HUỶ HÔN - ĐỒ NAM KÌNH

Sầm Chân Bạch đi đến hầm xe của bệnh viện, chiếc xe hai chỗ màu đen ngay lập tức mở cửa lên.

Đây là chiếc xe cậu tự mua, bệnh viện Trung Xuyên cách trường Y liên hợp không xa, chỉ ba cây số, rất tiện để đi làm.

Căn hộ cậu đang ở nằm trong khu nhà dành cho gia đình quân nhân, ra vào phải có lính bảo vệ kiểm tra và quẹt thẻ.

Khu này tuy cũ nhưng đã được trang bị thang máy, cả căn hộ của cậu đều được Giang Gia Năng và Hoắc Khải sửa sang lại.

Cậu đi thang máy lên tầng 9, khóa cửa nhận diện mống mắt của cậu, phát ra tiếng "tách", cửa mở.

Mi Mi đứng trên kệ giày, nghiêng đầu, kêu lên một tiếng "meo".

Cậu nhẹ nhàng cười: "Mi Mi, chào buổi tối."

Không lâu sau, tin tức bắt đầu đưa tin về người liệt sĩ mà Sầm Chân Bạch đã nhìn thấy ngày hôm đó, là con trai cả của một thượng tướng ở khu 4.

Cậu đoán câu nói dở mà mình đã nghe hẳn phải là: "Đã thông báo với thượng tướng chưa? Ít nhất nên để ngài ấy gặp con trai mình lần cuối, còn thiếu tá Hoắc cũng bị thương, không biết tình hình ra sao?"

Có một điều làm cậu khá thắc mắc.

Bệnh viện Trung Xuyên nằm ở khu Tân Hưng, sao Hoắc Ngưỡng lại đến đây để điều trị?

Cuộc sống của Sầm Chân Bạch vẫn như mọi ngày, bữa tối cậu tùy tiện nấu hai món đơn giản—— ức gà luộc chấm xì dầu và rau sống trộn sốt, thêm ít cơm cho qua bữa.

Ăn xong, cậu bắt đầu dọn dẹp. Vì Mi Mi có bộ lông dài, lại rụng nhiều, lông bay khắp nơi nên cậu dùng máy hút bụi làm sạch cả tầng trên lẫn tầng dưới.

Sau đó cậu tắm rửa rồi đi ngủ.

Mỗi ngày của cậu đều diễn ra như vậy.

Sau đó, hai người cũng không gặp lại, Sầm Chân Bạch chỉ cho là trùng hợp, hơn nữa cậu vốn bận rộn nên nhanh chóng quên đi chuyện này.

Thứ hai, bọn họ đến bệnh viện sớm hơn nửa tiếng để tham dự cuộc họp.

Nội dung như thường lệ là báo cáo, truyền đạt chỉ đạo từ cấp trên, thảo luận và phân công công việc. Cuối buổi họp, viện trưởng thông báo một chuyện.

"Tinh của chúng ta sẽ cử mười đội viện trợ sang Tam Tinh, chắc mọi người cũng nghe rồi chứ?"

Các bác sĩ bên dưới đồng loạt gật đầu.

"Quân đội sẽ tuyển sáu bác sĩ cùng tham gia."

Không khí lặng đi trong chốc lát, ai cũng nhìn nhau đầy ngập ngừng. Họ đều là bác sĩ, chứng kiến nhiều binh sĩ nhập viện trong tình trạng bị thương hoặc tử vong.

Những người đó có khi còn bị mất tay, chân, thậm chí cơ thể chẳng còn nguyên vẹn.

Thời đại này, mọi người đều hiểu vũ khí đã phát triển đến mức chỉ một quả tên lửa đạn đạo cũng đủ san bằng cả một thành phố, ngay đến hài cốt cũng không còn.

Viện trưởng nói thêm: "Sau khi trở về, các cậu sẽ được xét duyệt tham gia kỳ thi để nâng cấp chức danh."

Nghe vậy, Sầm Chân Bạch hơi ngẩng đầu.

Hiện tại cậu đã làm bác sĩ nội trú được một năm.

Dựa theo quy định của trường Y liên hợp, cậu phải làm đủ ba năm mới được thi lên bác sĩ điều trị chính, sau đó mất bốn năm mới được thi lên phó chủ nhiệm, rồi thêm năm năm mới được thi lên chủ nhiệm.

Nói cách khác, nếu chiến tranh kéo dài hai năm, chỉ cần cậu trở về an toàn là có thể bỏ qua khoảng thời gian bốn năm, trực tiếp tham gia thi lên bác sĩ điều trị chính lẫn phó chủ nhiệm.

Nhưng mà...

Cậu nghe thấy bác sĩ bên cạnh nói nhỏ: "Nhưng phải có khả năng trở về. Hơn nữa, nếu mất tay, chân thì đó là chuyện cả đời!"

Huống hồ ai cũng có gia đình, đây không đơn thuần chỉ là quyết định cá nhân.

Viện trưởng nói thêm: "Chuyện này là tự nguyện, hạn ba ngày để suy nghĩ, ai đồng ý thì qua gặp tôi để đăng ký, cuộc họp kết thúc!"

Trước ánh nhìn của mọi người, một cô gái tóc ngắn tiến đến gần viện trưởng, nhẹ giọng nói: "Viện trưởng, tôi đăng ký."

Sầm Chân Bạch biết cô gái này, là một beta, cô mồ côi từ nhỏ, lớn lên ở viện phúc lợi.

Sầm Chân Bạch dành một ngày để suy nghĩ, cuối cùng cũng đi đăng ký. Cậu nhìn qua trong danh sách chỉ có ba người.

Việc này nhanh chóng truyền đến tai Dụ Chương, cậu ấy vội chạy lên lầu tìm Sầm Chân Bạch, hỏi: "Anh đăng ký rồi sao?"

Sầm Chân Bạch gật đầu.

Dụ Chương nhíu mày: "Tại sao?"

Sầm Chân Bạch bình thản đáp: "Nghĩ kỹ rồi, không thấy có gì bất lợi."

Dụ Chương không thể tin nổi: "Anh có thể sẽ chết, đó mà không gọi là bất lợi sao?"

Sầm Chân Bạch đáp: "Không nhất thiết phải chết, hơn nữa, quân đội đang thiếu bác sĩ, tôi đi hỗ trợ cũng tốt."

Vu Tiểu Ngư biết chuyện thì phản ứng càng mạnh mẽ hơn, cậu ta gọi điện cho cậu suốt cả tiếng chỉ để mắng mỏ.

Vu Tiểu Ngư hiện đang làm phóng viên, nói: "Mình không muốn đưa tin về cái chết của cậu đâu!"

Không chỉ bạn bè xung quanh phản đối việc Sầm Chân Bạch đăng ký tham gia đội y tế, mà ngay cả Giang Gia Năng cũng không đồng ý.

Điều này khiến Sầm Chân Bạch có hơi bất ngờ, vì Hoắc gia vốn xuất thân là quân nhân, không chỉ Hoắc Khải mà ngay cả Hoắc Ngưỡng sau này cũng phải ra tiền tuyến.

Sau khi viện trưởng nộp danh sách đăng ký được gần nửa tháng, Giang Gia Năng nhắn tin báo cho Sầm Chân Bạch rằng bà sắp về khu 2 nghỉ phép, có thể nghỉ ngơi tận ba ngày!

Sầm Chân Bạch bị cuốn theo phấn khích của bà, mỉm cười đáp: "Được ạ, tối nay cháu sẽ đến ăn tối."

Dù đã lớn nhưng mỗi lần về Hoắc gia, cậu đều được tài xế đến đón.

Giang Gia Năng đã sớm ở sẵn trong nhà chờ cậu: "Hôm nay cô bảo dì làm món cánh gà sốt Coca mà con thích đấy."

Cả hai nói chuyện trong nhà, sau đó Sầm Chân Bạch nhắc đến chuyện đăng ký tham gia đội y tế.

Lần đầu tiên Giang Gia Năng gọi cậu bằng tên họ đầy đủ: "Sầm Chân Bạch, con điên rồi à?!"

Sầm Chân Bạch hơi ngẩn ra, dù khuôn mặt vẫn giữ bình tĩnh nhưng cơ thể lại lộ vẻ bối rối.

Giang Gia Năng chưa bao giờ nói chuyện nặng lời với cậu.

"Không phải..." Giang Gia Năng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Ý cô là tại sao con lại đăng ký cái này? Sao không bàn bạc với cô trước khi quyết định?"

Sầm Chân Bạch chậm rãi đáp: "Cháu thấy cô bận."

Đúng là phần lớn thời gian đều là bà chủ động liên lạc với cậu, Sầm Chân Bạch rất ít khi làm phiền bà.

"Không phải... cháu..."

Ngay lúc đó, cửa chính phát ra hai tiếng "tách".

Hoắc Ngưỡng bước vào, không hề phòng bị mà nói: "Mẹ, có..."

Giọng hắn bỗng khựng lại.

Hắn bắt gặp ánh mắt của omega đang ngồi trên ghế sofa.

Sầm Chân Bạch nhìn thoáng qua cánh tay của alpha, nơi đó đang được băng bó, không rõ tình trạng cụ thể ra sao.

Giang Gia Năng cũng không ngờ con trai mình lại về vào lúc này, nên có chút lúng túng: "Hay con ngồi chung..."

Hoắc Ngưỡng khẽ đáp: "Con về phòng."

Rồi hắn cúi đầu, nhanh chóng đi ngang qua phòng khách.

Hai người ngồi trên sofa dõi theo hắn đi lên lầu.

Đợi alpha đi khỏi, Giang Gia Năng bắt đầu bấm bấm trên máy liên lạc: "Để cô xem có cách nào gạch tên con ra khỏi danh sách không."

Mắt Sầm Chân Bạch hơi mở to, đây là lần đầu tiên cậu thấy Giang Gia Năng thể hiện trọn vẹn ba từ "đi cửa sau" rõ ràng đến vậy, cậu kêu lên: "Cô ơi."

Giang Gia Năng bực mình nói: "Con định hỏi cô tại sao Hoắc Khải ra chiến trường được, Hoắc Ngưỡng cũng thế, còn con thì không à."

Sầm Chân Bạch không đáp, ngầm thừa nhận ý đó.

Giang Gia Năng: "Hoắc Khải và Hoắc Ngưỡng đều trải qua quá trình huấn luyện chuyên nghiệp, hơn nữa chiến tranh hiện nay rất ít khi đánh cận chiến, họ sẽ ở trong cơ giáp, chỉ cần không bị vũ khí tấn công diện rộng hoặc bắn trúng trực tiếp thì gần như không gặp nguy hiểm. Còn con thì sao? Con chỉ là người bình thường thôi!"

"Huống hồ bọn họ có khả năng phản ứng cực nhanh khi gặp nguy hiểm, một quả đạn pháo bay tới, họ có thể chạy xa cả trăm mét, còn con thì sẽ đứng đó, quay qua quay lại rồi hỏi "Có nên chạy không?""

"Hơn nữa! Dù "hiệp ước Liên hợp" đã quy định chiến tranh không được phép đánh bom bệnh viện, nhưng trong chiến đấu, ai còn để ý đến nhân đạo?"

Giang Gia Năng gần như muốn túm lấy tai Sầm Chân Bạch để dạy bảo: "Có bao nhiêu bệnh viện bị đánh bom rồi, con không xem tin tức sao?"

Sầm Chân Bạch lắng nghe nhưng chỉ có một thắc mắc, cậu nhẹ nhàng hỏi: "Nếu cháu có mệnh hệ gì, cô sẽ buồn chứ?"

Giang Gia Năng dường như không thể tin cậu lại hỏi câu đó: "Tất nhiên là buồn rồi! Con đang nghĩ gì thế? Thật là!"

Vì thế, Sầm Chân Bạch nói: "Vậy phiền cô hỏi giúp cháu nhé."

Giang Gia Năng tỏ vẻ nghi ngờ: "Vậy là con bỏ cuộc rồi sao?" Chỉ vì bà nói vài câu?

"Ừm." Sầm Chân Bạch đáp, điều quan trọng nhất là những người cậu quan tâm không buồn.

Đáng tiếc là khi Giang Gia Năng gọi đến hỏi thì được biết danh sách đã hoàn tất không thể thay đổi, chỉ có thể hứa sẽ chăm sóc cho cậu.

"A a a." Giang Gia Năng tức giận nói: "Tiểu tử thối, tức chết cô rồi! Sao không nói sớm hơn vài ngày chứ!"

Thực ra việc loại tên khỏi danh sách không phải là không thể, nhưng như thế sẽ làm tăng thêm công việc cho quân đội và có thể khiến Sầm Chân Bạch trở thành đề tài bàn tán trong bệnh viện.

Sầm Chân Bạch an ủi bà: "Cháu sẽ tự bảo vệ mình, hơn nữa, họ đang rất cần bác sĩ."

Tối hôm đó, hơn mười giờ, Giang Gia Năng để tài xế đưa Sầm Chân Bạch về.

Giang Gia Năng suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho chồng: "Danh sách đội hỗ trợ, có chắc là có Hoắc Ngưỡng không?"

Hoắc Khải đáp: "Chắc chắn."

Giang Gia Năng nói: "Thằng nhóc Sầm Chân Bạch đã đăng ký làm bác sĩ quân y."

Hoắc Khải: "!"

Giang Gia Năng nói: "Nên em đang nghĩ đến..."

——

Sau hai tháng huấn luyện trước chiến tranh, vào đầu đông, Sầm Chân Bạch nhận được thông báo ngày mai sẽ chính thức khởi hành đến Tam Tinh.

Sầm Chân Bạch gửi Mi Mi về Hoắc gia, cậu vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, dịu dàng nói: "Gặp lại sau nhé."

Đi cùng với cậu chỉ có ba bác sĩ khác, tổng cộng bốn người, bọn họ được đưa đến căn cứ quân sự ở khu hai trước khi lên tàu vũ trụ.

Nhị Tinh là đêm, còn Tam Tinh là ban ngày.

Sau hơn một ngày một đêm ở trên tàu vũ trụ, cuối cùng ánh nắng cũng chiếu qua khung cửa sổ.

Sầm Chân Bạch và những người khác đang nghỉ ngơi trong khoang y tế. Khi cậu mở mắt, nắp kính trong suốt cũng được mở ra, chân cậu đặt lên mặt sàn kim loại, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Họ đang ở khu sáu của Tam Tinh, các tòa nhà dưới đất đã biến thành những đống đổ nát, cách đó không xa còn có hàng chục cột khói đen đang bốc lên.

Ngón tay Sầm Chân Bạch chạm nhẹ vào cửa sổ.

"Đến rồi." Một người lính nói: "Căn cứ Nhị Tinh."

Tàu vũ trụ dừng lại, cánh cửa mở ra, một cơn gió mạnh thổi vào mặt Sầm Chân Bạch khiến cậu phải nhắm mắt lại vì khó chịu.

Cánh quạt trên đầu quay quá nhanh, tỏa ra năng lượng cực lớn, phải mất hơn mười phút mới từ từ dừng lại.

Chiếc áo blouse trắng trên người Sầm Chân Bạch bị gió thổi bay, liên tục quật vào chân cậu. Trước mặt cậu, hơn mười người quân nhân đang đứng xếp hàng thẳng tắp ở hai bên, như đang chào đón hoặc bảo vệ họ.

Nhưng bụi cát quá nhiều khiến mắt Sầm Chân Bạch lẫn đầy cát, cậu nheo mắt lại vì cảm giác khó chịu.

Ba bác sĩ phía trước đã lần lượt nhảy xuống.

Càng tiến gần đến cửa khoang, hơi nóng càng trực tiếp ập vào mặt.

Tàu vũ trụ ở khá cao, khi Sầm Chân Bạch bước xuống không may bị trượt, mất thăng bằng khiến cả người chao đảo. Giây tiếp theo, bản năng sinh tồn khiến cậu vội nắm chặt thanh ngang phía trên.

Dưới ánh mặt trời gay gắt, một bóng râm nhanh chóng che phủ khuôn mặt cậu, một luồng khí của alpha tràn vào, Sầm Chân Bạch lấy lại thăng bằng, ngẩng đầu lên—

Gần trong gang tấc.

Bộ quân phục trên người đối phương thẳng tắp, Hoắc Ngưỡng thu lại bàn tay vừa theo phản xạ đưa ra giúp đỡ, qua làn gió bụi, hắn và omega nhìn thẳng vào nhau.

Khi nhìn rõ gương mặt của Sầm Chân Bạch, vẻ lạnh lùng của Hoắc Ngưỡng lập tức tan biến, chỉ còn lại kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi