HỮU TRINH - TAM THỐN NGUYỆT QUANG

Vào tháng thứ tám khi mang thai long phụng, ta bị ả ngoại thất mà Lục Hành An nuôi bên ngoài chọc tức đến sinh non.

Con trai thoi thóp thở, còn con gái vừa chào đời đã rời bỏ cõi trần. Lòng ta đau như dao cắt, hận chẳng thể dùng chính mạng mình để đổi lấy con trở về.

Lục Hành An cũng tỏ ra đau lòng, hắn an ủi ta: “Trinh nhi, nàng đừng đau buồn, sau này chúng ta sẽ lại có con gái thôi.”

Ta cúi mắt nhìn Lục Hành An. Hắn kém ta ba tuổi, dáng vẻ tuấn tú phong nhã, lại còn đỗ Cử nhân khi tuổi đời còn trẻ, tiền đồ rộng mở, quả là dễ làm xao động lòng nữ nhân.

Ngoại thất của hắn hẳn cũng coi trọng điều này.

“Trinh nhi, không phải ta trách nàng, nhưng chuyện này nàng cũng có phần sai.”

Lục Hành An nhìn ta, trách móc không ngừng: “Nàng là người làm ăn, đã trải qua bao sóng gió, lẽ ra phải rộng lượng hơn một chút, cớ sao lại đôi co với loại người nông cạn như Liễu Lộng Ngọc?”

“Nàng ấy còn trẻ, không hiểu chuyện, chẳng lẽ nàng cũng thế sao? Mang cái bụng lớn mà còn chạy ra ngoài dạo chơi khắp nơi!”

Ta nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo.

Ngày sinh đã cận kề, ta phải tranh thủ kiểm tra kỹ lại tình hình làm ăn ở những cửa tiệm ngoài kia. Không ngờ khi ghé qua tửu lâu, lại chạm mặt Liễu Lộng Ngọc.



Ta trừng mắt nhìn hắn, giọng lạnh nhạt: “Đừng ở đây nói năng lấp liếm. Nếu không phải vì ngươi nuôi ngoại thất, làm sao lại xảy ra chuyện này?”

Lục Hành An sững người, giận đến nỗi đấm mạnh xuống giường.

“Ả tiện nhân đó, hôm nay ta không bóp chec ả thì không thể nguôi cơn đau mất con gái này!”

Dứt lời, Lục Hành An tức tối rời đi, vẻ mặt hầm hầm.

Ta dõi theo bóng lưng hắn rời đi, rồi cúi xuống cho con trai bú sữa.

Một tuần trà sau, ta gọi Vương ma ma vào. Bà ấy là nhũ mẫu của ta, nhìn ta lớn lên từ nhỏ, chẳng khác gì thân mẫu.

“Hắn đi rồi?” Ta cố gắng ngồi dậy.

Vương ma ma vội vàng kê một chiếc gối mềm sau lưng ta: “Cô gia gọi người chuẩn bị xe, mặt mày âm u rồi rời đi. Chỉ là… ngài ấy đã lén mang nhau thai của tiểu thư quá cố đi.”

Ta cau mày.

Con gái đã mất, theo phong tục nơi đây, đứa trẻ không thể nhập thổ, phải đưa vào núi rừng hoặc dòng sông mà bỏ.

Ta không đành lòng, liền bảo Vương ma ma chuẩn bị một chiếc hộp gỗ, đặt cả nhau thai cùng vàng bạc và ngọc quý vào rồi niêm phong lại.

Đó là một phần máu thịt của ta, ta không màng phong tục, chỉ muốn chọn cho con một nơi phong thủy tốt để yên nghỉ.

Nghĩ đến con gái, nước mắt ta không kiềm được mà rơi xuống.

Vương ma ma nhẹ nhàng vuốt lưng ta, nghẹn ngào an ủi: “Phu nhân đừng quá đau lòng, vì tiểu công tử, người nhất phải kiên cường. Dưỡng thân thể cho khỏe, để sau này còn tính sổ với con tiện nhân Liễu Lộng Ngọc kia!”

Bà khuyên ta đừng khóc, nhưng nước mắt của bà lại rơi như mưa: “Cô gia cũng thật đáng giận, lén lấy bạc của phu nhân để nuôi dưỡng con tiện nhân kia, khiến ả ngang ngược vô lễ, ăn nói ngông cuồng!”

“Hắn có còn nhớ, ngày xưa hắn chỉ là một thư sinh nghèo xác xơ, tổ tiên hắn chắc phải đội mồ mà cám ơn vì được nâng cao thân thế nhờ kết thân với cô nương nhà ta. Bao nhiêu năm nay người đã đổ bao nhiêu bạc vào hắn, kể còn không xuể: thuê danh sư cho hắn, sửa sang từ đường, chăm lo cho cả gia đình hắn… Vậy mà hắn vừa mới đỗ Cử nhân đã ngẩng cao đầu khinh người, còn dám nuôi ngoại thất! Nếu kỳ thi mùa xuân năm tới hắn thật sự đỗ đạt, mai này hắn làm quan, liệu chúng ta có còn đường sống không?”

“Đúng là đồ vong ân bội nghĩa, đồ Trần Thế Mỹ! Hắn… hắn trước đây đâu có như vậy!”

Ta im lặng, không nói gì.

Phải, trước kia hắn không như thế, hắn yêu ta, dịu dàng và săn sóc.

Hắn thay đổi từ khi nào?

Có lẽ từ khi hắn đỗ Cử nhân, có được danh phận và địa vị, hoặc từ hai năm trước, khi hắn đến Hành Dương học ở thư viện Thiết Cầm.

Khi ấy, hắn kết giao với những bằng hữu thân thiết, cũng quen biết với muội muội của một người trong số đó—Liễu Lộng Ngọc. Cô gái đó quả thực xinh đẹp như hoa như ngọc, làn da trắng mịn như tuyết, vòng eo mảnh mai đến mức một tay cũng có thể ôm trọn.

Sáng nay, khi ta đang lật xem sổ sách ở tửu lâu, chợt có một mỹ nhân bước vào, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Ả ta ngang nhiên đánh giá ta từ đầu đến chân, ánh mắt khinh khỉnh: “Tỷ tỷ, tỷ có biết ta là ai không?”

Tất nhiên ta biết ả là ai.

Vì ta mang song thai, sinh rất vất vả, dù người trong nhà đã nghe lời đồn bên ngoài, cũng sợ làm kinh động đến ta nên chẳng ai dám nói.

Ta phát hiện Lục Hành An có ngoại thất từ khi nào ư?

Chắc là từ hai tháng trước.

Những năm qua hắn mải miết đèn sách, khiến mắt mờ và yếu đi. Ấy thế mà hắn lại kiên nhẫn dùng nhíp bạc, ngồi dưới ánh nến, cả đêm tỉ mẩn nhặt lông yến.

Vậy mà bát yến đó cuối cùng lại chẳng đến tay ta.

Một hôm, trong bữa ăn, ta thuận miệng hỏi: “Ngươi có ngoại thất rồi sao?”

Hắn sững lại một chút, rồi thú nhận: “Chỉ là loại người tầm thường để chơi bời cho khuây khỏa thôi. Đợi nàng sinh xong, qua kỳ ở cữ, ta sẽ đuổi ả đi.”

Vậy mà hiện giờ, thứ tầm thường đó lại đứng trước mặt ta. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi