HỮU TRINH - TAM THỐN NGUYỆT QUANG

Ba năm trước, khi Liễu Lộng Ngọc đến tuổi cập kê, nàng ta bắt đầu xem xét gia đình để kết hôn.

Liễu Lộng Ngọc tự hào vì nhan sắc và xuất thân văn nhân của mình, thề rằng sẽ gả vào nhà quan tước. Lúc đó, Hoàng đế mở kỳ tuyển chọn, yêu cầu các quận đề cử những thiếu nữ tài sắc vẹn toàn để tham gia. Huynh trưởng của Liễu Lộng Ngọc đã tốn không ít công sức lo liệu, cuối cùng giành được một suất cho muội muội mình.

Kết quả là, trong vòng tuyển chọn ở quận, viên quan phụ trách chỉ nhìn thoáng qua Liễu Lộng Ngọc rồi nhạt nhẽo nhận xét: “Ngoại hình và vóc dáng cũng được, chỉ là làn da không đủ trắng.”

Liễu Lộng Ngọc bị loại.

Nàng ta chịu đả kích, không biết từ đâu mà kiếm được một phương thuốc dân gian, nghe nói bôi loại cao đặc chế này lên thì làn da sẽ trắng mịn và tỏa hương thơm.

Các thành phần khác của công thức này dễ tìm, chỉ có một vị là phải dùng nhau thai tươi, thứ rất khó kiếm.

Khi đó, tình cờ tẩu tẩu nàng là Uông thị mang thai bảy tháng. Liễu Lộng Ngọc quyết định hành động dứt khoát, thẳng tay đẩy Uông thị từ cầu thang tầng hai xuống.

Uông thị bị thương, đêm đó sinh non và đứa bé mất ngay khi chào đời.

Liễu Lộng Ngọc như ý có được nhau thai tươi, nhưng dù đã điều chế xong cao dưỡng nhan, kỳ tuyển chọn đã trôi qua, nàng không còn kịp nữa.

Uông thị vừa căm hận vừa phẫn nộ, khóc lóc đòi kiện lên quan, quyết bắt Liễu Lộng Ngọc đền mạng.

Nào ngờ mẹ chồng nàng ngăn lại, khăng khăng cho rằng Uông thị tự ngã, rồi đổ oan cho con gái bà ta.

Liễu Lộng Ngọc không những không hối hận, mà còn trách móc Uông thị, nói rằng nếu tẩu tẩu sinh sớm hai tháng thì nàng đã có thể chuẩn bị sẵn cao dưỡng nhan, dưỡng trắng làn da và tiến cung làm Hoàng phi. Tất cả đều do Uông thị làm lỡ mất tiền đồ của nàng.

Uông thị chẳng thể ngờ, Liễu Lộng Ngọc còn trẻ mà đã độc ác đến vậy.

Nàng đành hy vọng phu quân mình sẽ đứng ra đòi lại công bằng, nhưng hắn chỉ lặng im nói: “Gia đình hòa thuận thì mọi chuyện mới suôn sẻ.”

Đầu năm ngoái, phu quân nàng qua đời và Uông thị chẳng rơi lấy một giọt nước mắt nào.

Nay đã không còn hy vọng tiến cung và cũng chẳng còn trụ cột trong nhà, mẹ con Liễu Lộng Ngọc chỉ đành đối diện thực tế. Nhìn qua ngó lại, cuối cùng họ chọn trúng Lục Hành An.

Phải rồi.

Lục Hành An trẻ trung, tuấn tú, năm sau nếu thi đỗ khoa cử sẽ trở thành quan, còn thê tử hắn là một thương nhân giàu có nhưng thân phận thấp kém. Nếu thê tử hắn chec, chẳng phải khối tài sản kếch xù sẽ rơi vào tay Lục Hành An sao?

Làm thiếp của Lục Hành An quả là một cuộc mua bán không lỗ.

Xem đi, những người này còn khéo làm ăn hơn cả ta.

Hai ngày sau, mẫu thân của Liễu Lộng Ngọc, tức Tôn thị, đến thăm.

"Phu nhân dạo này sức khỏe có tốt không?"

Tôn thị ngồi thẳng trên ghế tròn, phẩy tay bảo nha hoàn mang lễ vật ra, cười nói: "Phụ nữ sinh nở là như bước qua Quỷ Môn Quan một lần. Ta mang đến ít tam thất và đảng sâm loại tốt nhất, nấu canh hoặc pha nước uống sẽ bổ khí huyết lắm."

Ta quét mắt nhìn Tôn thị.

Người phụ nữ này ăn mặc sang trọng, tuổi trung niên nên có phần đẫy đà, đôi mắt lóe lên sự tinh quái và toan tính. Móng tay đỏ chói, được mài nhọn sắc như răng rắn độc, chỉ chực chờ mà cắn vào.

Ta lạnh nhạt đáp: "Xin thứ lỗi, ta sức yếu, khó mà tiếp chuyện lâu được."

Tôn thị vội cười nói: "Ôi chao, mới nói được vài câu mà phu nhân đã muốn đuổi khách rồi sao. Nói cho đúng thì ta cũng là trưởng bối của phu nhân, chẳng lẽ phu nhân không nể mặt chút nào sao?"

Ta nhướng mày: "Vậy trưởng bối muốn nói gì đây?"

Nước mắt Tôn thị chảy ra tức thì: "Con gái ta còn trẻ dại, làm ra chuyện mất mặt thế này, ta thực sự không còn mặt mũi nào gặp phu nhân. Nhưng cũng phải nói rằng, một cái vỗ tay không bao giờ kêu thành tiếng, nhà phu nhân cũng không phải không có phần lỗi."

Ta mỉm cười: "Vậy bà tìm người có lỗi mà nói, tìm ta làm gì?"

Tôn thị vừa khóc vừa nói: "Việc Ngọc nhi vào cửa, dù sao cũng phải nhờ phu nhân gật đầu đồng ý."

Ta cười nhạt: "Vậy nếu ta không đồng ý thì sao?"

Ánh mắt Tôn thị lóe lên, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn lời đối phó: "Phu nhân là một người có năng lực, tuổi còn trẻ mà đã kiếm được gia sản lớn, chắc hẳn đã trải qua không ít sóng gió."

"Nói gì thì nói, phụ nữ cũng phải lấy gia đình làm trọng. Người xưa nói "phu vi thê cương", phu nhân cũng phải giữ thể diện cho phu quân mình chứ?"

"Chẳng cần nói đâu xa, năm sau Hành An thi đỗ Tiến sĩ, chờ ngày phong quan, khi đó phu nhân sẽ là phu nhân của quan lớn, vừa thể diện lại vừa rạng rỡ. Sau này hắn được bổ nhiệm ra ngoài, phu nhân cũng phải đi theo. Lúc ấy từ bỏ chuyện làm ăn, khỏi phải cực nhọc giao tiếp với những nam nhân nữa."

"Gia đình hòa thuận thì mọi sự mới tốt đẹp. Phu nhân và Ngọc nhi hòa hợp, cùng chăm sóc phu quân, Hành An mới toàn tâm phấn đấu trong quan trường, tương lai biết đâu có thể giúp phu nhân đạt đến địa vị cao hơn." 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi