HUỶ HÔN - ĐỒ NAM KÌNH

Cả nhà ăn trở nên yên tĩnh.

Sầm Chân Bạch cũng đứng im tại chỗ.

Đơn phương… theo đuổi cậu sao?

Chưa kịp để mọi người phản ứng, Hoắc Ngưỡng đột nhiên chĩa súng về phía một alpha đang ngồi.

Đó là kẻ đã nói Sầm Chân Bạch “lừa cả tình lẫn tiền”.

Hoắc Ngưỡng từ trên cao nhìn xuống, nói: “Xin lỗi.”

Alpha kia sững sờ, bị súng chĩa vào người, không tự chủ được mà đứng lên: “C-cái gì?”

Hoắc Ngưỡng không vòng vo, bắn thẳng một phát vào cạnh giày của alpha đó.

Mọi người đều sững sờ, vốn dĩ việc nổ súng trong đội đã là điều cấm kỵ, huống chi là nhắm vào đồng đội!

Nhưng hiện tại bị súng chĩa vào, người đó cũng không dám chống cự, liền nói với Sầm Chân Bạch: “...Xin lỗi.”

Ánh mắt Hoắc Ngưỡng sắc bén, hắn di chuyển họng súng.

Sau người thứ nhất, người thứ hai cũng nhanh chóng xin lỗi.

Người thứ ba, người thứ tư...

Hoắc Ngưỡng kiên nhẫn chỉ từng người một.

Không ai dám đứng ra ngăn cản cảnh tượng kỳ quặc và đáng sợ này, cho đến khi Tần Uy vội vã chạy tới, lớn tiếng quát: “Hoắc Ngưỡng!”

Hoắc Ngưỡng thấy người cuối cùng nói xong hai chữ “xin lỗi” mới chậm rãi thu súng lại, không kiêu ngạo, không hạ mình, chào theo kiểu quân đội: “Trung tướng Tần.”

Tần Uy giận dữ: “Cậu còn biết tôi là trung tướng sao! Bây giờ về phòng bệnh ngay, cấm túc nửa tháng!”

Hoắc Ngưỡng quay đầu nhìn Sầm Chân Bạch một cái rồi rời đi.

Tần Uy giữ vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt quét qua mọi người trong nhà ăn, ngay cả Sầm Chân Bạch cũng cảm thấy áp lực, huống chi là đám alpha.

Tần Uy nói: “Toàn đội, đứng nghiêm! Xếp hàng!”

Mọi người lập tức di chuyển, chỉ trong mười mấy giây đã đứng thành hàng ngay ngắn.

Tần Uy: “Bác sĩ Sầm tự nguyện rời khỏi nơi an toàn ở Nhị Tinh để đến đây hỗ trợ tiền tuyến, đặc biệt đến để chữa trị cho các cậu, để cứu người!”

Từng lời như ngàn cân đè nặng lên lưng những alpha đó, Tần Uy càng nói, họ càng cúi đầu thấp hơn.

Tần Uy: “Vậy mà các cậu lại bôi nhọ, phỉ báng cậu ấy như vậy sao?”

Đúng vậy, rõ ràng họ đã quên mất, ban đầu khi quân y đến, họ vui mừng và biết ơn đến nhường nào.

“Cả đội! Mỗi người thứ hai phải nộp cho tôi một bài kiểm điểm 5000 từ!” Tần Uy lạnh lùng nói: “Nếu ai dám nói từ đầu đến cuối mình không tham gia vào sự việc này, có thể đến báo cáo với tôi. Còn bây giờ! Chạy quanh căn cứ 50 vòng! Đi!”

Các alpha nghe lệnh, rầm rập chạy ra ngoài, chỉ trong chốc lát, nhà ăn bỗng trở nên trống vắng.

Tần Uy xin lỗi cậu: “Xin lỗi bác sĩ Sầm, là tôi quản lý không tốt.”

Sầm Chân Bạch lắc đầu, cậu không muốn tham gia vào chuyện này, nhanh chóng rời khỏi nhà ăn.

Trên đường về, cậu bắt gặp nhóm alpha đang chạy vòng quanh căn cứ, nhưng không ai dám nhìn cậu.

Khi đến trước cửa phòng bệnh của Hoắc Ngưỡng, lần đầu tiên Sầm Chân Bạch cảm thấy có chút do dự. Cậu vội liếc vào trong, không thấy bác sĩ nào ở đó.

Trước đây quân y có nhắc đến, đã hai tháng trôi qua, mặc dù Hoắc Ngưỡng vẫn không thể xuống giường thường xuyên, nhưng cũng không đến mức không thể tự chăm sóc mình. Vì thế, bác sĩ chuyên trách đã được điều đi làm nhiệm vụ khác, không còn chăm sóc riêng cho Hoắc Ngưỡng cả ngày, khi cần thì có thể liên hệ qua thiết bị đầu cuối.

Sầm Chân Bạch đứng một lúc rồi gõ cửa, bước vào.

Không ngờ, ánh sáng dưới khe cửa đã sớm tiết lộ việc cậu đứng bên ngoài.

“Cậu đến rồi.” Mỗi lần cậu đến, Hoắc Ngưỡng đều nói câu này.

Sầm Chân Bạch “ừm” một tiếng: “Tôi đến xem vết thương của cậu.”

Khẩu súng đó đủ nhỏ gọn, lực giật không lớn, vì vậy vết thương của Hoắc Ngưỡng không bị rách ra, chỉ là không biết phần xương bị gãy có nặng thêm hay không, dù sao cũng sẽ đau thêm vài ngày.

Nhưng điều bất ngờ là Hoắc Ngưỡng lại trở thành người xin lỗi trước, câu đầu tiên: “Xin lỗi.”

Sầm Chân Bạch hỏi: “Tại sao lại xin lỗi?”

Alpha vô thức nhéo mạnh khớp ngón tay, nói nhỏ: “Tôi không muốn như vậy, nhưng vì tôi nói những lời đó, dù thế nào đi nữa cậu cũng sẽ bị bàn tán.”

Hắn đã nói hắn đang theo đuổi cậu, nhưng hắn thậm chí không dám hỏi Sầm Chân Bạch nghĩ gì về điều đó.

Nào ngờ, Sầm Chân Bạch lại hỏi trước: “Những lời cậu nói là thật hay giả.”

Hoắc Ngưỡng sững sờ, không hiểu ý của omega, do dự nói: “Cậu hỏi câu nào?”

Sầm Chân Bạch đáp: “Câu cuối cùng.”

Giống như hiện tại, cậu không thích hắn, chỉ có hắn đơn phương theo đuổi cậu.

Hoắc Ngưỡng nói: “…Là thật.”

Sầm Chân Bạch rũ mắt, hàng mi dài che đi đôi đồng tử, một lần nữa băng bó vết thương cho alpha.

Thấy omega không nói gì, cổ họng Hoắc Ngưỡng thắt lại, hắn nói: “Cậu không cần lo tôi sẽ làm phiền cậu, tôi biết cậu ghét tôi…”

Lời nói bị cắt ngang, cửa đột nhiên mở ra.

Một alpha cao lớn bước vào, trên người mặc quân phục, giọng mạnh mẽ vang lên: “Báo cáo thiếu tá Hoắc! Lâm Tử Bá thuộc đội đặc nhiệm khu 2, quân hàm thượng úy.”

Hoắc Ngưỡng và Sầm Chân Bạch vô cùng ngạc nhiên, động tác trên tay ngừng lại, không tin nổi nhìn Lâm Tử Bá đang đắc chí khi thấy hai người họ bị dọa.

Ngoài cửa vang lên một tiếng “chậc” rõ lớn: “Tôi nói này Lâm Tử Bá, bao nhiêu năm rồi mà vẫn chẳng biết quan sát tình hình.”

Một giọng nói quen thuộc.

Sầm Chân Bạch hơi mở to mắt.

Vu Tiểu Ngư bước tới, dựa người vào tường, bày ra tư thế rất ngầu, trang phục đó cộng với chiếc mũ rộng vành, thoạt nhìn cứ như cao bồi miền Tây: “Không kịp giữ lại, xin lỗi nhé.”

Sầm Chân Bạch: “Tiểu Ngư!”

Hoắc Ngưỡng: “…Sao hai người lại đến đây?”

Khác hẳn với sự lạnh lùng trước đó khi ở trước mặt mọi người, lúc này gặp lại bạn cũ, rõ ràng Sầm Chân Bạch đã vui vẻ hơn. Cậu buông tay Hoắc Ngưỡng, đứng dậy nói: “Lâu rồi không gặp.”

Ngay trước mặt Hoắc Ngưỡng, Lâm Tử Bá bước tới ôm Sầm Chân Bạch một cái đầy xa cách, lớn tiếng: “Tiểu Bạch! Tôi nhớ cậu quá, chúng ta cũng đã ba năm không gặp rồi nhỉ!”

Hoắc Ngưỡng nhìn bàn tay bị bỏ rơi của mình, lại nhìn cảnh alpha và omega ôm nhau.

Hắn trừng mắt nhìn Lâm Tử Bá.

Sầm Chân Bạch hỏi: “Sao các cậu lại đến đây?”

Lâm Tử Bá: “Nghe chủ tịch Giang nói cậu và Hoắc cẩu suýt mất mạng, tôi sợ quá nên đã lập tức xin phép cấp trên.”

Hoắc Ngưỡng: “Đến khi chiến tranh kết thúc sao?”

Lâm Tử Bá: “Chỉ một thời gian thôi, tao cũng có việc ở Nhị Tinh mà!”

“Tôi đi cùng chuyến tàu với cậu ấy.” Vu Tiểu Ngư nâng cằm lên, lắc lắc máy quay trong tay: “Phóng viên tại chiến trường, cực—kỳ—ngầu!”

Sầm Chân Bạch khẽ nhíu mày: “Nhưng nguy hiểm quá.”

Vu Tiểu Ngư khẽ hừ một tiếng, liếc nhìn vết thương ở chân Sầm Chân Bạch, giọng châm chọc: “Ơ kìa, hóa ra cậu cũng biết nguy hiểm à… Nhưng sao cậu lại ở đây? Thật kỳ lạ…”

Sầm Chân Bạch tự biết mình sai, không nói gì.

Hai người này đều ở đây, cậu hỏi: “Tống Trì Ngạn đâu rồi?”

Lâm Tử Bá giả vờ không nghe thấy.

Vu Tiểu Ngư ghé lại gần, thì thầm: “Nghe nói hai người họ đã nửa năm không liên lạc rồi.”

Điều này quả thật khiến Sầm Chân Bạch bất ngờ, cậu hỏi: “Sao lại thế?”

Vu Tiểu Ngư lắc đầu, tỏ ý không biết. Vừa rồi ở ngoài cửa nhìn thấy Hoắc Ngưỡng và Sầm Chân Bạch rõ ràng đang thì thầm điều gì đó, nhưng nhìn thấy cảnh ấy, cậu ta cũng không dám nghĩ linh tinh nữa.

Lúc đầu, tin tức Sầm Chân Bạch hủy hôn đã khiến cậu ta kinh ngạc suốt một học kỳ, đến khi tốt nghiệp, trước khi đi ngủ cậu ta vẫn còn lẩm bẩm “làm sao có thể”, hơn nữa cậu đi còn dứt khoát như vậy.

Dù sao thì, người từng chắc chắn rằng Sầm Chân Bạch thích Hoắc Ngưỡng chính là cậu ta.

Không ngờ bây giờ mọi chuyện đã đảo ngược, Vu Tiểu Ngư nhìn Hoắc Ngưỡng đang ngồi trên giường bệnh lén nhìn Sầm Chân Bạch với dáng vẻ của một chàng trai nhỏ e thẹn, thì không nhịn được bật cười.

Hoắc Ngưỡng từ trừng mắt nhìn Lâm Tử Bá chuyển sang trừng mắt nhìn Vu Tiểu Ngư.

Bọn họ trò chuyện thêm một lúc, Lâm Tử Bá và Vu Tiểu Ngư đi sắp xếp chỗ ở, Sầm Chân Bạch giúp Hoắc Ngưỡng điều chỉnh lại cánh tay rồi cũng rời đi.

Vu Tiểu Ngư là omega nên cũng có phòng đơn, ngay đối diện phòng của Sầm Chân Bạch. Cậu ta định rủ Sầm Chân Bạch trò chuyện, nhưng trên người dính đầy bụi bặm nên ngại ở lại trong phòng người khác.

“Tiểu Bạch, cậu dẫn mình đi tìm phòng tắm được không? Mình không chịu nổi bụi nữa rồi.”

Sầm Chân Bạch gật đầu, nói: “Vậy mình đi cùng cậu, chờ mình chút.”

Hai người tắm ở phòng tắm công cộng xong, định đến phòng giặt. Bên trong phòng giặt chỉ có hai alpha đang đứng ở góc, vừa bước vào đã nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, âm lượng không quá lớn.

“Chết tiệt, tao không chịu nổi Hoắc Ngưỡng nữa, từng thấy kẻ si tình nhưng chưa thấy ai si tình đến mức này.”

Vu Tiểu Ngư theo phản xạ dừng bước chân, đồng thời chặn Sầm Chân Bạch ở bên ngoài.

Vu Tiểu Ngư dựng tai lên: "Suỵt, có tin tức."

Sầm Chân Bạch: "?"

Người bên trong không hề phát hiện ra, tiếp tục trò chuyện: "Lúc đó vẫn chưa biết chuyện, tao với Tiền Nhị có nói vài câu về bác sĩ Sầm, sao Hoắc Ngưỡng lại kích động thế nhỉ? Đánh người đến mức màng mắt và màng tai đều bị rách, phá hủy luôn thiết bị đầu cuối, còn làm lớn chuyện lên cấp trên khiến Tiền Nhị bị khai trừ khỏi quân đội, ba đời không được gia nhập quân đội nữa."

"Chuyện của Tiền Nhị thật sự rất đáng ghê tởm,cậu ta không chỉ nói vài câu về bác sĩ Sầm mà cậu ta còn quay lén! Bắt gặp lúc bác sĩ Sầm...cái đó, tao không thể chịu nổi."

"Đúng vậy, hình như Hoắc Ngưỡng cũng bị phạt, đúng không?"

"Ngay lập tức bị xử lý!"

Sau đó, hai người tiếp tục cảm thán vài câu rồi chuyển sang chuyện khác, Vu Tiểu Ngư thấy không còn gì để đào sâu, liền đi vào trong.

Khi hai người kia nhìn thấy Sầm Chân Bạch, vì sự việc ở căn tin mà họ cảm thấy ngượng ngùng, liền vội vã gọi một tiếng "bác sĩ Sầm",  nhanh chóng giải quyết xong rồi rời đi.

Sầm Chân Bạch chỉ vào chiếc máy giặt ở góc phòng: "Đây là máy giặt mà mấy bác sĩ tụi mình dùng, sạch sẽ hơn nhiều."

"Ưm... Hoắc Ngưỡng thật sự là..." Vu Tiểu Ngư gãi đầu: "Lúc đó mình còn cho rằng cậu thích cậu ta."

Sầm Chân Bạch nói: "Mình biết."

Vu Tiểu Ngư: "Chủ yếu là vì lúc cậu phản bác thật sự rất giống đang mạnh miệng."

Sầm Chân Bạch: "Mình nhớ là mình rất nghiêm túc."

"Ha ha ha ha, nói đến chuyện này, Hoắc Ngưỡng đã từng đến dự họp lớp một lần."

Lúc đó Sầm Chân Bạch cũng nhận được lời mời, nhưng vì trường y quá bận, cậu không thể sắp xếp thời gian.

Vu Tiểu Ngư: "Nhưng cậu ấy chỉ ngồi trong nhà hàng khoảng 20 phút rồi đi luôn, cũng không ăn cơm."

Sầm Chân Bạch hỏi một cách vô thức: "Cậu ấy đến làm gì?"

"Mình không biết... À, trời ạ, mình chợt nhớ ra một chuyện." Vu Tiểu Ngư nói: "Lúc đó đang trong thời gian thực tập, sếp giao cho mình một công việc, bảo đi quay cuộc sống của những người nghèo ở khu ổ chuột, mình đi, thế là gặp Hoắc Ngưỡng cũng ở đó."

Sầm Chân Bạch ngừng lại: "Tại sao?"

Sao Hoắc Ngưỡng có thể đến khu ổ chuột được? Nghĩ thế nào cũng thấy không hợp lý, khu ổ chuột và Hoắc Ngưỡng là hai từ không thể đi chung với nhau.

Vu Tiểu Ngư nhún vai, tỏ vẻ không biết: "Lúc đó cậu ấy mặc quân phục, xung quanh cũng có rất nhiều quân nhân, mình không dám lại gần bắt chuyện."

Sầm Chân Bạch trầm tư không nói gì, chắc là hắn có nhiệm vụ gì đó.

"À còn nữa." Vu Tiểu Ngư vẫn không giảm được cái tật hay nói, chưa đợi Sầm Chân Bạch đáp lời, cậu ta tự mình có thể nói cả ngày: "Mình cũng biết chuyện xảy ra ở căn tin, lúc đó mình và Lâm Tử Bá cùng những người khác đang báo cáo với trung tướng Tần Uy, camera giám sát trong phòng chỉ huy đã phát trực tiếp toàn bộ."

Sầm Chân Bạch: "..."

Vu Tiểu Ngư cảm thán: "Thật sự, như biến hình vậy."

——

Buổi tối, Sầm Chân Bạch dẫn Vu Tiểu Ngư đi ăn cơm.

Trên đường đi, cậu bị chặn lại.

Vài alpha cúi đầu thật sâu, nói xin lỗi: "Bác sĩ Sầm, xin lỗi, chuyện ở căn tin, tôi và anh em đã thảo luận rồi, thật sự rất xin lỗi..."

Sầm Chân Bạch chỉ "Ừ" một tiếng, cậu không nói có tha thứ hay không, chỉ đơn giản là chấp nhận lời xin lỗi.

Lần đầu Vu Tiểu Ngư ăn đồ ăn của quân đội, cảm giác mới mẻ, lại thấy rất ngon.

Sầm Chân Bạch: "Mình đi kiểm tra Hoắc Ngưỡng một chút, cậu về phòng trước nhé?"

Bây giờ cậu đang bị thương, thời gian làm việc mỗi ngày ít đi rất nhiều, cộng thêm Hoắc Ngưỡng cũng bị thương, cậu cảm thấy phải có trách nhiệm nên đành nhận thêm công việc của các bác sĩ khác, nhận toàn bộ lịch khám bệnh mỗi đêm.

Vu Tiểu Ngư nói: "Cũng không xa lắm, mình đi với cậu, nếu cậu ngã mình còn có thể chụp ảnh."

Sầm Chân Bạch: "?"

Hiện tại Hoắc Ngưỡng không thể ăn cơm, chỉ có thể ăn thức ăn lỏng.

Ở dưới lòng đất không có cửa sổ nên không thể nhìn ra ngoài, hắn bị nhốt không được ra ngoài, cũng không có ai nói chuyện, chỉ có vài món đồ điện tử chán ngắt.

Trong tình trạng vết thương nặng, hầu như hắn dành khoảng 12 giờ mỗi ngày để ngủ.

Giống như lúc này, Hoắc Ngưỡng đang nhắm mắt ngủ, chỉ là trán hơi nhíu lại, vẻ mặt không yên giấc.

Sầm Chân Bạch nói: "Cậu ấy đang ngủ."

Vu Tiểu Ngư làm dấu ok: "Mình chờ bên ngoài."

Sầm Chân Bạch không muốn làm Hoắc Ngưỡng tỉnh giấc, cậu nhẹ nhàng kiểm tra một vài chỉ số sức khỏe cơ bản của hắn.

Có lẽ do bị vật dụng lạnh đụng phải, Hoắc Ngưỡng đột nhiên động đậy, nhìn có vẻ như muốn tỉnh giấc khỏi giấc mộng nhưng không thành.

Sầm Chân Bạch tránh xa khỏi máy tính mini đang đè lên người Hoắc Ngưỡng, có khả năng là do bị đè nên hắn mới gặp ác mộng.

Cậu gọi alpha: "Hoắc Ngưỡng."

Nhưng giọng nói của cậu dường như càng kích thích Hoắc Ngưỡng hơn, alpha kêu lên vài tiếng, như thể đang phản kháng khi bị bắt cóc.

Ngay sau đó, hắn nói lảm nhảm: "Đừng... đừng..."

Sầm Chân Bạch đang định vỗ vào tay hắn thì bàn tay cậu bỗng dừng lại giữa không trung.

Gương mặt anh tuấn của Hoắc Ngưỡng đầy vẻ đau đớn, hắn dùng hết sức lực để vùng vẫy trong giấc mơ nhưng thực tế chỉ là động đậy ngón tay.

Giọng hắn lúc lớn lúc nhỏ: "Không như vậy... không, không muốn nghe! Ưm đừng ghét tôi..."

Sầm Chân Bạch vỗ một cái: "Hoắc Ngưỡng."

Hoắc Ngưỡng nhíu mày đến mức cả cơ mặt co lại, hắn thở một hơi dài, đột nhiên tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt của Sầm Chân Bạch.

Sầm Chân Bạch giải thích: "Hình như cậu gặp ác mộng."

Hoắc Ngưỡng thở hổn hển, mất một lúc lâu sau, cơ thể cứng ngắc của hắn mới có thể di chuyển.

Trong thời gian đó, Sầm Chân Bạch kiên nhẫn đợi.

Hoắc Ngưỡng tựa người dậy, giọng khàn khàn nói: "... Xin lỗi."

Sầm Chân Bạch lắc đầu, cậu đi rót một cốc nước ấm, đặt lên bàn.

Hoắc Ngưỡng cầm lên, uống một ngụm.

Sầm Chân Bạch đột nhiên nói: "Hôm nay, tôi quên nói cảm ơn cậu."

Hoắc Ngưỡng nghĩ một lát mới phản ứng kịp là Sầm Chân Bạch đang nói về chuyện ở căn tin: "Không cần..."

"Với cả, tôi không ghét cậu." Sầm Chân Bạch nói: "Ít nhất bây giờ thì không."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi