HUỶ HÔN - ĐỒ NAM KÌNH

【Gấp, không có mặt tại hiện trường, câu nói của Hoắc Ngưỡng là có ý gì? Lời tỏ tình của tui có nên gửi lại không?】

Tối hôm đó, một bài đăng khác lại nổi lên trên app trường.

"Tôi cũng không hiểu rõ, nhưng chẳng phải omega kia nói họ thật sự là một cặp sao?"

"Nhưng Hoắc Ngưỡng đã nói rõ ràng rồi, chẳng phải điều đó có nghĩa omega kia đang nói lung tung sao."

"Lại là một người thích Hoắc Ngưỡng đây mà."

"Thật không hiểu nổi những omega đó, Hoắc Ngưỡng nổi tiếng là người nóng tính, có gì đáng thích chứ."

"Hơn nữa, bản thân Hoắc Ngưỡng tự có tài năng gì không, chẳng phải tất cả đều dựa vào cha mẹ sao."

"Ai cũng hiểu mà, thích Hoắc Ngưỡng là thích tiền tài và quyền thế."

"Được rồi, được rồi, biết là cậu không ai thích, không có tiền tài, cũng chẳng có cha mẹ rồi."

Cuối cùng, bài đăng trở thành cuộc chiến giữa alpha và omega.

Lâm Tử Bá lén lút đóng app lại, may mà Hoắc Ngưỡng không xem những thứ này, nếu không hắn có thể phát điên.

Người khác hận không thể tái sinh thành đứa con thứ hai của Giang Gia Năng và Hoắc Khải chưa từng gặp mặt, nhưng nếu có sự lựa chọn, Hoắc Ngưỡng lại không muốn cha mẹ mình quá quyền lực.

Khi mới ba tuổi, bất kể người lớn hay trẻ con đến gần hắn đều mang theo mục đích rõ ràng.

Tiểu Hoắc Ngưỡng chẳng hiểu gì, ban đầu còn rất vui vẻ vì mỗi ngày đều có người khác nhau mang đến những món ăn ngon, ai cũng giúp đỡ và chiều chuộng hắn.

Hắn là vua trẻ con, mọi người đều nghe lời hắn, thậm chí giáo viên cũng phải tuân theo mọi mệnh lệnh của hắn.

Cho đến một lần tan học, từ xa, hắn nhìn thấy đứa trẻ chơi thân nhất với mình đang ngồi sau gốc cây lớn, khóc nức nở.

Tiểu Hoắc Ngưỡng lập tức nổi giận, xắn tay áo lên rồi chạy đến, ai dám bắt nạt bạn thân nhất của hắn!

Vòng ra phía trước, hắn thấy người dì hiền lành thường ngày đang chỉ tay vào con trai mình mà mắng, túm lấy tay thằng bé cố nhét một hộp bánh nhỏ vào tay thằng bé: "Cầm lấy! Má nó, sao con vô dụng thế! Mau mang đến cho Hoắc Ngưỡng, nếu không xem mẹ xử lý con thế nào!"

Đứa trẻ đó hét lên trong tuyệt vọng: "Con không muốn! Con không muốn đưa nữa! Con ghét mẹ! Mẹ còn chưa bao giờ mua cho con những chiếc bánh ngon như vậy. Thật ra con không thích chơi với Hoắc Ngưỡng! Con ghét Hoắc Ngưỡng!"

Câu nói "Con ghét Hoắc Ngưỡng" đã gây ra một tổn thương sâu sắc cho cậu bé Hoắc Ngưỡng.

Từ đó về sau, hắn có thể nhận ra những dấu hiệu tương tự ở mọi đứa trẻ xung quanh.

Đứa trẻ này tìm đến chơi với hắn nhưng rõ ràng mắt nó còn đỏ hoe. Đứa kia tặng cậu một mô hình robot, rồi sau lưng lại nói xấu cậu với người khác. Có đứa còn tâng bốc hắn lên tận mây xanh nhưng lại viết sai cả chữ "Dương" (仰) trong tên hắn.

Thì ra những người mà hắn coi là bạn tốt đều là giả dối, bọn họ đều ghét hắn, chỉ là bị cha mẹ ép buộc phải kết thân với hắn.

Ban đầu, Hoắc Ngưỡng còn không muốn chấp nhận điều đó, hắn tin mình có thể tìm được một người bạn chân thành, nhưng sau nhiều lần thất vọng, mỗi lần cậu nghĩ mình đã tìm thấy, người đó lại lộ ra sơ hở ngay sau đó.

Hết lần này đến lần khác bị thất vọng.

Dần dần, Hoắc Ngưỡng nhận ra chính mình đã trở thành người không thuần khiết, bởi vì bất kỳ ai tiếp cận hắn, hắn đều vô thức mang ánh mắt dò xét, từ xuất thân đến tính cách, luôn muốn tìm ra điều không đúng.

Nếu tìm thấy, hắn sẽ nghĩ: Quả nhiên người này tiếp cận mình có mục đích.

Nếu không tìm thấy, hắn không tin, càng trở nên khắt khe hơn, cho đến khi người đó không chịu nổi mà tự bỏ đi.

Hoắc Ngưỡng lại nghĩ: "Quả nhiên là người đó chỉ giấu kỹ thôi, không thấy cắn rứt thì sao lại bỏ đi chứ?"

Vì vậy, từ khi mười hai tuổi, Hoắc Ngưỡng chẳng buồn kết bạn mới, chỉ thân thiết với Lâm Tử Bá và Tống Trì Ngạn.

Hắn cũng không còn tin tưởng vào omega. Đừng nói đến những người ngay từ đầu đã muốn theo đuổi và yêu hắn, trong những năm qua, hắn đã gặp không dưới một trăm, ít ra cũng phải tám mươi người, ngay cả những người nói rằng chỉ coi hắn là anh em cuối cùng cũng biến thành anh em thành người yêu. Những hành động táo bạo của họ khiến Hoắc Ngưỡng sợ đến mức phải bỏ chạy.

Huống chi sau khi mắc bệnh, ngay cả khi đến thư viện, hắn cũng có thể bị hạ độc và phải đi rửa ruột.

Hắn không được phép kém cỏi trong bất kỳ phương diện nào, đức, trí, thể, mỹ, lao động, môn nào cũng phải giỏi một chút.

Hắn không thích học, nhưng dù thế nào cũng phải vào top 10, nếu không sẽ bị nhiều người đàm tiếu.

"Con trai của Hoắc Khải mà học kém thế á? Thật sự làm mất mặt cha mẹ."

"Xem ra quả thật là đời sau không bằng đời trước."

"Cha mẹ gen tốt thế mà không truyền lại được à?"

Hoắc Khải cũng dạy hắn từ nhỏ một chân lý: "Con có lòng kiêu hãnh là tốt! Nhưng nếu con không có năng lực và nền tảng để kiêu hãnh, thì con chỉ là kẻ ngốc thôi!"

Ngoài cha mẹ, Lâm Tử Bá, Tống Trì Ngạn và chú Trần, không ai thật sự tốt với hắn.

Người ngoài thì không nói, ít nhất những người có chút huyết thống với cậu không hại hắn chứ, Hoắc Ngưỡng từng nghĩ vậy.

Cho đến một lần hắn bị viêm dạ dày cấp tính phải nhập viện, nằm trên giường bệnh, bên ngoài đến là bác và chú của hắn. Qua cửa, bọn họ nghĩ rằng hắn đã ngủ.

"Nghe nói Hoắc Ngưỡng nhập viện, tôi còn tưởng thế nào chứ."

"Thằng nhóc này quả là mạng lớn... khó chết vậy sao."

"Lần trước ngộ độc chì cũng không giết được nó. Này, anh nói thử xem, hay là hối lộ y tá..."

Hoắc Ngưỡng nghe mà không có cảm giác gì nữa, chỉ nghĩ: "Quả nhiên là thế."

Lần trước ngộ độc chì, hắn suýt chết trên bàn mổ, thì ra là do bọn họ làm.

Sau đó, Giang Gia Năng đến, bác và chú lại tỏ ra lo lắng, hỏi han hắn tận tình, nói sao không cẩn thận...

Rồi ngay trước mặt bọn họ, Hoắc Ngưỡng đập vỡ tất cả kim tiêm và thuốc men trên tay y tá.

Hoắc Ngưỡng đã chịu nhiều vết thương vô cớ, trải qua ba lần bắt cóc, mười bảy lần cướp bóc, một lần đấu súng.

Vì vậy, khi còn nhỏ, Hoắc Ngưỡng đã từng sụp đổ khóc một lần, nhưng chỉ một lần, hắn nói trong cơn mê mang rằng hắn không muốn làm con của Hoắc Khải và Giang Gia Năng nữa, rồi lại nói: "Cha mẹ có thể bớt giỏi một chút được không?"

Hắn thật sự rất mệt.

——

Ngày đầu tiên chính thức nhập học, Hoắc Ngưỡng dậy muộn, đến khi hắn xuống đã không còn thời gian ăn sáng.

Cũng giống như ở trường trung học Tinh tế, Sầm Chân Bạch cầm theo hộp giữ nhiệt nặng nề bước lên xe.

Hoắc Ngưỡng bỏ tay vào túi, đi phía trước, còn Sầm Chân Bạch giữ khoảng cách hai ba bước phía sau.

Sầm Chân Bạch nhạy bén nhận thấy ánh mắt của mọi người trong trường khi nhìn cậu có chút kỳ lạ, có người vui mừng khi người gặp họa, có người khinh thường, có người đồng cảm...

Nhưng điều đó không liên quan đến cậu, Sầm Chân Bạch tiếp tục đi, cậu không quan tâm người khác đang nghĩ gì.

Chỗ ngồi vẫn như cũ, cậu ngồi chung bàn với Hoắc Ngưỡng. Cậu đặt hộp giữ nhiệt lên bàn Hoắc Ngưỡng: "Bữa sáng của cậu đây."

Học sinh ngồi phía trước đột nhiên quay lại nhìn Sầm Chân Bạch một cái, rồi nhanh chóng quay đi, vừa nói vừa cười với người bên cạnh.

Ngày đầu tiên lên lớp, phần lớn các giáo viên đều không giảng bài mà chỉ tự giới thiệu, trò chuyện với mọi người, nói về các hoạt động và kế hoạch của học kỳ này, sau đó cho nghỉ sớm.

Chỉ là không biết có chuyện gì xảy ra, có lẽ vì là ngày đầu tiên, con đường trước cổng trường toàn là xe riêng, hoàn toàn bị kẹt lại, không thể di chuyển ngay được.

Tài xế gọi điện nói hay là hai người họ đi đến ngã rẽ tiếp theo.

"Được." – Hoắc Ngưỡng nói.

Giữa hai người vẫn duy trì một khoảng cách nhỏ, đang đi thì Sầm Chân Bạch đột nhiên nổi da gà, có cảm giác rùng mình.

Có người đang theo dõi cậu.

Cậu quay phắt lại, nhưng phía sau ngoài một vài nhóm học sinh và phụ huynh thì không có ai lạ.

Sầm Chân Bạch do dự quay lại, nhưng cảm giác này vẫn không biến mất.

Dường như cậu đi đến đâu, đều có ánh mắt dõi theo đến đó.

Hình như Hoắc Ngưỡng cũng cảm nhận được, Sầm Chân Bạch nhìn bóng lưng của alpha, toàn thân đều căng thẳng.

Bỗng nhiên, Hoắc Ngưỡng giơ tay ngăn Sầm Chân Bạch lại: "Không, đợi đã, chúng ta đi quay lại..."

Chưa kịp nói hết câu, Sầm Chân Bạch thét lên một tiếng kinh hãi.

Hoắc Ngưỡng lập tức quay đầu sang phải, chỉ thấy Cầm Chân Bạch đã bị một người bịt miệng kéo vào con hẻm, đã bị kéo đi một đoạn khá dài.

Omega nhẹ, bị một alpha trưởng thành khỏe mạnh kiềm chế thì hoàn toàn không có sức phản kháng.

Hoắc Ngưỡng theo bản năng đuổi theo, hắn không hề hoảng loạn, giơ tay bấm nút khẩn cấp liên lạc với thiết bị của Hoắc Khải và Giang Gia Năng, hắn quay đầu lại nhìn, năm vệ sĩ đang bảo vệ hai người họ cũng nhanh chóng đuổi theo.

Chỉ là không ngờ rằng, đối phương đến nhiều người như vậy, gần hai mươi người.

Hoắc Ngưỡng hiểu ra, từ đầu đến cuối, mục tiêu đều là hắn.

Những người đó xông lên, đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp.

Nhưng xét về kỹ năng, Hoắc gia vẫn mạnh hơn, chỉ là đông người thì thế mạnh cũng thuộc về đối phương.

Cùng là alpha, chỉ cần ba người khóa chặt tứ chi, dù có kỹ năng gì cũng không thể thi triển được.

Những người đó dường như đã nhận lệnh bắt sống, nên không ra tay chí mạng, nhưng Hoắc Ngưỡng biết, tuyệt đối không thể để bị tiếp cận. Nếu không, đối phương dùng điện giật hoặc thuốc mê gì đó, hắn sẽ gục ngã.

Hoắc gia không thể rảnh tay giúp đỡ, còn người của Giang Gia Năng và Hoắc gia đang trên đường tới, nhưng Hoắc Ngưỡng cũng không thoát được, bị năm người vây quanh và quấn lấy.

Năm người đó nhìn nhau, dường như không ngờ nhiều người như vậy mà vẫn không giải quyết được một thanh niên nhỏ tuổi, thậm chí còn có chút khó khăn.

Hoắc Ngưỡng không chút do dự, hắn cao nhưng linh hoạt, khả năng kiểm soát cơ thể tốt, xương cốt cứng rắn, lực đạo lại mạnh.

Hắn xoay người đá bay một người, quay lại đỡ đòn, tay phải ra đòn, mỗi cú đánh đều phản ứng cực nhanh.

Bụng hắn bị đấm một cú, khi Hoắc Ngưỡng phản xạ gập người lại, đối phương cầm thứ gì đó, trực diện tấn công hắn.

Đồng tử của Hoắc Ngưỡng co lại, không đoán sai, đó là cây dùi điện công suất lớn. Hắn cắn răng, dùng hết sức nghiêng người để né, nhưng chỉ thiếu một chút nữa.

Một giọt mồ hôi lạnh chảy từ thái dương của Hoắc Ngưỡng, chết tiệt, hắn nghĩ hôm nay có lẽ sẽ phải thất thủ rồi...

Trong đầu anh lóe lên vô số kịch bản xấu đối với Giang Gia Năng và Hoắc Khải, nào là đòi tiền, đòi quyền hay giết hắn cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu lên đến cấp độ giữa các Tinh...

Người kia bỗng nhiên mềm nhũn ra rồi ngã xuống ngay trước mặt Hoắc Ngưỡng, chỉ cách vài centimet.

Đằng sau, Sầm Chân Bạch đang thở dốc, tay cầm một cây gậy.

Những người đó không để ý đến omega, vì vậy sau khi đánh ngất xỉu, bonn họ bỏ Sầm Chân Bạch nằm trên đất mà không ai canh chừng, định chờ khi bắt được Hoắc Ngưỡng sẽ tiện thể mang theo luôn.

Chỉ là không ai ngờ Sầm Chân Bạch đã luyện được kỹ năng nhanh chóng tỉnh lại.

Hoắc Ngưỡng và Sầm Chân Bạch nhìn nhau, anh né sang một bên để tránh đòn, rồi quay người đánh gục đối phương, hắn chậm rãi hừ một tiếng, "... Lo chuyện bao đồng, tôi vốn đã có thể né."

Nhưng vài giây sau, khi nghĩ đến hậu quả nếu thật sự bị bắt đi, hắn cảm thấy sợ hãi.

Im lặng một lúc, dù nói nhỏ lại không rõ ràng, nhưng Hoắc Ngưỡng cũng nói một câu tử tế: "Ừ, cảm ơn."

Sầm Chân Bạch dường như không nghe thấy, không phản ứng gì.

Hiếm khi nói lời cảm ơn nhưng lại bị phớt lờ, Hoắc Ngưỡng cảm thấy có chút xấu hổ và tức giận, nhưng ngay giây tiếp theo, hắn lại bị hành động của Cầm Chân Bạch làm cho kinh ngạc.

Sầm Chân Bạch cầm cây gậy, dồn sức vào hông, vung mạnh về phía sau gáy đối phương.

Đó là gáy, nếu không kiểm soát tốt lực, người kia có thể chết ngay lập tức.

Nhưng Hoắc Ngưỡng không nghĩ Sầm Chân Bạch có thể chính xác đến thế, ngay cả nhiều binh lính kỳ cựu cũng không làm được.

Vậy chỉ có một khả năng, đó là thật sự muốn ra tay chí mạng.

Giống như mỗi đòn tấn công đều mang tinh thần quyết tử, như thể cậu sẽ bị phản công ngay giây tiếp theo và chết đi.

Dù Hoắc Ngưỡng biết Sầm Chân Bạch có thể một mình đánh bại một alpha, nhưng hắn chưa bao giờ trực diện chứng kiến quá trình đó.

Thậm chí khi nhìn thấy omega đánh người, hắn mới nhớ lại chuyện này.

Nhìn kỹ lại, Sầm Chân Bạch không hề giống như được đào tạo bài bản, có thể nói là đánh bừa cũng không sai.

Những người được huấn luyện chuyên nghiệp này không hề có ý niệm thương hoa tiếc ngọc, bọn họ gần như khống chế hoàn toàn Sầm Chân Bạch, nhưng chỉ cần tìm được sơ hở, omega mỗi lần ra tay đều nhắm thẳng vào điểm yếu chí mạng của đối phương.

Nhưng dù nói thế nào thì cũng chỉ là hai đứa trẻ mới trưởng thành, tất nhiên không thể chống đỡ nổi, chỉ kéo dài được chút thời gian, để người Hoắc gia kịp đến. Những kẻ kia thấy tình hình không ổn, lập tức rút lui.

Khung cảnh đầy hỗn loạn.

Ngực Hoắc Ngưỡng phập phồng, hắn nhìn Sầm Chân Bạch đầy nghi ngờ.

Đừng bảo là gián điệp được cử đến đấy nhé.

Một omega bình thường, đừng nói đến đánh đến mức này, ngay cả những trận ẩu đả nhỏ cũng không thể làm được, vì omega quá quá quá dễ bị thương và chết.

Nhưng điều không bình thường hơn nữa là, Sầm Chân Bạch có sự quyết liệt đó, không sợ người khác chết, cũng không sợ chính mình chết.

Khớp tay của Sầm Chân Bạch đều trầy xước, gáy đau nhói, cậu nhặt chiếc áo khoác dưới đất lên phủi bụi, dường như cảm nhận được nghi ngờ của alpha.

Cậu bình tĩnh nói: "Từng đánh chui một thời gian, không phải gián điệp được cử đến đâu."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi