HỮU PHỈ

Tạ Doãn kéo Chu Phỉ chạy ra ngoài, cát đá bụi bặm khiến người ta không mở nổi mắt, đám người họ đầu cổ xám ngắt phá mật đạo xông ra, vừa ló đầu đã bị cơn mưa như trút nước dội xuống, nước mưa và bụi bặm đan xen, hòa thành nước canh bùn “nồng nàn hương vị”.

Mạng Ân Bái cũng lớn, không ai quan tâm hắn ta, thế mà vẫn vùng vẫy chạy ra được.

Hắn ta đứng có chút không thẳng, có lẽ là phổi bị thương nặng hoặc là bị gãy xương, bàn tay loang lổ vết máu vịn một bên núi đá thở dốc, mắt nhìn lối vào mật đạo đã đổ nát hơn phân nửa, khoảnh khắc ấy không ai biết hắn ta đang nghĩ gì.

Giết Trịnh La Sinh, lại mất luôn mạng Kỷ Vân Trầm, có thể nói là mua một tặng một, đại thù đã báo, hắn ta có vui không?

Vậy ơn dưỡng dục hơn mười năm lại tính thế nào đây?

Chu Phỉ nhớ tới khi Ân Bái vờ ngớ ngẩn nói mấy câu kia trong khách điếm Tam Xuân, vừa có ý ly gián gây xích mích vừa có ý mơ hồ không muốn Kỷ Vân Trầm chết.

Nếu cái miệng hèn hạ của hắn ta là giả vờ, thì trong những lời hắn ta nói, có bao nhiêu phần thâm ý, lại có bao nhiêu phần chân ý?

Chu Phỉ đã biết “một giống gạo nuôi trăm loại người”, cũng biết “suy bụng ta ra bụng người” là lầm to, những ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu nàng rồi nặng nề rơi xuống, không suy đoán nữa.

Dẫu sao người đã chết rồi, ân oán lớn đến mấy cũng đành quay về cát bụi, chút tâm tư yếu ớt không đáng nhắc tới nữa.

Tạ Doãn nhớ trên núi còn tàn dư của Thanh Long chúa, bèn tiến lên hỏi chuyện Ân Bái:

- Ân công tử định đi đâu về đâu?

Ân Bái ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt hờ hững dời khỏi cửa mật đạo, giơ tay chỉnh lại tóc tai và y phục rối loạn của mình, vẻ mặt kiêu căng nhấc chân lướt qua người Tạ Doãn.

Tạ Doãn chợt hỏi tiếp:

- Ngươi cũng đang tìm “Hải thiên nhất sắc” sao?

Ân Bái cuối cùng cũng liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng khẽ cong lộ vẻ mỉa mai, dường như không biết hắn đang nói gì, sau đó không nói một lời chậm rãi bước vào màn mưa.

Tạ Doãn cau mày, đăm chiêu nhìn chằm chằm bóng lưng hắn ta chốc lát, nhưng không hề đuổi theo.

Ba người họ không gặp phải đám chó săn của Thanh Long chúa ở Hành Sơn, xem ra thời buổi này muốn làm kẻ ác phải có chút thông minh lanh trí mới được, bằng không e là chưa xấu được đến đâu đã phải “xuất sư bất lợi” rồi.

Qua Hành Sơn lại đi về phía nam, chính là địa giới của Nam triều.

Nơi đây vẫn là vùng biên cảnh, nhiều năm đánh trận, khu vực do Đại Chiêu chính thống quản lý cũng chẳng thái bình hơn phương bắc là bao, căn bản đều là “thôn xóm tiêu điều, thành quay về hướng tà dương”.

Trong một quán rượu nhỏ rách nát trên quan đạo, Ngô Sở Sở ngồi trên băng ghế dài gãy chân, cẩn thận từng li từng tí cắn bánh bột mì tạp, nàng nhấp kỹ như lừa xương cá, xác định bên trong không có sạn đá ê răng mới yên tâm dùng răng nhai nuốt.

Trong bánh bột mì pha tạp đủ thứ, thức ăn cho heo cho ngựa gì cũng có, chỉ là không có “mì”, bánh vừa khô vừa cứng, kẹt trong cổ họng, bất kể thế nào cũng nuốt không trôi, Ngô Sở Sở sợ người khác chê nàng yếu ớt nên không lên tiếng, cắn một cái là uống một hớp nước lạnh. Nàng vốn không có khẩu vị, cứ thế gần như uống nước đến no, nửa cái bánh là đủ, lộ vẻ rất tiết kiệm tiền, dễ nuôi.

Tạ Doãn lại đặt mua xe ngựa, đi cùng hai nàng lên đường, hắn nhiều chiêu trò, hơn nữa rất biết chịu đựng, không mảy may nhìn ra xuất thân vương gia của hắn.

Tạ Doãn dùng đôi đũa xiêu xiêu vẹo vẹo đâm vào dưa muối không còn nhìn rõ hình thù, nói:

- Nơi này gần tiền tuyến, đất đai không dễ trồng, hơi nghèo chút, đi về phía đông thì đỡ nghèo hơn, Kim Lăng phồn hoa chẳng thua kém gì cố đô đâu_____thật không muốn đi xem thử sao?

Ngô Sở Sở lặng lẽ lắc đầu, nghiêng đầu nhìn Chu Phỉ.

Chu Phỉ vốn không lên tiếng, thấy nàng ấy nhìn qua mới lắc đầu nói:

- Ta về Thục Trung.

Ngô Sở Sở hơi không được tự nhiên nói với Tạ Doãn:

- A Phỉ nói cô ấy về Thục Trung, ta đi theo cô ấy.

Tạ Doãn gật đầu, không tỏ thái độ.

Chu Phỉ hỏi:

- Ngươi thì sao?

Tạ Doãn giống như không nghe thấy, chậm rãi gắp một miếng dưa muối____đôi đũa trong tay hắn đã cong thành hình vòng kiềng, thế mà vẫn gắp chắc đồ ăn, đủ thấy người này ít nhất rất có công lực trong mảng ăn uống.

Chu Phỉ lườm hắn, dùng cùi chỏ huých Ngô Sở Sở:

- Hỏi hắn coi.

Ngô Sở Sở lúng túng sắp ngồi thủng ghế dài, nói như muỗi kêu:

- A Phỉ hỏi... Tạ công tử, huynh thì sao?

Tạ Doãn cười như gió xuân, nho nhã lịch thiệp nói:

- Ta đương nhiên sẽ tháp tùng, dẫu sao cũng phải có người đánh xe chứ, đúng không?

Ba người họ rõ ràng ngồi cùng nhau ở cái bàn chưa tới ba thước vuông, không có ai lãng tai, thế mà Tạ Doãn và Chu Phỉ chẳng ai thèm ngó ngàng tới ai, ho khan một tiếng cũng phải để Ngô Sở Sở truyền lời__may mà Ngô tiểu thư tốt tính.

Vì Chu Phỉ khi ở trong phòng mật đạo, nhất thời kích động đã nói lời đắc tội Đoan vương điện hạ, sau đó lại không cẩn thận lắm mồm cười, thù càng thêm thù. Sau khi thoát hiểm, Tạ Doãn đã biến thành như bây giờ, mặt dày mày dạn đi theo bọn họ nhưng không thèm nói chuyện với nàng.

Chu Phỉ nghiến răng nghiến lợi phân cao thấp với bánh bột mì tạp hồi lâu, cuối cùng bị thứ này khuất phục, từ bỏ nỗ lực, nuốt xuống khô khốc, bánh nhai không nát từ cổ nàng nghẹn đến dạ dày, hồi lâu mới rơi xuống.

Chu Phỉ đưa tay ấn ngực, trong lòng nghĩ tìm vui trong cái khổ: “Tiết kiệm tiền hơn nuốt vàng, hiệu quả vẫn tạm được, thật có lời.”

Nàng định nghỉ ngơi một lát mới chiến đấu tiếp, đồng thời trong lòng có thật nhiều nghi vấn, cụp mắt suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không kiềm lòng được hỏi ra miệng, nàng nói với Ngô Sở Sở:

- “Hải thiên nhất sắc” rốt cuộc là gì, tại sao Trịnh... Trịnh ‘Củ Cải’ (1) gì kia nghe xong lại để ý như vậy?

(1) Củ Cải (萝卜): La Bặc, gần giống tên Trịnh La Sinh.

Ngô Sở Sở ngẩn người:

- Ta không biết.

Nói xong, nàng ấy mới nhận ra câu này không phải hỏi mình thì tai đỏ cả lên, xoay sang Tạ Doãn lặp lại lời Chu Phỉ một lần.

Tạ Doãn nhấp một hớp nước lạnh, hơi thu lại vẻ mặt thiếu đòn, lát sau, hắn trầm giọng nói:

- Ta cũng không rõ. Đó là chuyện rất nhiều năm về trước, có người nói là liên minh của một nhóm người thần thông quảng đại, có người nói là một món tài sản, cũng có người nói là một kho vũ khí, còn có người nói là một nhánh tư binh hoặc một đám thích khách xuất quỷ nhập thần_____vụ thích khách là không đáng tin nhất, dù sao, tương truyền chủ nhân đời trước của “Hải thiên nhất sắc” là Ân Văn Lam, họ nói sở dĩ năm xưa Ân Văn Lam không phải minh chủ võ lâm nhưng có thể hơn hẳn minh chủ võ lâm là vì có bí mật này trong tay... cá nhân ta thì không quá tin.

Lần này không đợi Chu Phỉ, Ngô Sở Sở đã tự động hỏi:

- Tại sao?

Tạ Doãn cười nói:

- Người giang hồ lỗ mãng, quái thai nhiều lắm, cha mẹ còn chưa chắc quản được nữa là, trên đời làm gì có thứ có thể hiệu lệnh đám ô hợp đó? Nếu thật có bí mật như vậy thì không gì ngoài hai bí quyết “đối nhân xử thế” và “phóng khoáng trượng nghĩa” thôi, mà mấy thứ này đều có từ ngữ sẵn rồi, không cần đặt một cái tên lạ hoắc khác “hải thiên nhất sắc” gì gì đó.

Ngô Sở Sở nhìn Chu Phỉ, hỏi:

- Vậy Ân Bái biết không?

- Giả vờ không biết.

Tạ Doãn nói:

- Nhưng ta đoán hắn ta chắc chắn biết, không nghe Trịnh La Sinh nói ư, hắn ta trộm vỏ Sơn Xuyên kiếm. Cả Ân gia trang đều rơi vào tay Thanh Long chúa, hắn ta ngó lơ thứ khác thì tại sao lại khăng khăng muốn vỏ một thanh tàn kiếm?

...

- Về chuyện này, trước kia ta cũng có chút suy đoán, nghe đồn Ân Văn Lam từng nói cả đời ông ấy chỉ có hai món đồ đắc ý, một là Sơn Xuyên kiếm, hai là “hải thiên nhất sắc”.

Tạ Doãn uống một ngụm nước lạnh, nói tiếp:

- Cho nên, nếu “hải thiên nhất sắc” có bí mật gì đó___như kiểu tín vật, chìa khóa chẳng hạn thì ông ấy sẽ để ở đâu?

Chu Phỉ nghe đến đây liền hiểu.

Nhưng Ngô Sở Sở thì không hiểu nên truy hỏi:

- Ở đâu?

Chu Phỉ nói:

- Sơn Xuyên kiếm – thiên hạ đệ nhất kiếm nghĩ thế nào ta không rõ, nhưng nếu người xung quanh đều không đáng để cô tin thì thứ mà cô tin tưởng nhất chỉ còn lại đao kiếm trong tay thôi.

Ngô Sở Sở đầu tiên là bừng tỉnh, kế đó nhìn Chu Phỉ, nghi ngờ nàng đang chỉ gà mắng chó, trả đũa Tạ Doãn.

Tạ Doãn vẫn giả ngu, tựa như hoàn toàn không nghe thấy, đứng dậy tính tiền rồi giục hai cô nương đóng gói đám bánh bột mì tạp còn lại:

- Đi thôi, cái nơi quỷ quái thâm sơn cùng cốc này thực không tiện tìm chỗ trọ, trước khi trời tối chúng ta phải chạy tới Hành Dương.

Nói xong, hắn liền đứng dậy đi dắt xe ngựa.

Chu Phỉ nghiến răng.

Ngô Sở Sở lén kéo nàng lại.

Chu Phỉ nói nhỏ với nàng ấy:

- Có phải hắn còn hăng dỗi lắm không?

Ngô Sở Sở từ sau năm sáu tuổi đã không còn gặp kiểu giận dỗi hoạt bát như vầy nữa, rất muốn cười lại cảm thấy không hay lắm, chỉ có thể nhịn, nói nhỏ với Chu Phỉ:

- Hồi ở Hành Sơn, Tạ công tử cũng lo lắng cho cô.

Nhớ lại, Chu Phỉ cũng thừa nhận, với bản lĩnh của nàng mà đáp ứng Kỷ Vân Trầm ngăn cản Trịnh La Sinh đúng là trẻ trâu không tự lượng sức, nàng tự biết mình đuối lý, đành phải nuốt cơn giận, nghiêm mặt không nói lời nào.

Ngô Sở Sở nghĩ nghĩ, lại hỏi:

- Lúc đó cô tin Kỷ đại hiệp đến vậy à?

Chu Phỉ hơi ngớ ra, lắc đầu.

Kỳ thực lúc đó nàng không biết Kỷ Vân Trầm giở trò gì, cũng chưa từng nghe nói tới “Sưu hồn châm”.

Ngô Sở Sở ngạc nhiên nói:

- Vậy thì tại sao?

Rốt cuộc là tại sao, chính Chu Phỉ cũng không nói rõ được, lúc đó nàng không có kế hoạch gì, thậm chí mới bắt đầu, nàng cũng phải giở trò lừa gạt mới chuồn được dưới mí mắt Thanh Long chúa, biết mình đánh không lại nên trăm phương ngàn kế tránh va chạm trực tiếp với đại ma đầu đó.

Nếu nói ra thì có lẽ là ở trong mật đạo, khi nàng nghe những lời thối tha dơ bẩn của Thanh Long chúa mới nổi lên sát tâm.

Làm chuyện ác cũng không có gì, đại danh của “núi Hoạt Nhân Tử Nhân”, dọc đường Chu Phỉ đã nghe rồi, chừng nào đám người đó làm chuyện tốt mới là điều đáng nói.

Nhưng dựa vào đâu chúng có thể hùng hồn, dương dương tự đắc như vậy?

Dựa vào đâu mà kẻ lớn tiếng quát tháo vĩnh viễn đều là những kẻ đê tiện vô sỉ kia, dựa vào đâu mà những kẻ ác ôn như chúng có thể đường hoàng rêu rao khắp nơi nỗi oan khiên suốt hai mươi năm qua, mà người tốt xương cốt đã khô lại trở thành lá cờ tâng bốc cho chúng?

Há chẳng phải đều do vô số người dám giận mà chẳng dám nói gây ra hay sao?

Trong loạn thế vốn không có vương pháp, nếu đạo nghĩa cũng âm u mất tiếng, thì đám người ham sống sợ chết kia còn gì đáng hi vọng đây?

Chu Phỉ không thương xót Kỷ Vân Trầm, nàng vẫn cho rằng Kỷ Vân Trầm là người đáng thương ắt có chỗ đáng hận, nàng chỉ cảm thấy nếu lúc đó mình không đồng ý giúp thì nhất định sẽ vô cùng thất vọng với bản thân.

Ngay cả một đại tiểu thư tay trói gà không chặt như Ngô Sở Sở, dù không biết võ công, lẽ nào nàng ấy không có mắt, không nhìn ra là gộp cả Chu Phỉ và Hoa chưởng quỹ cũng không đấu lại một Trịnh La Sinh sao? Tiểu cô nương mảnh mai yếu đuối còn không chịu một mình rời đi vì bằng hữu, huống hồ là kẻ cầm đao.

Chu Phỉ vốn đang nghĩ nên nói với Ngô Sở Sở thế nào, kết quả vừa ngẩng đầu thì phát hiện Tạ Doãn đã dắt xong xe ngựa đứng cách đó không xa, dường như cũng đang chờ câu trả lời của nàng__có điều vừa bắt gặp ánh mắt nàng quét qua thì hắn lập tức trưng ra dáng vẻ thiếu đòn “không nghe không nghe ta không nghe”.

Tâm nữ hiệp muốn phò tá đạo nghĩa của Chu Phỉ bị tâm ấu trĩ áp chế, bại lui nhanh như chớp.

Trong nháy mắt, nàng tổng kết tình cảm dạt dào của mình thành ba chữ với giọng điệu chẳng chút thiện ý:

- Ta thích thế!

Ngô Sở Sở:

- ...

Lần đấu vô sỉ này có thể đấu xong trước khi về Thục Trung không nhỉ?

Hành Dương có quan địa phương, gần đó còn có một bộ phận quân đồn trú, nhìn ra dáng nhiều rồi, ít nhất không có ai chém người giữa đường.

Chạng vạng, phu xe Đoan vương đưa hai cô nương vào trong thành Hành Dương, hắn trông có vẻ là người hay đi lại bên ngoài, đánh xe rất có nghề, đi rất ung dung nhẹ nhàng, không xiêu không vẹo, không hề đi nhầm đường, vô cùng thoải mái.

Nơi đây vừa đổ một trận mưa lớn, đường xá không quá bằng phẳng, người bán hàng rong dọc đường và các cửa hàng giống như là cỏ cây trong núi đá, chỉ cần có chút kẽ hở là có thể sống, khách điếm kiêm tửu lâu vì để thu hút khách mà thậm chí còn mời cả nghệ nhân dân gian.

Nghệ nhân dân gian là một đôi phu thê trung niên vừa nói vừa hát, trượng phu là người mù, giọng thê tử rất hay, vừa khéo hát bài “Cách hận lâu” của “Thiên Tuế Ưu” Tạ nào đó, hát xong, thê tử bưng một cái khay đi một vòng giữa khách, cô ấy không khổ sở cầu xin khiến người ta phản cảm mà nếu có người cho tiền, cô ấy sẽ nhẹ nhàng hành lễ.

Tạ Doãn đặt một đồng tiền lên khay, Chu Phỉ thấy rõ vẻ mặt sững sờ của cô ấy, cô ấy che nửa khuôn mặt nhưng khăn che mặt hơi dỏm, nhìn có chút xuyên thấu, dễ dàng nhìn ra được vết sẹo loang lổ phía dưới, để tránh thất lễ, Chu Phỉ chỉ thoáng nhìn rồi dời tầm mắt, không kiềm được nỗi tiếc nuối trong lòng___thê tử ấy dáng người yểu điệu thanh tú, lẽ ra là một nữ nhân xinh đẹp.

Đợi cô ấy xoay người đi rồi, Ngô Sở Sở mới nhỏ giọng nói:

- Cô ấy...

- Bỏng.

Tạ Doãn tựa như đã nhìn quen, bình thản đáp:

- Cũng không có gì___quá nửa là tự mình làm bỏng, mưu sinh không dễ, luôn phải có chút biện pháp tự bảo vệ, cần khuôn mặt có ích lợi gì? Mau ăn đi, ăn điểm tâm xong thì nghỉ ngơi, dạo này lang bạt kỳ hồ, thực chưa được ngủ mấy đêm ngon giấc.

Đôi phu thê kia hát trong khách điếm đến rất muộn, bọn Chu Phỉ đã về phòng trọ nghỉ ngơi, vẫn có thể nghe tiếng “ê a” nhỏ từ lầu một truyền đến nhưng xem ra không có thu hoạch gì, “Cách hận lâu” nổi tiếng quá lâu, người ta ngày nào cũng nghe, có chút ngấy, phần lớn người đều không chú tâm nghe hát, cũng ngoảnh mặt làm ngơ với khay của nữ nhân ấy.

Chu Phỉ tắm rửa sạch sẽ, lẽ ra phải vô cùng uể oải nhưng không sao ngủ được, bèn dứt khoát ngồi xếp bằng, như một người đam mê võ nghệ đưa tư tưởng chìm đắm trong việc luyện Phá Tuyết Đao.

Vào lúc nàng tái hiện Phá Tuyết Đao từ đầu đến cuối lại một lần, đồng thời có chút tiến bộ thì chợt nghe cách vách có tiếng “két”, Tạ Doãn lại ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi