn Cửu Nương lúc lớn lúc nhỏ, lúc già lúc trẻ, bây giờ bà khá giống một đứa trẻ, nghe nói Chu Phỉ muốn thưởng thức tác phẩm đắc ý của mình, chỉ với dăm ba câu đã bị dỗ mặt mày hớn hở, bà vung tay áo giải huyệt đạo cho Chu Phỉ:

- Vậy ngươi đi theo ta.

Đoàn Cửu Nương vô cùng không biết nặng nhẹ, Chu Phỉ vất vả lắm mới nhịn tiếng ho sặc xuống, chưa kịp thuận khí thì Đoàn Cửu Nương chê nàng lề mề, túm lấy cổ tay nàng, vừa lôi vừa kéo ra ngoài, sau đó nhét trường đao vào tay nàng, không biết nhặt từ đâu ra một nhánh cây, cười hì hì nói với Chu Phỉ:

- Tới, tới đi.

Chu Phỉ ước lượng trường đao trong tay mình, tuy nàng không hận thù gì Đoàn Cửu Nương nhưng rốt cuộc vẫn không cam lòng hiện giờ bị bà ta khống chế, liền nói:

- Tiền bối, chín thức Phá Tuyết Đao có quá nửa là tôi vẽ hổ thành chó, nếu mất mặt xấu hổ, chỉ trách tôi học nghệ không tinh chứ không phải do đao không tốt.

Đoàn Cửu Nương không kiên nhẫn:

- Một tiểu nữ tử chút xíu tuổi như ngươi mà cũng dông dài y như Lý Chủy!

Chu Phỉ lớn đến chừng này, từng bị chê xấu tính, chê độc miệng dơ tay, nhưng chưa từng có ai chê nàng “dông dài”, thực dở khóc dở cười. Không ngờ ông ngoại nàng khi còn sống lại chọc phải đóa hoa đào nát này, nát nhiều năm như vậy vẫn bình an với đời, là nàng số trời run rủi, tự đưa tới cửa cho người ta dán mặt.

Chậc, âu cũng là số mệnh.

- Mời tiền bối.

Chu Phỉ rung trường đao trong tay, bài trừ tạp niệm trong lòng, trường đao trong tay nàng cuốn lên một cơn gió xoáy.

Ba thức đầu Phá Tuyết Đao khai triển, là “Phách Sơn”, “Phân Hải” và “Trảm Bất Chu”.

Chu Phỉ trực tiếp lướt qua hai phần “Sơn Hải”, đánh ra một thức “Bất Chu Phong” nàng vừa lĩnh hội trong sơn cốc của Mộc Tiểu Kiều, đây là một thức nhanh nhất, phức tạp vô thường nhất trong chín thức Phá Tuyết Đao, nơi ánh đao đi qua có thể cắt âm, nứt bóng.

Đồng thời, nàng không tự chủ nhớ tới “phù du trận” mà Xung Tiêu Tử chỉ nàng trong trận chiến ở sơn cốc, đầu óc nàng lóe lên, dùng nó trong lúc di chuyển.

Chút thiên phú này của Chu Phỉ dường như từ khi sinh ra đã có, việc gì cũng không để ý tới khuôn mẫu, đặc biệt biết bắt tôm bỏ tép, thấy trong võ công người ta có cái gì khiến mắt nàng sáng lên, đôi lúc không biết sinh ra linh cảm kỳ lạ gì là nàng có thể dùng nó râu ông nọ cắm cằm bà kia.

“Phù du trận” tương truyền có thể lấy một địch vạn, “Bất Chu Phong” lại thích hợp nhất trong đối kháng số đông, hai thứ kết hợp như hổ thêm cánh, Chu Phỉ biến hóa “Bất Chu Phong” một cách sinh động thành “Đông Nam Tây Bắc Phong”.

Đoàn Cửu Nương nhất thời chỉ cảm thấy quanh mình giống như có bảy tám người vây quanh, bà không khỏi hơi kinh ngạc, khẽ “ồ” một tiếng, không ngờ một người thoạt nhìn quy củ cứng nhắc như Chu Phỉ lại có một mặt vô cùng linh hoạt như vậy.

Người tu luyện nội gia công phu như Khô Vinh thủ khi đối đầu với tiểu bối không cần dùng đao thật kiếm thật, một nhánh cây vào tay cũng có thể thành thần binh lợi khí, hai người trong chớp mắt đã đi được bảy tám chiêu, Đoàn Cửu Nương căn bản không hề đánh trả.

Đến khi bà nhìn rõ nước đi độc đáo của Chu Phỉ, mới cười khẽ nói:

- Xem ta đây.

Lời bà chưa dứt, Chu Phỉ chỉ cảm thấy đao trong tay giống như bị dính lại, đối phương dường như chỉ dùng nhánh cây nhỏ tùy tiện gõ mấy cái lên trường đao, đao phong của Chu Phỉ vốn đang hừng hực khí thế tức thời gián đoạn, không thể tìm được cảm giác thoải mái như nước chảy mây trôi ban nãy nữa.

Chu Phỉ vội vã muốn thu tay nhưng lưỡi đao của nàng vừa bị ép chậm lại thình lình bị Đoàn Cửu Nương nắm được quỹ đạo, một phát bắt vào tay. Bà chỉ dùng ba ngón tay đã kẹp chặt đao Chu Phỉ, hổ khẩu treo lơ lửng và lưỡi đao sắt lạnh lẽo cách nhau chỉ khoảng một lóng tay nhưng rất thành thạo điêu luyện, ngay cả lớp da chết cũng không tróc tí nào.

Chu Phỉ cả kinh, đối mắt với Đoàn Cửu Nương.

Đoàn Cửu Nương nhìn nàng, mỉm cười đùa dai, nhỏ giọng nói:

- Cái này ấy mà, gọi là “Bộ Phong”. (1)

(1) Bộ phong: bắt gió, tức là bắt lấy chiêu “Bất Chu Phong” của Phá Tuyết Đao.

Chu Phỉ cũng không biết mình bị thế nào, có lẽ nàng hơi trì độn hơn người bình thường, so ra mà nói, nàng lĩnh hội đao kiếm càng rõ ràng càng nhanh gọn hơn lĩnh hội tiếng người___trước đó nghe bà vú già nước miếng tung bay kể về những yêu hận tình thù, Chu Phỉ cơ bản không có xúc động gì, nàng đứng nghe người trong câu chuyện dằn vặt qua lại không hề đau thắt lưng.

Đến khi nàng chính mắt nhìn thấy chiêu này, chính tai nghe hai chữ “Bộ Phong”.

Chu Phỉ chợt khó chịu không rõ nguyên do, trong chớp mắt nàng đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà hiểu được thế nào là “người đi không thể giữ, chuyện cũ không thể truy”.

Nàng sững sờ chốc lát, vành mắt không báo trước đỏ lên.

Đoàn Cửu Nương giật mình, tay chân luống cuống thu lại nụ cười đắc ý, nghĩ nghĩ, giấu đầu hở đuôi giấu nhánh cây trong tay ra sau lưng, nói:

- Nè… ngươi sao vậy, thua thì khóc hả?

Chu Phỉ hít sâu một hơi, cứng rắn nuốt nước mắt trở về, cau mày cúi đầu nói:

- Ai khóc chứ?

Đoàn Cửu Nương rất trẻ con khom lưng, nheo mắt nhìn nàng từ dưới lên, dè dặt nói:

- Có lần ta bị bốn con chó dữ đuổi mấy chục dặm, bị chúng đánh lăn lộn đầy đất mà còn không khóc kìa!

Chu Phỉ dở khóc dở cười, dụi dụi mắt, bỏ trường đao vào vỏ, quay người đi đến trước phòng, nhìn Ngô Sở Sở qua khung cửa sổ, thấy nàng ấy mấy ngày liền cực khổ, lần đầu tiên được ngả đầu trên gối, ngủ rất say sưa, không hề bị kinh động, bèn đóng cửa lại giúp nàng ấy, chính mình ngồi ở cửa, Đoàn Cửu Nương cũng bước qua ngồi bên cạnh nàng.

Đoàn Cửu Nương nói:

- Ta thấy ngươi gân cốt bình thường, luyện Phá Tuyết Đao quá tốn sức.

Chu Phỉ nhủ thầm, vậy cũng mạnh hơn Lý Thịnh, Lý Thịnh còn không có may mắn được đại đương gia truyền đao kìa.

Nàng không hề cho là chuyện to tát, nói:

- Tốn sức thì từ từ luyện.

Đoàn Cửu Nương nghiêm túc gật đầu, nói:

- Đúng vậy, sau này phải nỗ lực thật nhiều mới được.

Chu Phỉ tự cảm thấy đã vô cùng nỗ lực, bèn kể chuyện mình luyện đao trong sông Tẩy Mặc ở 48 trại cho bà nghe. Đoàn Cửu Nương vừa nghe thấy mấy chữ “48 trại” liền cực kỳ chăm chú, hận không thể sao chép lại từng giọt nước miếng của Chu Phỉ để âm thầm cất giấu.

Nhưng khi nghe xong, bà lại cười nói:

- Ngươi như vậy mà gọi là nỗ lực? Người cha nhu nhược kia của ngươi chắc chắn dung túng các ngươi nhất rồi.

Trí nhớ bà hỗn loạn, lúc này hình như đã nhầm bối phận, xem Chu Phỉ là nữ nhi của Lý Chủy, Chu Phỉ đành sửa lại cho bà.

Đoàn Cửu Nương “ồ” một tiếng, không biết có nghe lọt hay không, lại nói:

- Lúc nhỏ khi ta mới bắt đầu luyện nội công, có hơn mười sư huynh đệ, năm đầu tiên chết mất một nửa, năm thứ hai lại chết hơn nửa số còn lại, đến khi ta nhập môn ba năm, tính luôn cả ta thì chỉ còn năm người, ngươi biết tại sao không?

Chu Phỉ trước giờ chưa từng nghe nói có môn phái chết người như thế, vội kinh hãi lắc đầu.

Đoàn Cửu Nương bình thản nói:

- Bởi vì sư phụ ta mỗi tháng sẽ tới truyền công một lần, đánh một luồng chân khí vào trong cơ thể bọn ta, mùi vị đó ngươi chắc chắn không hiểu được, da thịt khắp người như muốn nổ tung cùng xương cốt, vào lúc đó, ngươi tuyệt đối không thể ngất, nếu ngất thì cơ thể sẽ nổ tung mà chết, ngươi phải chịu đựng nỗi đau róc xương, từng chút từng chút một cưỡng ép thu phục luồng chân khí tán loạn ấy, nếu không thu phục được sẽ tẩu hỏa nhập ma, thất khiếu đổ máu mà chết. Chờ đánh xong ba năm nền tảng, sau đó chính là rèn luyện thể lực, rèn luyện thể lực thì càng dễ chết. Sư phụ ta thường nói, xương cốt chưa từng gãy đều không rắn chắc, lại qua hai năm nữa thì chỉ còn lại hai người là ta và sư huynh!

Chu Phỉ sởn cả tóc gáy, cảm thấy môn phái này không giống như dạy đồ đệ mà giống như nuôi cổ.

Đoàn Cửu Nương giận nàng không có chí vươn lên, nhìn nàng than thở:

- Cha ngươi…

- Ông ngoại.

Chu Phỉ lại sửa lần nữa.

Đoàn Cửu Nương cố sức suy nghĩ hồi lâu, căn bản không rõ mình đang ở quãng thời gian nào, ngạc nhiên nói:

- Cái gì? Tiểu nha đầu Lý Cẩn Dung có khuê nữ lớn như ngươi từ bao giờ?

Chu Phỉ nghe lời hồ đồ của bà như vậy thì không tin nổi một đống chuyện ma quỷ bà vừa kể, rất kiên nhẫn nói lại gia phả của mình cho bà nghe… có điều nói cũng vô dụng, một lát sau, nàng lại trở thành “trọng tôn nữ” rồi. (2)

(2) Trọng tôn nữ: chắt gái.

Lời hai người nói khi thì khớp nhau, khi thì như nước đổ đầu vịt, nhưng nói cũng lạ, hồi ban ngày, Chu Phỉ hận không thể băm vằm bà điên này ra trăm mảnh nhưng bây giờ nàng hơn nửa đêm không ngủ lại ngồi cùng với Đoàn Cửu Nương, nghe những lời lộn xộn lung tung của bà kể chuyện cũ năm xưa, lại cảm thấy vừa mới mẻ vừa thân thiết, không hề chê trong đầu bà là một nồi cháo khét nấu hơn mười năm, hàn huyên tâm sự đến hừng đông.

Chu Phỉ nói với Đoàn Cửu Nương:

- Tiền bối, người không cần ở cái nơi quỷ quái này chịu cơn giận của họ, người theo chúng tôi về trại đi.

Nửa câu đầu của nàng, Đoàn Cửu Nương có chút nghe không hiểu, đại khái là thần hồn của bà điên đảo nơi quá khứ, không hề cảm thấy bây giờ bà chịu cơn giận gì.

Nhưng nửa câu sau bà hiểu, vẻ mặt Đoàn Cửu Nương đầu tiên là vui vẻ, kế đó liền ngơ ngẩn, cái ngơ ngẩn này rất có xu hướng thiên trường địa cửu, Chu Phỉ đợi hồi lâu, không biết mình nói sai chữ nào, bèn đưa tay vỗ lên đầu gối bà:

- Tiền bối?

Đoàn Cửu Nương nhảy bật dậy như cương thi, lạnh lùng nói:

- Đi 48 trại làm gì? Thủ tiết à?

Trong chớp mắt ấy, bà tựa như cuối cùng cũng rõ mình đang ở thời nào khắc nào, bàn tay gầy đét một phát bắt lấy bả vai Chu Phỉ.

Chu Phỉ chỉ cảm thấy khắp người tê dại, lập tức một luồng chân khí cổ quái khó có thể hình dung từ trên xuống dưới chảy vào trong kỳ kinh bát mạch của nàng.

Nội tức bình thường đều như dòng nước, có chút tĩnh lặng, có chút bạo ngược nhưng luồng nội tức này lại như cương đao róc xương, không nghe phân giải đã xuyên vào giữa kẽ xương, đấu đá lung tung, nơi nó đến khiến người ta tựa như bị lột da rút gân.

Đoàn Cửu Nương giống như bị ma nhập, quét hết những “ngây thơ hoạt bát” ban nãy, khoanh hai tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Chu Phỉ đau đến mức không thốt ra tiếng, mặt bà không cảm xúc nói:

- Khô Vinh thủ “nội ngoại khác biệt”, thứ ta luyện là “Khô”, chân khí truyền vào trong cơ thể sẽ xoay chuyển thành “Vinh”, lưu chuyển không ngừng, chỉ cần ngươi chịu nổi là có thể luyện công phu của sư huynh ta. Trong “Khô Vinh thủ”, Khô thủ tuy hung ác hơn nhưng xét đến cùng thì Vinh thủ lợi hại hơn, có điều lúc tiêu hóa cũng chịu khổ hơn một chút, năm xưa tất cả đồng môn luyện Vinh thủ đều trong vòng một năm chết hết chỉ còn lại một mình sư huynh ta… Tiếc là tên khốn sư phụ ta chỉ chịu truyền cho mỗi người một môn công phu, Khô Vinh tương sinh tương khắc, ta và sư huynh ta một Khô một Vinh, không thể nào truyền công cho nhau.

Bên tai Chu Phỉ “ong ong” cả lên, căn bản không nghe rõ bà lảm nhảm cái gì.

Bà vú già nghe động tĩnh, vội vã từ trong phòng chạy ra thì thấy sắc mặt Chu Phỉ đã không còn màu sắc con người.

Huyệt đạo của nàng chỉ bị Đoàn Cửu Nương phong bế trong nháy mắt, rất nhanh đã bị Khô Vinh chân khí đánh vào giải khai, Chu Phỉ không ngồi yên nổi nữa, lăn từ ngưỡng cửa xuống, tay chân co rúm, không biết là giãy giụa yếu ớt hay là không thể khống chế nổi cơn run rẩy.

Bà vú già trợn mắt há mồm:

- Phu nhân, người làm gì vậy?

Ngô Sở Sở khó khăn lắm mới ngủ một giấc ngon vừa tỉnh lại từ trong mộng đẹp, nào ngờ lại xảy ra biến cố, quả thực muốn sụp đổ, một tiểu thư xưa nay cười không lộ răng lại áo mũ không chỉnh tề chạy ra sân, vội muốn đưa tay đỡ Chu Phỉ dậy.

Nhưng xương thịt trên người Chu Phỉ dường như đã biến chất thành đá, vừa cứng vừa lạnh vừa nặng, nàng ấy phí công duỗi tay ra hai lần đều không biết đặt ở đâu, gấp đến độ xoay vòng vòng.

Đoàn Cửu Nương thần sắc lạnh lùng, còn ở một bên khoanh chân ngồi xuống dưới tàng cây, bà lúc thì giống lão yêu quái, lúc lại giống một bé gái, nhưng tư thế ngồi này lại mơ hồ tỏa ra khí chất uyên thâm của một bậc tông sư… có điều ước chừng không phải là một “tông sư” quá ôn hòa chính phái.

Đoàn Cửu Nương nghiêm mặt nói:

- Từ xưa tới nay, tông môn mọc lên san sát, có những môn phái dù nhờ một vài nhân vật phong lưu mà hiển hách nhất thời nhưng cuối cùng cũng suy tàn, thế hệ sau không bằng thế hệ trước, càng ngày càng kém, các ngươi có biết tại sao không?

Ở đây có ba người, một người ở trên đất không biết sống hay chết, một người chỉ biết thêu hoa ngâm thơ, và một người cả đời chỉ lo đại nghiệp cây chổi và xẻng cơm, không quan tâm chuyện khác____không một ai có thể lĩnh hội được lời bình luận cao thâm của Đoàn tông sư nhìn khắp cả anh hùng kim cổ.

Đoàn Cửu Nương khổ vì không có tri kỷ đành cô đơn tự nói với mình.

Bà nói:

- Vì sao ngươi tập võ? Học đao thương kiếm kích gì? Đi theo đạo thiên địa càn khôn nào? Mấy danh môn chính phái cổ hủ các ngươi chỉ biết dạy đệ tử “tập võ để cường thân kiện thể”, nói những lời vô dụng “tương lai phải trừ bạo giúp yếu” gì gì đó, đệ tử dạy ra quá nửa đều là phế vật cho người ta “cuốc”! Đạo học võ, là để tranh lấy cái mạng ngươi, chính là muốn “tìm đường sống trong chỗ chết”, là “ngươi muốn ta chết ta cứ không chết đấy”! Không có lớp tinh thần này thì ngươi tập võ và múa xiếc có cái gì khác biệt? Ngươi nhào lộn còn chưa chắc lẹ hơn khỉ đâu.

Móng tay Chu Phỉ vốn được cắt sửa rất ngắn, nhưng gần đây ngày ngày chạy trốn không để ý tới đã mọc ra một đoạn nhỏ, cào mạnh vào nền đá xanh trong viện, rất nhanh đã máu thịt be bét.

Ngô Sở Sở khóc lóc khẩn cầu:

- Phu nhân, nàng ấy là ngoại tôn nữ của Lý đại hiệp, không phải cũng tương đương vãn bối của người sao? Nếu nàng ấy xảy ra chuyện bất trắc gì, phụ mẫu huynh đệ của nàng ấy chẳng phải sẽ đau lòng muốn chết sao? Trong lòng phu nhân không đau khổ sao? Nếu Lý đại hiệp dưới suối vàng có biết, sẽ đành lòng sao?

Đoàn Cửu Nương bị mấy câu nói ấy làm sững sờ hồi lâu.

Ngô Sở Sở thấy bà buông lỏng, vội nhanh trí không ngừng nỗ lực:

- Cầu xin người mau cứu A Phỉ với!

Đoàn Cửu Nương nghe vậy, lắc đầu nói:

- Ta không cứu được, Khô Vinh chân khí đã vào trong cơ thể cô ấy, không rút ra được, chỉ có thể xem chính bản thân cô ấy thôi.

Ngô Sở Sở suýt quỳ xuống với bà, đây không phải là lo giết không lo chôn sao?

Đoàn Cửu Nương nói, sắc mặt lại bắt đầu không có tình người:

- Nếu cô ấy thật sự là huyết thống Lý gia thì không nên ngay cả chút khổ này cũng chịu không nổi, nếu thật sự phế vật như vậy thì chết trong tay ta còn mạnh hơn ra ngoài chết trong tay kẻ khác!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi