HƯU THƯ KHÓ CẦU

Tôi giữ chặt ngực áo, đau đến tê tâm phế liệt.

Mà lần này, đau không chỉ có vết thương thôi, còn có tâm.

Còn cho mọi người thấy? Một mình ngươi cũng đủ quá rồi, còn định kêu người ngoài thoa nữa sao? Vậy chẳng lẽ… cái lão quỹ ria mép Trương Thế Nhân kia cũng thấy luôn rồi à?

Kỳ Nhi thấy tôi rối rắm đến mức sắp đập tường, rốt cuộc cũng nói mấy câu đính chính.

“Công chúa, cô đừng kích động. Tiểu thế tử nói không phải là vết thương trên ngực, mà là trên mặt.”

Tôi giật mình, trên mặt sao?

Kỳ Nhi giải thích nói: “Công chúa, ngày đó chúng ta đều hiểu lầm tiểu thế tử. Sau khi cô bị bỏng, mọi người đều lần lượt tới thăm, chỉ mỗi tiểu thế tử có tới một lần sau đó cũng không thấy bóng dáng đâu, rốt cuộc, sau đó Trương đại phu mới nói cho chúng ta biết, tiểu thế tử lên núi hái thuốc cho cô, không tìm được thuốc chữa cho vết sẹo, mà còn để bị rắn cắn.

Dứt lời, Kỳ Nhi liền kéo An Lăng Nhiên đến trước mặt tôi, vén ống tay áo lên chỉ vào hai chấm đỏ nhỏ nói: “Đây, đây này, đây là chứng cứ. Hôm đó vì nấu thuốc cho công chúa, ta mới nhìn thấy vết thương của tiểu thế tử, hắn còn cấm không cho người khác nói cho ta biết.”

“Kỳ Nhi!” An Lăng Nhiên ho khan, thầm quát khẽ Kỳ Nhi mới chịu ngậm miệng.

Mà bản công chúa nghe vậy, cũng không hẹn mà cùng tiểu ngu ngốc đỏ mặt. Tôi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn tiểu ngu ngốc, tầm mắt lại cũng không hẹn mà cùng chạm nhau, trong tiếng sấm vang chớp giật, hai bên lại hoảng hồn mà dời đi ánh nhìn,

Trong nháy mắt ấy, tôi đột nhiên hiểu được, bản công chúa… có vẻ như trong họa gặp phúc, yêu đương.

Tôi rất cảm động, còn có thứ cảm xúc hạnh phúc vỡ òa, ngay cả đến đau đớn của vết thương cũng không thể che đậy, mùi vị hạnh phúc chết không đền mạng tựa như hồi còn bé thích nhất là được cho kẹo.

Hóa ra chính mình còn luôn tưởng rằng còn ở trong tình cảnh “hạ đường thê” đáng buồn nhất, giờ mới biết, có thể là mới đầu tiểu ngu ngốc có giận tôi thật, cho nên mới không thèm quan tâm tới tôi, cho nên mới dọn ra khỏi tây viện. Nhưng mới vừa nghe nói tôi bị thương, hắn vẫn là cầm lòng không đặng, cầm không đặng nhớ nhung, cầm không đặng đau lòng, cho nên mới cam tâm tình nguyện đi hái thuốc cho tôi, gian khổ thế nào tôi không thể hiểu hết, nhưng phần tình cảm này, tôi đã tiếp nhận, quý trọng không thôi.

Kỳ Nhi vô cùng thông minh lanh lợi, thấy hai người bọn tôi như vậy, bèn cười trộm nói: “Ta thấy ~ chắc đêm nay thiếu gia không cần về nghỉ rồi? Kỳ thực cái giường này của công chúa cũng lớn đấy chứ!”

Vương mụ mụ cùng với mấy hạ nhân khác nghe xong, cũng vội pha trò nói: “Đúng đúng, lão già như tôi tuổi tác cũng đã quá cao, cái gì giờ tý, giờ sửu ta cũng không phân biệt được, đừng nói tới là một đống thuốc lẫn lộn này, hay là chúng ta… lui ra vậy! Lui ra mau!”

Cả phòng người đều giả vờ làm chim tản ra hết, lúc thình lình nghe thấy âm thanh đóng cửa như tiếng đàn sắt, tôi với tiểu ngu ngốc mới hoàn hồn lại.

Cô nam quả nữ, ánh mắt lại không hẹn mà cùng chạm vào nhau… Rất nhiều năm sau, tôi thường hay nhớ lại một màn này, cứ cho thấy kịch quá mức Quỳnh Dao quá mức thấp kém tầm thường.

Vậy mới nói, trong tình yêu mọi người đều là người ngốc cả.

Suy nghĩ tới suy nghĩ lui, rốt cuộc tôi cũng lấy đủ được dũng khí nói một câu rất rất rất ngốc – B nhất đời này.

Tôi nói: “Khuya rồi, chúng ta ngủ thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi