Edit: Windy Nguyễn
Beta: EU
Gừng càng già càng cay, vẫn là lão Phượng hoàng lợi hại nhất.
Tức Phượng vừa đến, cả căn phòng liền lập tức yên lặng.
Cúi đầu hành lễ, tiểu ngu ngốc còn tiếp tục giả bộ làm nũng gọi nương. Mặc dù bản công chúa không tình nguyện, nhưng cũng phải xoay người thỉnh an con phụng hoàng trụi lông kia. Tức Phượng cũng chẳng mảy may để ý. Lúc này chỉ sâu xa nhìn quyển đông cung đồ đang nằm trong ngực tôi.
Nhất thời, lưng tôi giống như có một mũi nhọn đâm vào, hơi hơi khó chịu.
Con chim trụi lông này xưa nay vốn nhìn tôi không thuận mắt, mỗi ngày tôi đi thỉnh an, phụng trà cũng chỉ bực bội hừ hừ. Lúc này thật vất vả lắm mới có cơ hội, còn không nhân dịp đó chỉnh tôi sao?
Nhưng ai ngờ, chỉ nghe Tức Phượng nói: “Bất quá chỉ là một quyển sách, các ngươi làm gì phải ngạc nhiên như thế?”
Trần Hiền Nhu cố gắng nịnh bợ, còn gật đầu mạnh mẽ nói: “ Đúng, đúng!”
Vương Uyển Dung so ra, còn thông minh gấp trăm lần, lấy khăn tay che miệng cười khanh khách nói: “Biểu tỷ nói cũng thật là, không thấy Nguyệt Nhi còn ở đây sao?”
Lực chú ý của Tức Phượng thành công chuyển dời sang lá chắn là An Lăng Nguyệt, gương mặt nhỏ nhắn của đối phương liền phiến hồng, trộm liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi sau đó mượn lí do thêu thùa chưa xong cáo lui. Dù sao, ở chế độ phong kiến cổ hủ này, phụ đức chính là yếu tố hàng đầu, đường đường là một thiên kim tiểu thư chưa có chồng nếu bị truyền ra ngoài cùng chị dâu xem đông cung đồ, điểm này quả thực không tốt lắm.
Tôi thầm nghĩ, nếu sau này muội phu Văn Mặc Ngọc biết được chuyện này, nhất định sẽ khinh bỉ tôi một phen cho xem.
Bất quá, Nguyệt Nhi đúng thật là một cô nương tốt, chân bước ra khỏi cửa còn không quên nói với nương của mình: “Mẫu thân, chuyện cây trâm nhất định không phải do chị dâu gây nên, người phải điều tra kỹ càng”
Điêu lão đầu gật gật đầu, nhìn nữ nhi đi ra khỏi cửa phòng rồi mới nói: “Còn định tra tiếp? Hiền Nhu ngươi điều tra còn chưa rõ ràng sao?”
Một câu nói không nặng không nhẹ, lại đủ để hù dọa Trần Hiền Nhu đến rung chân. Nghe đồn mẹ chồng với cha chồng tôi rất coi trọng “Gia đình hài hòa”. Trần Hiền Nhu hôm nay chỉ vì mất một cây trâm hai mươi hai lượng mà cậy quyền cậy thế phá vỡ tiêu chuẩn, lúc này lại còn dám nói xấu bản công chúa, châm ngòi ly gián, còn náo loạn dỡ cả Tây Viện của tôi. Lão Phượng hoàng trụi lông này nhìn thế mà cũng rất thông minh, đương nhiên cũng nhìn ra mánh khóe trong đó —— Trần Hiền Nhu bất quá thừa là nước đục thả câu, đến Tây Viện tính nợ cũ với tôi.
Bất quá, ba ta cũng là đồ đầu heo. Sao không chịu nghĩ tới cái người cầm đầu đứng ở phía sau màn giựt dây chính là mẫu thân của tiểu ngu ngốc chứ. Bà ta lúc này không chỉ phạm vào kiêng kị của Mục Vương phủ, mà còn quên cả cái câu nói: “có đánh chó cũng phải ngó mặt chủ”
Hôm nay, bà ta bắt bẻ tôi trước mặt điêu lão đầu, cuộc sống sau này đương nhiên sẽ không dễ chịu.
Bất quá, giờ khắc này tôi trái lại đối với cái tách trà chuộc lỗi kia có chút nhớ mong.
Trần Hiền Nhu lại nói: “Em dâu đáng chết, nhất thời nghe nha hoàn xúi giục…”
Lời còn chưa nói hết, đã bị nụ cười lạnh lùng của điêu lão đầu cắt ngang, tôi đứng không vững, run cẩn cập, toàn thân nổi đầy da gà.
Tiểu ngu ngốc thấy vậy, cười hề hề nói: “ Nương tử, nàng lạnh a?”
Tôi tức giận trừng mắt, ở bên này nhỏ giọng nói: “Có bản lĩnh ngươi kéo ống tay áo lên cho ta xem xem, nói không chừng ngươi nổi da còn nhiều hơn ta.”
Lời này của tôi là muốn nói cho An Lăng Nhiên biết, “đại ca chớ nói nhị ca”, “năm mươi bước đừng cười trăm bước”. Ai ngờ không biết hắn nghe lệch đi đâu, chỉ cười mờ ám với tôi. Lần này, cái cánh tay vốn đã sạch trơn mụn nhọt của tôi lại nổi sẩn thêm một mảng.
*Đại loại là mình còn tệ hơn người ta hoặc kém hơn người ta thì đừng có lên tiếng.
Cũng may lúc này Tức Phượng chưa phát hiện động tĩnh của tôi với tiểu ngu ngốc bên này mà chỉ nói:
“Hiền Nhu, ngươi hôm nay cũng hồ đồ quá đấy, đừng nói chỉ là một cây trâm nho nhỏ, cho dù có là một viên dạ minh châu đi chăng nữa để ngay trước mắt con dâu của ta, nàng cũng sẽ không rớ tới. Huống hồ nàng lại là công chúa của một quốc gia, lẽ nào lại để mắt đến một cây trâm nho nhỏ?”
Nghe vậy, tôi cố sức nén cười cho không ra tiếng, con chim trụi lông này quả thật đúng là người cùng một nhà với Vương Uyển Dung. Người kia thì bảo cây trâm của người ta là thứ đồ hư không đáng giá, người này còn xấu xa hơn nữa, nói thằng ra là kiểu giống như một cộng rơm rạ bán thân, coi thường không cần nói cũng biết.
Đúng thật là đáng tiếc cho dáng vẻ kiêu căng tự ngạo vừa rồi của Trần Hiền Nhu, giờ lại bị khí thế của Tức Phượng áp đảo không dám hé một cái răng, mà chỉ biết đứng đó một cười hai cuối đầu khom lưng.
Túc Phượng thân là chủ mẫu cũng không phải là không sáng suốt, thấy mọi việc chuyển biến như dự đoán liền kéo kéo Trần Hiền Nhu, thay đổi sang điệu bộ hiền lành – hòa nhã dễ gần thở dài nói:
“Em dâu ngươi khó xử ta cũng biết chứ, hai năm nay A Vân đôi khi ở bên ngoài lỗ một ít bạc, tất cả đều do ngươi thay hắn chống đỡ, haiz! Nữ nhân đúng là số khổ, vợ con, lấy chồng rồi là lại vì tướng công mình mà hao tâm lo nghĩ; trong nhà, còn phải thay hắn quản lý hết mọi chuyện, cũng khó trách khỏi quên mất bản thân mình.”
Tôi im lặng rồi cứ im lặng, mắt nhìn mũi, mũi dừng trạm ở chỗ tâm là được rồi.
Điểu lão đầu đúng là lợi hại thật a, bà ta mắng Trần Hiền Nhu không hiểu chuyện thì được rồi, còn làm chi bẻ tay lái sang giáo dục tôi? E là chuyện lưng tiểu ngu ngốc bị thương cũng không thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của bà ta. Lòng ta nhất thời có chút ai oán, tôi đang không lại bị Trương Thế Nhân lừa tiền a!
Tức Phượng lại nói: “Trước đó vài ngày, Hồ Điệp Hiên có tới đây giới thiệu hàng mới, ta thấy rất tốt, đệ muội ngươi vì An Lăng gia ngày đêm làm việc vất vả, không bằng như vậy đi, ta kêu Dương lão bản đi lấy cho ngươi vài kiểu, ngươi thích cái gì cứ lấy cái đó, coi như người làm chị dâu này tặng cho ngươi.”
Trần Hiền Nhu từ chối lia lịa: “Sao muội lại không biết xấu hổ như vậy chứ?”
Một bên thì nói vậy, một bên thì sợ Điểu lão đầu thay đổi chủ ý lập tức hành lễ nói: “Đa tạ chị dâu, Hiên Nhu sau này nhất định vì An Lăng gia làm việc”
Mấy vụ nịnh hót này không có dính dáng gì tới tôi, tôi ngáp hết ba cái mới nghe hai người họ nói xong, Trần Hiền Nhu lúc này mới xum xoe phẩy mông rời đi.
Tôi khinh! Được tiện nghi mà còn khoe mẻ, loại nữ nhân này cả đời cũng không quản lý nổi gia đình.
Nghĩ lại, lão Phượng hoàng quả thật không hổ danh, biết mềm mỏng tùy lúc, phạt trước thưởng sau.
Nhìn bóng dáng đắc ý của Trần Hiền Nhu, tôi tựa hồ cảm thấy dường như đã quên mất việc gì đó, trong lòng có chút bất an, nhìn bóng dáng một đám người đi xa, tôi đột nhiên nhớ đến kêu to: “A! Còn trà nhận lỗi của ta!!”
Tôi muốn đuổi theo ra ngoài, chợt nghe phía sau có tiếng nói: “Cũng nhớ kỹ thật đấy”
Trấn định lại tinh thần, tôi mới chợt nhớ Túc Phượng và Vương Uyển Dung còn chưa ra khỏi phòng. Không chỉ không đi, hai người còn thoải mái ngồi trong nhà của tôi uống trà.
Túc Phượng nói: “Hôm nay Trần thị đến chỗ ngươi tranh cãi ẩm ĩ là không đúng, bất quá ngươi cũng nên biết tự kiểm điểm, ta nghe nói sáng hôm nay ngươi còn kiêu căng rượt theo một con chó sói?”
Tôi chột dạ nuốt nước miếng, không dám trả lời.
Ngàn sai vạn sai, tất cả đều là lỗi của Vượng Trạch, có liên quan gì tới tôi chứ?
Túc Phượng lại nói: “Thế này, lúc Dương lão bản của Hồ Điệp Hiên đến đây, ngươi cũng chọn một vài món trang sức đi, đừng làm cho người khác bàn tán, ngươi… haiz! Cũng không trách được hôm này Trần Thị tới chỗ này hồ nháo.”
Tôi im lặng lại im lặng, đương nhiên biết rõ ẩn ý trong lời của Túc Phượng. Trên tóc ta hiện giờ ngoại trừ một cây trâm, không có thêm bất cứ thứ gì.
Tôi cảm thấy, ở cổ đại này nữ tử thật vất vả. Mặt trời mọc là dậy, mặt trời lặn là ngừng, điều quan trọng nhất là trên đầu còn đội thêm bộ tóc giả nặng trịch, ước chừng có thể làm gẩy cả cổ người, dưới tình huống ngăn ngừa tình trạng đội tóc giả, tôi kiên quyết không mang thêm thứ gì khác ngoài một cây trâm, bước ra cũng là đường đường chính chính thẳng cổ mà đi.
Như thế, không chừng còn làm mất hết thể diện của Mục Vương phủ bọn họ.
Đợi tiễn bước được con phượng hoàng trụi lông và con khổng tước Vương Uyển Dung cũng đã đến chiều. Túc Phương hôm nay tâm trạng có vẻ tốt, đại xá toàn phủ nói thân thể không được khỏe, các viện ở nhà mình ăn cơm không cần phải đến đại sảnh vấn an.
Tôi với tiểu ngu ngốc đương nhiên không nói gì, chỉ sai đầu bếp làm ba món mặn hai món nguội và một chén canh gà uống. Bây giờ thời tiết ngày một nóng, tôi lại càng không có hứng thú ăn. Hơn nữa hôm nay bị quấy nhiễu hết một hồi, tôi lại càng không muốn ăn, chỉ có mình tiểu ngu ngốc ăn uống rất vui vẻ.
Dưới chân của hắn, còn có đầu sỏ gây chuyện hồi sáng đang nằm lắc lư.
Đại khái thấy tôi nhìn hắn có chút tức giận, đột nhiên An Lăng Nhiên nói: “ Nàng không ăn sao?”
Tôi lầm bầm hai tiếng, mặc kệ câu hỏi của hắn nói: “ Tiểu ngu ngốc…, ngươi nói… sáng nay rốt cuộc là ai đã lấy cây trâm?”
Tiểu ngu ngốc vừa nghe, nhất thời hai con mắt phình to giống như cái chuông đồng, bảo vệ Vượng Trạch ở dưới chân nói: “Không phải là do Vượng Trạch trộm, lão bà nàng không cần tức giận.”
Tôi nghe vậy liền cười đến kỳ quái, ước chừng tất cả ruồi bọ trong phạm vi mười dặm đều bị tôi dọa bay hết. Bất quá Vượng Trạch còn thật phối hợp đứng tại chỗ, tiếp tục để tiểu ngu ngốc đút nó ăn thịt dê.
Tôi liền nói: “Ta không có tức giận, sao ta lại phải chấp nhất với một con súc sinh chứ.”
An Lăng Nhiên giọng nói thong thả, cười tủm tỉm với tôi nói: “Ta biết nàng là tốt nhất”
Thịt dê trong bát đã bị Vượng Trạch ăn láng bóng, chỉ còn nước, tiếng uống nước vang lên lách cách lách cách.
Sau đó tôi lại nói: “Ta cũng không chấp nhặt với người khác a.”
“Người sao nuôi sói vậy!”
Tôi vỗ bàn đứng lên, dù sao trong phòng lúc này chỉ có hai người bọn tôi, cho dù có xé nát cái khuôn mặt này tôi cũng phải vì chính minh mà đòi một cái công đạo, cuối cùng tôi mới cảm thấy chuyện sáng nay quả thật không đơn giản, có con sói nào khôn đến thế sao? Hay là tiểu ngu ngốc mê hoặc sai khiến nó đến hãm hại tôi.
Tuy rằng bây giờ Trần Hiền Nhu không tìm thấy được bất kỳ manh mối nào trong phòng tôi, nhưng đúng thật là cây trâm đã bị mất. Lúc tôi chưa được gả đến đây, quý phủ chưa từng bị mất bất cứ thứ gì, tôi đúng là hết đường chối cãi a!
Đôi lông mày xinh đẹp của tiểu ngu ngốc cau lại, miệng mở ra nhưng lại không phát ra tiếng, rốt cuộc chẳng nói câu nào mà bước tới cái ghế quý phi lục tìm thứ gì đó.
Tôi cảm thấy cả kinh, ban đầu chỉ nghĩ là An Lăng Nhiên và Vượng Trạch chủ tớ hai người họp lại đùa bỡn tôi, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện cây trâm là do tiểu ngu ngốc trộm lấy, sao hắn lại làm như thế, có lẽ nào.
Cả người tôi liêu xiêu, chỉ thấy tiểu ngu ngốc ôm cái hộp đi tới.
Tôi nhíu mày, cây trâm nhỏ chút xíu, có cần phải đựng trong một cái hộp to thế không?
An Lăng Nhiên đặt cái hộp xuống rồi mở ra, tôi mới nhìn thấy, hóa ra chỉ là hai ba búi tóc giả.
Nháy mắt mấy cái, tôi không thể nào hiểu được.
Tiểu ngu ngốc ho khan, tựa hồ như có chút gì đó hơi thẹn thùng.
“Sáng nay ta cùng với Vương mụ mụ đi Hồ Điệp Hiên mua búi tóc, quên cho Vương Trạch ăn, bọn nha đầu thì tưởng ta cho nó ăn rồi. Nó vì đói quá nên mới đi trộm bánh của nàng”
Tôi chép miệng, nhất thời không nói nên lời.
“Ngươi mua búi tóc giả nhiều thế làm gì a?”
An Lăng Nhiên liền quay đầu đi chỗ khác, hai má ửng đỏ.
“Ta biết nàng không thích mang búi tóc, sợ nặng. Cho nên lần này Dương lão bản ra ngoài lấy hàng, ta liền dặn hắn mang theo một hai cái búi tóc nhẹ về.”
Tôi giật mình, cứ nhìn chằm chằm cái hòm kia mà sững sờ.
Nếu giờ phút này nói tôi không cảm động, đó là giả. Có điều trong sự cảm động của tôi, không hiểu sao có chút bi thương. Tôi không phải tên ngốc, đương nhiên nhìn thấy tiểu ngu ngốc đối xử rất tốt với tôi. Thế nhưng, nơi này lòng người khó đoán, tôi lại đối với ai cũng đoán không ra nhìn không thấy, kiếp trước tôi chính là một người lười động não. Bây giờ đến Mục vương phủ tôi lại càng không muốn nhìn thấy những thứ chân chân thật thật này, là thật hay giả.
Tôi chỉ mong, sớm ngày nhận được hưu thư, chân chính rời khỏi mấy bè phái của Huyền Dực, Huyền Nguyệt. Bởi vậy, tôi không dám đào bới trái tim của với tiểu ngu ngốc, tôi càng đắn đo thì hắn lại càng đối đãi với tôi thật tốt. Tôi rất sợ hắn đối xử tốt với tôi, là vì thèm muốn binh lực của Hạp Hách Quốc. Cho nên trước giờ, tôi luôn cố hết sức gây bất hòa với tiểu ngu ngốc, một đá ấy cũng là cố ý.
Trơ mắt, nhìn mấy cái búi tóc trong hộp, lòng tôi có chút gì đó bâng quơ.
Tôi chỉ nghe chính bản thân mình nói: “An Lăng Nhiên, nếu đổi ngược lại là người khác, ngươi có đối đãi với nàng tốt như vậy không?”. Lời vừa ra nói, tôi chỉ hận không cắn đứt đầu lưỡi mình.
Ánh mắt tiểu ngu ngốc nhìn tôi có chút mê ly, đôi mắt lại trong suốt lạ lùng.
Hắn nói: “Người khác làm sao có thể so với lão bà của mình?”
Lần này tôi lại thực sự cắn trúng đầu lưỡi của chính mình.
Trời ạ, những lời này của An Lăng Nhiên thật giống như sấm sét giáng xuống trên lưng tôi.
Tới Mục vương phủ lâu vậy, sao lúc này tôi mới phát hiện ra, chỉ khi nào chỉ có mỗi hai chúng tôi An Lăng Nhiên mới gọi tôi là “lão bà”, nếu tôi nhớ không sai. Hai chữ “lão bà” là ngôn ngữ mà người hiện đại hay dùng.
Tôi đột nhiên muốn hỏi tiểu ngu ngốc: rốt cuộc ngươi đang muốn ám chỉ ta cái gì đây hả?
Ôi trời ơi, giờ tớ mới biết mấy chữ ‘lão bà’ với ‘nương tử’ anh Nhiên xài trong mỗi trường hợp khác nhau. Mong mọi người thông cảm, tớ sẽ nhanh chóng sửa lại. Cả tháng tới tớ phải thi, được chương nào post chương đó, nếu có delay một thời gian mọi người thông cảm hé!