HUỶ HÔN - ĐỒ NAM KÌNH

Sầm Chân Bạch vốn cho rằng bọn họ đã là bạn bè.

Hóa ra không phải.

Mặc dù mỗi ngày Hoắc Ngưỡng đều tìm mọi cách để chế nhạo, trêu chọc, sai khiến, thỉnh thoảng còn hạ thấp và bôi nhọ cậu, nhưng ngoài những điều đó, hắn vẫn đối xử với cậu khá tốt.

Khi thấy cậu ăn no, Hoắc Ngưỡng đã mua cho cậu thuốc tiêu hóa; khi cậu thi không tốt, Hoắc Ngưỡng đã dẫn cậu đi máy bay để giải tỏa; khi cậu học quá mệt, Hoắc Ngưỡng đã chỉnh lại xe cho cậu.

Sầm Chân Bạch nghĩ rằng sau này khi họ chia tay, họ vẫn có thể chào hỏi nhau khi gặp mặt.

Nhưng hóa ra không phải.

Hoắc Ngưỡng có nói những điều đó với Lâm Tử Bá hay Tống Trì Ngạn không? Sẽ không.

Hắn cũng sẽ không nói vậy với Vu Tiểu Ngư.

Vì sao.

Bởi vì bọn họ đều là nguời quyền quý, thuộc cùng một thế giới với Hoắc Ngưỡng.

Sầm Chân Bạch cúi xuống, nhặt chiếc thẻ rơi trên mặt đất rồi đặt lên bàn.

Sau đó, cậu không nhìn alpha, bình tĩnh bước ra khỏi phòng cách ly.

Bác sĩ tháo miếng dán bảo vệ sau cổ cậu, cậu từng bước đi ra khỏi khu cách ly, xuống hành lang, rời khỏi bệnh viện.

Chân cậu bất ngờ vấp phải thứ gì đó, suýt nữa thì té ngã. Khi nhìn xuống, cậu thấy dây giày của mình đã tuột ra.

Vì đi quá vội, bên trong còn chưa kịp mang tất, Sầm Chân Bạch co ngón chân lại, cảm thấy không thoải mái.

Không đáng để giận, cũng không đáng để buồn.

Những lời khó nghe hơn, từ nhỏ cậu đã nghe nhiều rồi, chẳng gợn chút cảm xúc, tâm hồn như mặt nước yên ả, chỉ xem như gió thoảng bên tai.

Những hành động xúc phạm hơn, từ nhỏ cậu cũng chịu nhiều rồi, như việc cố ý vứt những đồng tiền lẻ cậu vất vả kiếm được xuống đất rồi bắt cậu nhặt, hay trong mùa đông thì đùa cợt dùng vòi nước xịt vào người cậu, ép cậu quỳ xuống liếm giày.

Cậu nghĩ chẳng sao, nhặt lên, rửa sạch, kiên quyết không chịu khuất phục là được.

Vậy mà tại sao bây giờ cậu lại thấy lòng mình có chút nặng nề.

Trước cửa bệnh viện là con đường đông đúc, xe cộ tấp nập, người qua lại không ngớt, có một người mẹ đang ôm đứa trẻ khóc ở phía lối vào.

Tài xế Hoắc gia chưa đến, cậu đứng chờ bên lề đường.

"Này cậu trai, dây giày của cậu tuột rồi kìa!" Một ông chú tốt bụng nhắc nhở.

Sầm Chân Bạch bừng tỉnh, nói lời cảm ơn rồi từ từ cúi xuống, buộc lại dây giày của đôi giày vải trị giá hơn sáu nghìn đồng mà Giang Gia Năng đã mua cho cậu.

Có lẽ cậu đã rời khỏi thế giới thuộc về mình quá lâu.

Chỉ là bị một cú tát làm cho tỉnh giấc thôi, có gì phải làm quá lên, cậu thầm nghĩ.

——

Ba ngày sau, kỳ mẫn cảm của alpha kết thúc, hắn trở về nhà.

Sầm Chân Bạch cũng kết thúc công việc dạy kèm của mình, cả ba gia đình đều đã chuyển khoản phần tiền còn lại vào thẻ của cậu.

Suốt thời gian này, số tiền cậu tiết kiệm được đã lên đến sáu con số, cộng thêm số tiền bốn năm qua nhà họ Hoắc đưa cho cậu mà cậu chưa dùng đến, tổng cộng có bảy con số.

Trước khi đi, Dụ Chương hỏi: "Anh không thắc mắc tại sao em lại muốn thi vào đại học Ký à?"

Sầm Chân Bạch hỏi với giọng điềm tĩnh: "Vậy tại sao em muốn thi vào đại học Ký?"

Dụ Chương cười đáp: "Vì em muốn thi vào trường y liên hợp."

Sầm Chân Bạch thoáng bất ngờ.

Dụ Chương bật cười: "Nhưng em khác với anh, em không muốn làm bác sĩ, em muốn làm y tá."

Sầm Chân Bạch "ồ" một tiếng, khẽ nói: "Em cứ phát huy hết sức mình, nhất định sẽ đỗ thôi."

"Vậy." Dụ Chương nói: "Anh à, hẹn gặp lại sau."

Sầm Chân Bạch gật đầu, mặc dù không hiểu rõ "sau" mà cậu ấy nói là sau hai năm hay chỉ lát nữa.

Cậu ngồi trên xe trở về Hoắc gi, vừa bước vào cửa đã thấy alpha đang ngồi trên ghế sofa chơi game.

Nghe tiếng mở cửa, Hoắc Ngưỡng không tự chủ mà khựng người lại. Hắn đã ngồi trong phòng khách gần hai tiếng đồng hồ chỉ để đảm bảo khi Sầm Chân Bạch bước vào, cậu sẽ biết hắn đã về nhà, để cậu chủ động qua dỗ dành hắn.

Sầm Chân Bạch thích hắn nhiều như vậy, chắc chắn sẽ không giận hắn lâu đâu...

Hắn vờ như đang rất chăm chú chơi game, không để ý omega đã về.

Sầm Chân Bạch không liếc mắt lấy một cái, cởi giày rồi đặt ngay ngắn vào tủ, sau đó đi về phía cầu thang.

Hoắc Ngưỡng hơi chững lại.

Rõ ràng Sầm Chân Bạch đã nhìn thấy hắn, nhưng lại không nói gì.

Cậu vẫn còn giận sao?

Hoắc Ngưỡng nghiến răng, thấy Sầm Chân Bạch sắp vượt qua mình thì nói với giọng không vui: "Này, cậu không có gì muốn nói à?"

Sầm Chân Bạch dừng bước, nghiêng đầu một chút: "Nói gì?"

Ngọn lửa giận mà Hoắc Ngưỡng kìm nén suốt tám ngày qua lập tức bùng lên dữ dội, vẻ mặt hắn tràn đầy phiền muộn, thô bạo hất ngược mái tóc trên trán.

Hắn thề, lúc đó... hắn không cố ý ném vào mặt omega, nhưng trong cơn tức giận, hắn không kiểm soát được sức lực hay phương hướng của mình.

Ngay khi vừa ném tấm thẻ đi, hắn đã hối hận.

Omega tức giận là điều dễ hiểu.

Hắn có thể xin lỗi cậu vì chuyện đó, nhưng việc gì cũng cần phải được giải quyết rõ ràng. Đáng lẽ Sầm Chân Bạch phải xin lỗi hắn trước chứ?

Nhưng omega không những không xin lỗi mà còn coi hắn như không tồn tại!

Hơn nữa, hắn vừa trải qua kỳ mẫn cảm, là bạn trai của hắn, ít nhất cậu cũng nên hỏi han đôi câu...

Xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không nên dạy kèm cho Dụ Chương, lần sau tôi sẽ ở bên cạnh cậu, được không?

Đến kỳ mẫn cảm chắc hẳn rất đau nhỉ? Bây giờ cậu còn đau không? Có chỗ nào không thoải mái không?

Vậy thì ôm một cái, hôn một cái, thế là hết đau.

... Đáng lẽ phải như vậy, Hoắc Ngưỡng siết chặt tay.

Vừa nãy lúc Sầm Chân Bạch lên tiếng, không phải hắn nên nói xin lỗi cậu sao?

Sầm Chân Bạch thấy Hoắc Ngưỡng không nói gì, liền xoay người lên lầu.

Liên tục ba ngày, cả hai không ai nói chuyện với nhau.

Hoắc Ngưỡng vẫn chờ, giờ hắn mới nhận ra, trước đây mỗi ngày đều là hắn chủ động tìm đến omega, còn số lần Sầm Chân Bạch tự tìm hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Vậy để Sầm Chân Bạch tìm hắn một lần thì có sao?

Càng nghĩ hắn càng tức giận, đầu đau nhức liên hồi, thông thường một tuần sau khi kết thúc kỳ mẫn cảm vẫn có thể gặp phải các di chứng như đau đầu, chóng mặt.

Hoắc Ngưỡng hít một hơi thật sâu, cố gắng chuyển hướng sự chú ý, tiếp tục chơi trò chơi. Nhưng hôm nay trò chơi này không biết có phải bị lỗi hay không, làm cách nào cũng không vượt qua được, hắn bực tức đập mạnh các phím, cuối cùng liền tức tối ném điều khiển xuống đất.

Được thôi, nếu Sầm Chân Bạch muốn chiến tranh lạnh, lần này hắn nhất định sẽ để cậu phải xuống nước trước. Dù sao tương lai của họ còn dài, hắn sẽ tiếp tục chờ!

——

Một tuần sau, đã có kết quả tuyển sinh của kỳ thi chuyên ngành.

Sầm Chân Bạch trúng tuyển vào trường y liên hợp, còn Hoắc Ngưỡng đậu vào trường quân sự khu 2.

Vu Tiểu Ngư vào trường truyền thông, còn Lâm Tử Bá cùng trường với Hoắc Ngưỡng.

Điều bất ngờ là Tống Trì Ngạn cũng đậu, nhưng lại là trường quân sự ở khu 7.

Lâm Tử Bá kêu lên: "Sao mày không nói với tao! Hoàn toàn không nhắc tới! Trước khi điền nguyện vọng, tao còn hỏi mày rất nhiều lần! Mày bảo nó cũng đăng ký trường quân sự nên tao không suy nghĩ nhiều!"

Mặc cho Lâm Tử Bá nói, Tống Trì Ngạn vẫn ngồi đó, điềm nhiên chơi game.

Hôm nay họ hẹn nhau tới nhà Hoắc Ngưỡng tụ tập, dù sao cũng sắp khai giảng, sau này mỗi người ở một trường khác nhau, có lẽ sẽ ít gặp nhau hơn.

Lâm Tử Bá trông rất buồn bã, nói càng lúc càng nhỏ: "Đâu phải không cho mày đi... nhưng mày phải nói trước với tao chứ, đây là cái gì..."

Mọi người không nói gì, ngay cả Sầm Chân Bạch cũng ngẩn người. Bình thường Lâm Tử Bá như là mặt trời nhỏ, lúc nào cũng tươi cười như thể dù trời có sập xuống, y cũng đều lạc quan nói: "Không sao đâu, ít nhất mặt đất chưa nứt mà."

Tống Trì Ngạn trầm giọng nói: "Nếu nói với mày thì tao sẽ không đi được."

Lâm Tử Bá lớn tiếng: "Vậy tại sao mày nhất định phải đi! Tao và Hoắc Ngưỡng đều ở đây, mày nói xem, có phải mày đã chán ngấy rồi phải không!"

Tống Trì Ngạn thản nhiên đáp: "Vì muốn xác nhận một chuyện."

Hoắc Ngưỡng, Lâm Tử Bá và Sầm Chân Bạch đều muốn hỏi chuyện đó là gì, chỉ có Vu Tiểu Ngư nhìn thấy ánh mắt của Tống Trì Ngạn liếc qua Lâm Tử Bá rồi thu về, đột nhiên một suy nghĩ kỳ quái vụt qua trong đầu.

Lâm Tử Bá vẫn còn nói, thực sự có chút đau lòng.

Hiếm khi Tống Trì Ngạn nói nhiều như vậy: "Không phải là không trở về, chỉ có hai năm thôi."

"Hai năm, hai năm!" Lâm Tử Bá nói: "Hai năm có thể thay đổi bao nhiêu chuyện mày biết không? Lỡ mày gặp người mà mày thích rồi ở lại khu 7 luôn thì sao? Mày, người ở khu 2 đi bảo vệ khu 7! Mày... mày là kẻ phản bội khu 2!"

Tống Trì Ngạn ngồi yên để mặc Lâm Tử Bá đổ đủ loại chuyện lên đầu mình.

Vu Tiểu Ngư không quan tâm đến đám alpha nữa, cho dù suy đoán vô lý kia có đúng thì đó cũng là chuyện của họ. Cậu ta ngồi xuống bên cạnh Sầm Chân Bạch, đưa cho cậu một chiếc hộp: "Tiểu Bạch, chúc mừng cậu thi đỗ, đây là quà!"

Sầm Chân Bạch không nghĩ sẽ có chuyện này, nhất thời cảm thấy lúng túng, cậu nói: "...Tôi không có chuẩn bị gì cho cậu."

"Ôi." Vu Tiểu Ngư phẩy tay, hơi xấu hổ gãi đầu: "Cậu giúp mình bao nhiêu chuyện rồi, sao có thể nhận quà của cậu được chứ."

Như là giúp điểm danh khi cậu ta dậy muộn, xếp hàng mua cơm, ghi chép hộ khi cậu ta ngủ gật trong lớp...

Sầm Chân Bạch không thể từ chối, đành mở hộp ra, bên trong là một cặp mắt kính trong suốt, nhìn cực kỳ hiện đại.

Vu Tiểu Ngư nói: "Học ở trường y mà... có lẽ sẽ có nhiều môn phải học, nhiều thứ phải nhớ, cái kính này có thể ghi chú, quay phim, dịch, tra cứu, nói chung mình nghĩ nó sẽ có ích?"

Nói một cách nghiêm túc, Vu Tiểu Ngư là người bạn đầu tiên mà Sầm Chân Bạch kết thân, cậu nhẹ giọng nói: "Cảm ơn cậu, Tiểu Ngư."

Vu Tiểu Ngư cũng không muốn chia xa, cậu ta nhảy lên ôm Sầm Chân Bạch: "U hu, sau này chúng ta vẫn phải gặp nhau thường xuyên đấy nhé! Cuối tuần mình hẹn cậu đi chơi nha?"

Sầm Chân Bạch gật đầu: "Được."

Vu Tiểu Ngư ôm lấy Sầm Chân Bạch nhưng khóe mắt lại vô tình liếc Hoắc Ngưỡng đang như khúc gỗ, đứng yên bất động.

Có gì đó không ổn.

Bình thường chỉ cần cậu ta lại gần Sầm Chân Bạch một chút, Hoắc Ngưỡng sẽ ngay lập tức phản ứng, giống như sẵn sàng xua đuổi cậu ta, nhưng lần này lại hoàn toàn làm lơ?

Vu Tiểu Ngư hỏi khẽ: "Cậu và Hoắc Ngưỡng cãi nhau à?"

Cãi nhau? Sầm Chân Bạch suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, không hẳn là cãi nhau, chỉ là mỗi người tự thông suốt.

Có lẽ bệnh của Hoắc Ngưỡng đã khỏi nên không cần phải tìm cậu nữa.

Thôi kệ, Vu Tiểu Ngư cũng chẳng hiểu nổi chuyện yêu hận của hai người này, thấy Hoắc Ngưỡng không có ý gây sự, cậu ta yên tâm tiếp tục ngồi gần Sầm Chân Bạch: "Nói chứ, Tiểu Bạch, sao cậu lại muốn làm bác sĩ?"

Sầm Chân Bạch thờ ơ trả lời: "Nghe nói mẹ mình từng là bác sĩ chuyên khoa xương khớp."

Tai của Hoắc Ngưỡng lập tức dựng đứng, mẹ nó... tâm trạng hắn càng thêm chua xót, cơn giận như thiêu đốt. Sầm Chân Bạch chưa bao giờ nói với hắn về những chuyện này, vậy mà lại kể cho Vu Tiểu Ngư nghe?

Vu Tiểu Ngư từng nghe qua về thân thế của Sầm Chân Bạch, cậu ta hỏi: "Vậy cậu muốn tìm lại mẹ mình à?"

Sầm Chân Bạch ngẩn người, không hiểu vì sao Vu Tiểu Ngư lại nghĩ như vậy, cậu chắc chắn trả lời: "Không."

Khi Sầm Chân Bạch còn rất nhỏ, mẹ cậu đã rời đi, trong ký ức của cậu không hề có hình ảnh nào về mẹ cả.

Cậu không trách, không có gì đáng để trách, Sầm Chí Bân là một kẻ tồi tệ như vậy, nên rời đi càng sớm càng tốt.

Cậu không muốn làm phiền bà ấy, cũng chưa từng nghĩ tới.

Chỉ là... có chút tò mò, chỉ vậy thôi.

Dù sao cậu cũng không có ước mơ gì đặc biệt, không biết tương lai sẽ làm gì nên thôi thì chọn nghề này vậy.

"Vậy sau khi đậu vào trường y liên kết thì sao?" Vu Tiểu Ngư hỏi tiếp.

Sầm Chân Bạch đáp: "Làm việc tại Bệnh viện Trung Xuyên."

Vu Tiểu Ngư lại hỏi: "Vậy sau khi trở thành bác sĩ thì sao?"

Sau đó?

Sầm Chân Bạch chưa từng nghĩ tới, cậu suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Cứ làm vậy thôi."

Mọi người ăn tối tại nhà Hoắc Ngưỡng, sau đó nói chuyện một lúc rồi ra về.

Hoắc Ngưỡng thấy Sầm Chân Bạch mang bát của mình bỏ vào bồn rửa rồi im lặng đi lên lầu.

Cơn đau đầu lại phát tác, dù di chứng đáng lẽ phải hết rồi.

Hắn cảm thấy rất khó chịu.

Mọi người đều đậu vào trường mà mình mơ ước, lẽ ra họ nên cùng nhau ăn mừng.

Sau khi Lâm Tử Bá, Vu Tiểu Ngư và Tống Trì Ngạn ra về, đáng lẽ hai người họ phải cùng ăn bánh, thổi nến, ôm hôn... hay lái xe đi dạo, đi bơi, hoặc đơn giản chỉ là nắm tay nhau cùng tản bộ, trò chuyện.

Không phải như bây giờ...

Đến nước này rồi, sao Hoắc Ngưỡng có thể cúi đầu trước được?

Nếu không, chẳng phải cơn giận suốt hai tuần qua đều trở thành trò cười hay sao?

Sau này Sầm Chân Bạch sẽ nhìn hắn như thế nào? Dù gì cũng không liên quan đến nguyên tắc, hắn sẽ luôn là người nhận lỗi trước, còn omega thì mặc sức mà hành xử quá đáng, làm đủ mọi trò, thậm chí còn dám vượt qua giới hạn của hắn. Biết đâu trong tương lai, cậu sẽ đội cho hắn một cái mũ xanh.

Nhưng không, Sầm Chân Bạch không phải loại người như thế.

Hoắc Ngưỡng không biết mình đang cố chấp vì điều gì, chỉ biết rằng hắn không thể nuốt trôi cục tức này.

Thế là cả hai cứ giằng co như vậy.

Mấy ngày sau, Giang Gia Năng và Hoắc Khải kết thúc chuyến công tác kéo dài hai tháng, trở về nhà.

Lúc này, chỉ còn năm ngày nữa là đến ngày khai giảng, ngày mai là ngày cuối cùng trong thời gian ba tháng theo dõi của Hoắc Ngưỡng.

Dù không có bất kỳ triệu chứng khó chịu nào xuất hiện, nhưng hắn vẫn cần đợi bác sĩ chính thức công bố kết quả kiểm tra.

"Chúc mừng cháu, Hoắc thiếu" Bác sĩ đặt báo cáo lên bàn: "Chứng thiếu hụt pheromone của cháu đã hoàn toàn khỏi hẳn."

Giang Gia Năng xúc động đến mức lấy tay che mặt: "Trời ơi... thật sự có thể khỏi hẳn."

Hoắc Khải an ủi, ôm lấy vai vợ mình.

Dù là nhân vật chính nhưng Hoắc Ngưỡng lại đứng ở cuối đám đông, hắn quay đầu nhìn về phía Sầm Chân Bạch.

Sầm Chân Bạch đang chăm chú nhìn vào báo cáo trên bàn, có vẻ trầm mặc, cậu nhìn một lúc rồi bỗng cúi đầu, mắt cong lên, khóe miệng nở nụ cười tươi để lộ vài chiếc răng trắng sáng. Đó là nụ cười nhẹ nhõm, vui vẻ.

Khoảnh khắc đó, Hoắc Ngưỡng gần như muốn bất chấp tất cả mà chạy đến ôm chặt omega vào lòng.

Mặc kệ ai đúng ai sai, hắn là alpha, cưng chiều omega là chuyện đương nhiên. Hắn vừa nhấc chân lên——

"Hoắc thiếu." Bác sĩ gọi hắn: "Cháu cần ký tên vào đây."

Hoắc Ngưỡng sững người lại như bị hóa đá.

Sầm Chân Bạch không để ý, quay người rời khỏi văn phòng.

Một lúc sau, Hoắc Ngưỡng mới thốt ra một tiếng "ồ" rồi bước về phía bác sĩ, cầm lấy cây bút.

Giang Gia Năng và Hoắc Khải vui mừng khôn xiết, bà cầm tay Sầm Chân Bạch: "Chân Bạch, tối nay chúng ta đi ăn mừng nhé? Chúng ta sẽ ăn một bữa thật ngon!"

Sầm Chân Bạch không từ chối: "Được ạ."

Nếu Giang Gia Năng đã nói "ăn một bữa thật ngon" thì chắc chắn bữa tối hôm nay sẽ không phải là bữa ăn bình thường.

Giang Gia Năng uống một chút rượu, hỏi Hoắc Ngưỡng và Sầm Chân Bạch: "Hai đứa lại cãi nhau à?"

Sầm Chân Bạch ngoan ngoãn trả lời: "Không có."

Hoắc Ngưỡng quay đầu đi, không nói lời nào.

"Trời ơi." Giang Gia Năng cười: "Vài ngày nữa là mỗi đứa học một nơi rồi, một tháng gặp nhau không được mấy lần, còn cãi cái gì chứ?"

Tim Hoắc Ngưỡng như bị nghẹn lại, môi càng mím chặt, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt từ phía bên cạnh, hắn khẽ nghiêng đầu.

Omega đang nhìn hắn.

Hoắc Ngưỡng lập tức điều chỉnh biểu cảm, giả vờ như không quan tâm.

Sầm Chân Bạch lại cúi đầu, dường như có chút buồn, ngón tay cậu vân vê mép áo như đang suy nghĩ điều gì đó.

Rất nhanh, Hoắc Ngưỡng sẽ biết điều cậu đang tính toán.

Sau khi về nhà, omega là người cuối cùng bước vào cửa, đột nhiên cậu lên tiếng: "Chú Hoắc, cô Giang, cháu có chuyện muốn bàn với hai người."

Giang Gia Năng ngạc nhiên, omega chưa bao giờ nghiêm túc như vậy. Bà vội kéo Hoắc Khải ngồi xuống ghế sofa, đồng thời kéo luôn cậu con trai của mình ngồi xuống bên cạnh.

Hoắc Ngưỡng ngồi xuống mà cảm thấy không thoải mái, sao tự nhiên lại thành hắn, Giang Gia Năng và Hoắc Khải ngồi cùng một hàng, còn omega thì ngồi đối diện một mình?

Như thể cậu đang muốn tạo khoảng cách với họ.

Nhưng với tình huống hiện tại, Hoắc Ngưỡng không thể ép mình ngồi cạnh omega.

Sầm Chân Bạch lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ và một phong bì đỏ, cậu đặt chúng lên bàn rồi trịnh trọng đẩy về phía trước.

Cậu nói: "Cô, chú, đây là chút tiền cháu kiếm được suốt hai năm qua và số tiền hai người đã cho cháu, cháu chưa dùng đến. Dù có thể là không đủ, nhưng..."

Cậu nói rất nghiêm túc.

Giọng nói của omega lạnh lẽo giống như dòng nước suối mát lành chảy qua những viên đá cuội trên núi.

Khoan đã, phong bì đỏ và những lời này...

Như có gì đó đánh vào đầu mình, Hoắc Ngưỡng đột nhiên ngẩng đầu nhìn omega.

Hắn biết mà.

Chắc chắn Sầm Chân Bạch sẽ mở lời hòa giải trước, hắn biết mà!

Với kiểu trang trọng này, không lẽ cậu định cầu hôn hắn sao? Dù gì cũng có sự chứng kiến của cha mẹ.

Mới tốt nghiệp đã cầu hôn? Là do cậu lo lắng việc hai người sẽ phải yêu xa hai năm nên muốn giữ chặt hắn trước khi hắn rời đi, sợ hắn sẽ bỏ rơi cậu.

Sầm Chân Bạch đúng là biết tính toán...

Lại còn bày trò trang trọng thế này, hắn biết mà! Omega yêu hắn như vậy, chắc chắn đã kìm nén lâu ngày để tạo cho hắn một bất ngờ lớn.

Mắt Hoắc Ngưỡng sáng lên, hắn không kiềm chế được nụ cười, lần đầu tiên sau bao ngày hắn cảm thấy như mình đã sống lại.

Tất cả di chứng của kỳ mẫn cảm đều đã biến mất.

Tim hắn đập nhanh hơn, niềm vui sướng to lớn gần như nhấn chìm hắn khiến hắn cảm thấy thiếu oxy, khó thở như thể đang bay lên.

Hắn... hắn nên trả lời thế nào đây? Bố mẹ chắc chắn sẽ nhìn về phía hắn, chờ đợi phản ứng của hắn.

"Lại đây ôm một cái, tôi đồng ý rồi."

Không được, như thế quá nhanh, khác nào nói hắn đang rất mong chờ.

"Được thôi, vậy tôi đành miễn cưỡng đồng ý."

Dường như vẫn chưa đúng lắm, phải miễn cưỡng hơn chút nữa.

"Khụ, phải xem cậu thể hiện thế nào, có thời gian thử việc, không vừa ý tôi sẽ trả lại hàng."

Câu này nghe có vẻ được, hắn sẽ bảo là cần thêm thời gian suy nghĩ.

Omega lên tiếng: "Cháu..."

Hoắc Ngưỡng thậm chí còn không nhận ra hắn đang chăm chú nhìn từng cử động nhỏ nhất và từng biểu cảm trên khuôn mặt của Sầm Chân Bạch.

Mỗi lần nhìn, khóe miệng hắn lại càng cong lên, dường như sắp bật cười thành tiếng. Không được, hắn phải kìm lại, dù gì thì hắn vẫn còn đang giận.

Tay chân Hoắc Ngưỡng lạnh buốt, hắn siết chặt tay, lúc này mới nhận ra mình đang vui đến mức run rẩy.

Hôm nay omega mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay, nhìn cậu sạch sẽ lại tươi mát, tuy tóc mái có hơi dài nhưng gương mặt trắng trẻo, xinh đẹp ấy vẫn lộ ra nguyên vẹn.

Đôi môi nhạt màu của Sầm Chân Bạch từ từ hé mở.

Phải rồi, đúng là trang phục thích hợp cho một lời cầu hôn, vừa trẻ trung lại không mất đi vẻ trang trọng.

Trong ánh mắt xoắn xuýt, đầy mong đợi của alpha ——

"Cháu đến để hủy hôn." Sầm Chân Bạch nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi