HUỶ HÔN - ĐỒ NAM KÌNH

Gió gào thét thổi qua, trong ánh mắt của Sầm Chân Bạch chỉ có hắn.

Hoắc Ngưỡng nâng tay, từ eo của omega đưa lên, đặt tay lên má Sầm Chân Bạch nghiêng người hôn cậu.

May mà họ ở đủ xa và đủ cao so với người dưới, với độ phân giải của máy ảnh hiện tại, sẽ không thể chụp rõ mặt họ.

Đột nhiên, "Bùm" một tiếng, ngay phía trước trên bầu trời những bông pháo hoa nổ tung.

Cầm Chân Bạch bị tiếng nổ đinh tai nhức óc ấy làm cho giật mình, cậu quay mặt về phía âm thanh.

Nụ hôn bị gián đoạn.

Hoắc Ngưỡng nhíu mày, hoàn toàn chưa hôn đủ, ai lại thiếu mắt nhìn đến mức bắn pháo hoa vào lúc này vậy...

Sầm Chân Bạch ngạc nhiên quay lại, hỏi: "Là cậu bắn phải không?"

Hoắc Ngưỡng lập tức dừng lại câu chửi, mập mờ "ừ" một tiếng.

Thích pháo hoa sao?

Hoắc Ngưỡng nhìn những bông pháo hoa nổ không tròn cũng không lớn phía trước, trong lòng cảm thấy không hài lòng lần sau sẽ cho Sầm Chân Bạch thứ đẹp hơn.

Sầm Chân Bạch từng xem pháo hoa một lần hồi còn nhỏ, khi ấy cậu đang sống trong khu ổ chuột, nghe nói có đứa trẻ trong khu thi đỗ vào một trường ở khu vực phát triển, gia đình vui mừng đến mức bỏ ra một khoản tiền lớn để mua pháo hoa, bắn trong hai ba phút.

Pháo hoa lúc ấy rất xa, cậu đang rửa bát trong một bể nước tối tăm bẩn thỉu, cố gắng ngẩng đầu lên, qua khung cửa sổ mờ đục nhìn thấy vài ba bông pháo hoa bị chắn một nửa bởi tòa nhà.

Lần này, Sầm Chân Bạch không cần ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn chăm chú.

Nhìn pháo hoa từ dưới đất và trên trời hoàn toàn khác nhau, cảm giác như một bữa tiệc cho thị giác và thính giác, pháo hoa nổ tung xung quanh cậu, như thể chỉ nở vì riêng cậu.

Rất đẹp, rất đặc biệt.

Những ánh sáng nhiều màu sắc lấp lánh trong đôi mắt của omega, như có những ngôi sao băng chứa đựng bên trong sáng lấp lánh.

Sầm Chân Bạch đang ngắm pháo hoa, còn Hoắc Ngưỡng thì ngắm cậu.

Pháo hoa rất ồn, đáng lẽ Sầm Chân Bạch không thể nghe thấy gì, nhưng nhờ tai nghe cậu nghe rất rõ.

Hoắc Ngưỡng nói: "Tôi muốn đánh dấu cậu."

Gió rất lớn, Sầm Chân Bạch lẽ ra cũng không cảm nhận được gì, nhưng hơi thở nóng bỏng mà alpha phả lên sau tai cậu hoàn toàn khác với gió.

Sầm Chân Bạch cúi đầu xuống, để lộ cái gáy trắng trẻo mịn màng cho alpha.

Cánh tay ôm lấy eo cậu của alpha bất giác siết chặt hơn.

Một lúc sau, Sầm Chân Bạch cảm nhận được môi của Hoắc Ngưỡng chạm vào, khô ráo lại mang theo hơi lạnh, mơ hồ còn cảm giác của những đường da hơi nứt nẻ.

"Ưm..." Từ trong cổ họng cậu phát ra một vài âm thanh mơ hồ.

Lần đánh dấu thứ ba.

Cậu bị cắn.

Nhận thức này vô cớ chiếm trọn tâm trí cậu, cơ thể bắt đầu tiết ra pheromone, làm tê liệt cơn đau của khi bị đánh dấu, chỉ còn lại cảm giác sung sướng.

Dù cho cơn đau bị che lấp, nhưng nỗi sợ hãi khi bị alpha khống chế vẫn khiến Sầm Chân Bạch không kìm được mà run rẩy.

Cậu thậm chí có thể cảm nhận được, răng nanh sắc nhọn của alpha vẫn đang cố gắng cắm sâu hơn vào da thịt cậu.

"Mùi khói" dần dần được bơm vào tuyến thể của omega, "Cỏ sau cơn mưa" từ từ biến đổi, cơ thể cậu bắt đầu tỏa ra mùi hương của Hoắc Ngưỡng.

Sầm Chân Bạch cố gắng nhắm mắt, những giọt nước mắt sinh lý không thể kiểm soát dần dần rút lui.

Phản chiếu trên mặt nước của dòng sông, những bông pháo hoa vẫn đang nở rộ rực rỡ.

Dường như vì cậu cúi đầu quá sâu, alpha cho rằng cậu có ý định trốn thoát, vì thế cậu bị ghìm chặt hơn, không thể nhúc nhích.

Sầm Chân Bạch nhắm mắt lại.

Pháo hoa kết thúc, xung quanh lại trở về yên tĩnh, những làn khói trắng xám còn sót lại trên bầu trời cũng nhanh chóng tan biến.

Nhưng việc đánh dấu còn lâu mới kết thúc.

Có vẻ như Hoắc Ngưỡng cảm thấy tư thế này không đủ tốt, hắn dùng miệng cắn lấy cổ của omega, cánh tay dùng lực kéo omega trở lại trong khoang máy bay.

Ý thức của Sầm Chân Bạch trở nên mơ hồ, thời gian dường như ngừng trôi.

Cậu như thể đã chìm vào giấc ngủ, lại như chưa, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không thể nghĩ ngợi gì, cậu bị bao phủ dưới bóng tối của alpha.

Lần đánh dấu thứ ba không chỉ mang lại ảnh hưởng sau đó mà còn cả phản ứng trong lúc diễn ra.

Sầm Chân Bạch chỉ cảm thấy không thể chịu nổi, càng về sau càng không thể kìm chế cảm giác lạnh buốt, cậu không biết mình không chịu nổi cái gì, nhưng chỉ thấy quá mức chịu đựng, không được rồi.

Rõ ràng hai lần trước cậu vẫn có thể miễn cưỡng giữ tỉnh táo, cơ thể cũng chỉ cảm nhận đôi chút, nhưng bây giờ...

Từng đợt sóng liên tục vỗ vào bờ, Sầm Chân Bạch rên lên một tiếng, không nhúc nhích nữa.

Không biết bao lâu sau, cậu mới nghe thấy có người gọi tên mình, từng tiếng một, rất khẽ.

Hoắc Ngưỡng nhẹ nhàng hôn đi những giọt nước mắt sinh lý đọng ở khóe mắt cậu, nói: "Khóc cái gì?"

Sầm Chân Bạch mơ màng mở mắt.

Khóc ư? Cậu đâu có khóc.

Hoắc Ngưỡng đau lòng muốn chết, chỉ dịu dàng hôn lên vết thương kinh khủng ở sau gáy của omega. Hắn vừa rồi thực sự phát điên, máu của omega quá ngọt, hắn đã có khoảnh khắc mất kiểm soát, chỉ làm theo bản năng của mình.

Khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang cắn xé vết thương vốn đã rách của omega, máu chảy dọc theo chiếc cổ trắng nhợt nhạt, rơi xuống cổ áo.

Hắn giống như muốn xé toạc omega, từng miếng từng miếng nuốt vào bụng.

Theo nghĩa đen.

Sau đó, Sầm Chân Bạch bắt đầu khóc, không phải kiểu khóc nức nở, cũng không có âm thanh, chỉ là nhắm mắt, rất yên tĩnh, nước mắt chảy ra từ kẽ mắt, làm ướt hàng mi, rối rắm dính vào mí mắt dưới.

Cả cổ cậu đỏ ửng.

Đáng thương, quá đáng thương.

Hoắc Ngưỡng chỉ ôm, an ủi rồi hôn nhẹ, ân cần gọi tên omega của mình.

Dù sao hắn cũng đã hai mươi tuổi rồi, trong giới quyền quý không thiếu những người coi chơi omega là thú vui.

Có người nói khi bị đánh dấu, omega vừa đau vừa sướng, khóc là chuyện bình thường, omega cũng không kiểm soát được, hắn lại thích nhất là nhìn omega khóc vào lúc này.

Đánh dấu vĩnh viễn càng như vậy, đến lúc đó thì không chỉ phía trên khóc thôi đâu!

"Đánh dấu vĩnh viễn..." Hoắc Ngưỡng lẩm bẩm.

Biểu cảm của người đó Hoắc Ngưỡng vẫn còn nhớ rõ, đó là ánh mắt đầy khoái cảm, người đó còn nói: "Nếu chỉ là đánh dấu tạm thời mà omega đã như thế, thì quả là cực phẩm!"

Hoắc Ngưỡng không tự nhiên liếc xuống phía dưới của omega, lẩm bẩm: "Cùng lắm thì về tôi giặt quần lót cho cậu là được..."

Sầm Chân Bạch đương nhiên không nghe thấy, cậu nằm thêm một lúc, cuối cùng cũng có chút sức đáp lại alpha, cậu lắc đầu, ngồi dậy, nhưng cảm nhận thấy có thứ gì đó lạnh lẽo khô khốc dính vào da.

Cậu bất ngờ cứng đờ người, vẻ mặt không thể tin được.

Hoắc Ngưỡng cũng "khụ" một tiếng: "... Tôi về sẽ giặt cho cậu."

——

Sầm Chân Bạch đương nhiên không để Hoắc Ngưỡng giúp cậu giặt, dù sao Hoắc Ngưỡng cũng cần giặt cho mình.

Nhờ có Hoắc Ngưỡng đưa đi thư giãn, Sầm Chân Bạch đã thoải mái hơn nhiều, lấy lại động lực, trong kỳ thi thử lần hai đã phục hồi phong độ — đứng nhất.

Ngay cả thầy cô cũng thở phào nhẹ nhõm, đùa hả! Lúc Sầm Chân Bạch không ổn định, họ là những người lo lắng nhất, vì họ vẫn còn mong thủ khoa khối tự nhiên sẽ từ trường họ mà ra!

Hoắc Ngưỡng lắp một cái bàn kim loại trong xe, khi tài xế đến đón Sầm Chân Bạch vào buổi trưa, hắn cũng mang theo thức ăn được đầu bếp nhà làm sẵn, để cậu ăn trên xe, như vậy tiết kiệm được một tiếng đồng hồ, còn có thể nghỉ ngơi một chút.

Kỳ thi thử lần ba, Sầm Chân Bạch vẫn giữ vững vị trí thứ nhất, chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi chuyên ngành.

Kiểm tra tuyến thể của Hoắc Ngưỡng cũng rất suôn sẻ, đã bốn tháng liên tiếp các chỉ số đều bình thường.

Kỳ thi vào trường quân sự diễn ra sớm hơn một tháng so với các trường khác, Hoắc Ngưỡng cũng đã vượt qua bài kiểm tra thể chất đầu tiên, tiến tới phần thi viết của kỳ thi chuyên ngành sau một tháng nữa.

Nhưng đó vẫn chưa phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là sau khi trúng tuyển, học viện quân sự có một kỳ kiểm tra kéo dài một tháng, nếu trong thời gian đó phát bệnh, Hoắc Ngưỡng sẽ bị buộc thôi học.

Bác sĩ đề nghị: "Có thể thử tách cậu và omega ra một thời gian xem sao."

Hoắc Ngưỡng không kiềm chế được hỏi: "Một thời gian là bao lâu?"

"Một tháng là bắt buộc, nhưng để chắc chắn rằng đã hoàn toàn hồi phục, cần ba tháng."

Hoắc Ngưỡng không cần nghĩ ngợi mà nhăn mày ngay, đừng nói ba tháng, ba phút không gặp cậu là hắn đã bắt đầu đi tìm rồi.

May mắn là lời tiếp theo của bác sĩ đã cứu hắn: "Tách ra không có nghĩa là hai người không thể gặp nhau, chỉ là không thể có bất kỳ an ủi bằng pheromone nào, buổi tối cũng không được ngủ chung phòng."

Dù sao thì khi ngủ, dù ít hay nhiều cũng sẽ vô thức tiết ra một chút pheromone.

"Tôi sẽ kê cho hai người một loại miếng dán ngăn cách đặc biệt, sẽ hoàn toàn giúp hai người ngăn cách pheromone."

Hoắc Ngưỡng thở phào nhẹ nhõm, may quá.

"Đúng rồi." Bác sĩ bổ sung: "Nước bọt, máu cũng không được, à, còn lại cái kia cũng không được ăn."

Bác sĩ nói rất thản nhiên, nhưng Hoắc Ngưỡng thì không như vậy.

Hắn nghe xong sững người một lúc, còn phải suy nghĩ xem "cái kia" là gì, khi hiểu ra thì toàn thân hắn bắt đầu đỏ bừng, có thể thấy rõ sắc đỏ lan ra, như thể trán cũng đổ mồ hôi. Hắn nói: "Chưa... chưa làm chuyện đó bao giờ!"

Đừng nói là làm, chuyện đó hắn còn chưa bao giờ nghĩ tới!

Bác sĩ không ngạc nhiên: "Ồ."

Sau đó hai người bắt đầu thời gian cách ly kéo dài ba tháng, sau nửa năm, họ lại lần nữa ngủ riêng phòng.

Đêm đó, không có omega trong vòng tay, Hoắc Ngưỡng hoàn toàn không thể ngủ được, hắn nằm trên giường cứ trằn trọc mãi.

Bồn chồn.

Từ mười một giờ lăn lộn đến hai giờ sáng.

Không thể trao đổi pheromone, nhưng hôn mặt, đơn thuần chỉ là chạm mặt một chút thì chắc cũng không sao chứ?

Hắn như một tên trộm lẻn đến trước cửa phòng omega, nín thở, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa.

Cạch.

Khóa rồi.

Hoắc Ngưỡng đứng sững tại chỗ rất lâu, Sầm Chân Bạch lại dám khóa cửa! Khốn kiếp, hắn nghiến răng nghiến lợi đi xuống tầng một tìm chìa khóa, sau đó cẩn thận mở khóa.

Ai ngờ lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt của omega đang ngồi trước bàn học.

Sầm Chân Bạch ngạc nhiên: "Hoắc Ngưỡng?"

Hoắc Ngưỡng nhíu mày thật chặt: "Đã hai giờ rồi, sao cậu vẫn chưa ngủ?"

Sầm Chân Bạch nói: "Viết nốt đoạn này tôi sẽ ngủ."

Hoắc Ngưỡng đi tới, không cho cậu cãi lại, tịch thu cây bút trên tay Sầm Chân Bạch: "Bây giờ đi ngủ ngay, mai viết tiếp."

Sầm Chân Bạch không thể làm gì, về khoản cứng rắn cậu không bao giờ thắng nổi Hoắc Ngưỡng, cậu đành lên giường nằm vừa nằm xuống đã thấy alpha cúi xuống đầu giường cậu, hạ thấp người định hôn cậu.

Cậu giật mình che miệng Hoắc Ngưỡng lại, cậu nói: "Không được!"

Hoắc Ngưỡng không vui: "Không hôn môi."

Sầm Chân Bạch nói: "Cũng không được."

Điều trị đã kết thúc, Hoắc Ngưỡng không cần pheromone nữa, cứ hôn cậu mãi làm gì.

Hoắc Ngưỡng phàn nàn: "Nghiêm khắc quá đấy."

Nhưng hắn cũng hiểu lòng tốt của Sầm Chân Bạch, chỉ sợ lỡ tiếp xúc với pheromone, lại phải bắt đầu lại, tốn thêm khá nhiều thời gian.

Omega chắc cũng phải chịu đựng rất khổ sở.

Hoắc Ngưỡng lùi một bước: "Vậy nắm tay một cái."

Nhìn dáng vẻ không nắm tay thì không chịu đi của alpha, Sầm Chân Bạch lo Hoắc Ngưỡng ở lại càng lâu thì càng dễ xảy ra chuyện, cậu chỉ đành đưa tay ra.

Thấy chưa, Sầm Chân Bạch thuận tay nắm lấy, Sầm Chân Bạch cũng rất muốn tiếp xúc thân thể với hắn.

Hắn thực sự không muốn rời đi, rõ ràng chỉ cần kéo chăn ra là có thể nằm xuống.

Sầm Chân Bạch rút tay về, nói: "Không được."

Cậu cảm thấy mơ hồ như ngửi thấy mùi pheromone của alpha, tràn ngập "khao khát."

Muốn, muốn, muốn.

Hoắc Ngưỡng cũng cảm nhận được, hắn lùi lại vài bước, rõ ràng pheromone này không phải do hắn cố ý thả ra, mà là vô thức.

May thay, cả hai miếng dán ngăn cách đặc biệt của hai người vẫn dán rất tốt.

Khó chịu quá, Hoắc Ngưỡng xòe bàn tay ra, cảm giác đau đớn và khổ sở này rất giống như trong thời kỳ nhạy cảm.

Nói mới nhớ, thời kỳ nhạy cảm của hắn cũng sắp đến rồi.

Alpha mỗi nửa năm lại có một kỳ nhạy cảm, trước đây hắn đều một mình cố gắng chịu đựng, nhưng bây giờ hắn đã có omega rồi.

Hoắc Ngưỡng nói: "Kỳ nhạy cảm của tôi, cậu sẽ ở bên tôi chứ?"

Sầm Chân Bạch đáp: "Không thể dùng pheromone để an ủi."

Hoắc Ngưỡng nói: "Tôi biết, tôi sẽ vào phòng cách ly, trong phòng cách ly có một tấm kính rất lớn, cậu chỉ cần đứng ở đó."

Cảm giác chỉ cần nhìn thấy mặt cậu, tôi sẽ cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.

Kỳ nhạy cảm, điều mà mỗi alpha đều sợ hãi.

Mức độ chịu đau của Hoắc Ngưỡng đã đạt đến mức 10, nhưng hắn vẫn sợ, cơn đau trong kỳ nhạy cảm khác với nỗi đau khi cơ thể bị thương và chảy máu, hắn không thể diễn tả nổi.

Đó là nỗi đau phát ra từ sâu bên trong cơ thể, như thể thần chết đang cầm kéo, đâm vào não bộ của linh hồn hắn.

Sau cơn đau sẽ là một giai đoạn mệt mỏi, dường như cơ thể e ngại alpha có thể đau đến chết nên thương xót mà để lại một chút thời gian cho alpha thở dốc.

Khoảng thời gian này đối với Hoắc Ngưỡng là lúc tuyệt vọng nhất, vì hắn tỉnh táo nhận ra sau đó sẽ còn vô số cơn đau dai dẳng không có hồi kết.

Hoắc Ngưỡng ngang ngược tuyên bố: "Cậu phải ở bên tôi, chuyện này rất cần thiết."

Sầm Chân Bạch chỉ muốn Hoắc Ngưỡng nhanh chóng rời khỏi phòng mình, cậu thuận miệng đáp: "Ừ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi