HUỶ HÔN - ĐỒ NAM KÌNH

Hoắc Ngưỡng thấy hai bác sĩ rẽ qua từ góc hành lang, bọn họ nhìn thấy hắn đang đứng trước cửa phòng Sầm Chân Bạch, bước chân vừa bước ra lại đột ngột chuyển hướng đi nơi khác.

Trong phòng, chiếc đèn nhỏ chiếu sáng, ánh sáng hắt ra ngoài cửa, bao phủ toàn bộ bóng lưng cao lớn của alpha.

Hoắc Ngưỡng nghiêng người sang một bên, nửa khuôn mặt hướng về phía Sầm Chân Bạch, nửa còn lại chìm trong bóng tối, hắn cất giọng: “Tôi có thể vào không?”

Thậm chí hắn không nói “Cậu muốn tôi vào không?”

Quả nhiên, viền mắt của alpha đỏ hơn thường ngày.

Sầm Chân Bạch vẫn cầm bông hoa hồng trong tay, nhìn Hoắc Ngưỡng, khẽ đáp: “Ừm.”

“Có làm phiền cậu không?” Hoắc Ngưỡng hỏi tiếp.

Omega ngoan ngoãn lắc đầu.

Hoắc Ngưỡng lặng lẽ đứng yên tại chỗ, hắn quay đầu đi, không để lộ đôi mắt, nói: “Vậy, tối nay tôi sẽ qua.”

Sầm Chân Bạch đáp: “Được.”

Alpha ôm một đống quần áo rời đi, Sầm Chân Bạch đóng cửa lại, tay vừa nhấc lên lại buông xuống, có thứ gì đó khẽ chạm vào cổ tay cậu.

Cậu giơ tay lên, thấy trên thân cành hoa hồng có treo một chiếc thẻ nhỏ, trông không có gì đặc biệt, giống như thẻ giá treo trên sản phẩm.

Nhưng khi lật mặt sau, Sầm Chân Bạch thấy trên đó khắc chìm một dòng chữ nhỏ.

a17 Hoắc Ngưỡng AZ1111206

Dãy số phía sau chắc hẳn là mã số của Hoắc Ngưỡng.

Một mảnh ký ức vụn vặt thoáng qua đầu Sầm Chân Bạch, cậu nhớ lại, khi bị mắc kẹt trong cơn bão cát, cậu đã ngồi nhìn chằm chằm vào dòng số này, được khắc trên góc dưới bên phải của bảng điều khiển.

Giống như lúc đó, Sầm Chân Bạch ngắm nhìn dòng chữ này rất lâu.

Qua vài phút, cậu cúi xuống tìm một cái hộp rỗng dưới gầm giường, lau sạch sẽ rồi lấy mảnh vải không dùng đến lót bên dưới, sau đó mới đặt bông hoa a17 vào, đóng hộp lại.

Bông hoa hồng bằng kim loại không cần phải cất cẩn thận như vậy, dù hộp có hỏng thì hoa cũng sẽ không rụng dù chỉ là một chiếc gai, Sầm Chân Bạch biết, nhưng cậu vẫn làm thế.

Vẫn còn lạnh, Sầm Chân Bạch thở ra một làn hơi trắng, tay ôm chặt miếng dán giữ ấm.

Thời tiết ở Tam Tinh quá lạnh, bên ngoài đóng một mảng băng dày, nhấn chìm cả đống đổ nát, bất cứ sinh vật nào lộ ra ngoài trong mười phút sẽ lập tức biến thành tượng băng.

Do điều kiện thời tiết, hai bên mặc định tạm thời đình chiến, mọi người đều thoát khỏi lưỡi hái tử thần, bước vào trạng thái nghỉ ngơi chờ lệnh.

Mỗi ngày, qua màn hình, mọi người thấy trên bản tin, lãnh đạo hai bên đang đàm phán, đã kéo dài hơn mười ngày.

Khi không bận việc gì, Sầm Chân Bạch thích ở một mình trong phòng, đọc sách một lúc là hết cả ngày.

Buổi tối, nhiệt độ càng thấp hơn, ai cũng ngại tắm, đành qua loa đi ngủ.

Sầm Chân Bạch vẫn không thể vượt qua rào cản tâm lý, cậu ở trong phòng, dùng chút nước ấm lau qua người, lạnh đến nỗi toàn thân run rẩy.

Khi alpha đến, rõ ràng cả cơ thể đều sạch sẽ, mùi khói bụi trên người đã được thay thế bằng hương thơm khô ráo của xà phòng, tóc vẫn còn ướt, tóc mái hơi dài, phủ xuống che đi đôi mắt.

Hoắc Ngưỡng chưa từng tắm lâu đến vậy, hắn chà kỹ từng chỗ trên cơ thể vài lần, sợ trên người có mùi khiến omega ngửi thấy.

Sầm Chân Bạch ra mở cửa cho hắn, chiếc áo khoác dày mới phát của quân đội dài đến mức gần như che phủ cả bắp chân, nhất là khi ngồi trên giường, trông chẳng khác nào một cục bông tròn.

Nhưng dù vậy vẫn không đủ ấm, nhiều lắm chỉ là không thấy lạnh.

Còn alpha ôm gối, bên dưới chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi.

Sầm Chân Bạch bị sự liều lĩnh và lớp da dày của hắn làm cho hoảng hốt, vội vàng bảo hắn lên giường đắp chăn.

Hoắc Ngưỡng rất nghe lời, hắn nằm vào bên trong, đúng chỗ hôm qua Sầm Chân Bạch ngủ.

Sầm Chân Bạch không có ý kiến gì, nằm trong hay ngoài đều như nhau.

Người alpha cao như thế, không hiểu sao lại phải co mình lại, trốn trong chăn.

Ở nơi Sầm Chân Bạch không thấy được, mũi hắn khẽ hít một hơi, nhưng lý trí nhanh chóng thắng bản năng, hắn nghĩ mình không nên làm vậy, liền kiềm chế lại, đưa đầu ra ngoài.

Sầm Chân Bạch đọc nốt nửa chương sách còn lại, gấp một góc nhỏ rồi đặt lên bàn.

Chiếc đèn nhỏ có dự trữ điện bên trong, giống như sạc dự phòng, dùng hết thì không còn nữa, cậu lên giường rồi tắt đèn, rất tiết kiệm.

Bỗng nhiên, Hoắc Ngưỡng nói: “Tôi với cậu đổi chỗ đi.”

Sầm Chân Bạch sửng sốt, không hiểu nhưng cũng không nói gì, ngoan ngoãn chuyển qua.

Ngay lập tức, một luồng hơi ấm lan khắp chân cậu.

Alpha đang sưởi ấm giường cho cậu.

Nhận ra điều này, Sầm Chân Bạch khựng lại, không chỉ cơ thể ấm lên mà trái tim cũng có chút gì đó lạ lẫm, như thể vừa được miếng giữ ấm sưởi ấm qua.

Hoắc Ngưỡng thấy omega ngồi dậy cởi chiếc áo khoác dày, trong nháy mắt, cánh tay và eo gầy nhỏ lộ ra ngoài.

Hoắc Ngưỡng như bị kim châm, tự lừa mình nhắm mắt lại nhưng trong đầu đã đầy những hình ảnh hắn vòng tay ôm lấy cánh tay ấy, dù cố ngăn cũng không ngừng chiếu đi chiếu lại.

Sầm Chân Bạch nằm xuống.

Mãi đến lúc này, cậu mới hiểu tại sao alpha lại mặc quần ngắn, vì để cậu có thể trực tiếp duỗi chân sang, chạm vào bắp chân nóng hổi của alpha.

Sầm Chân Bạch không nhìn thấy gì, nhưng cậu có thể nghe thấy giọng của alpha khàn khàn rõ rệt: “Cậu dựa vào chân tôi, này...”

Nhưng chưa kịp nói hết câu, omega đã rất tự nhiên tựa vào người hắn.

Dường như cảm thấy mắt cá chân vẫn chưa đủ ấm, cậu lại từ từ chạm lên bắp chân của hắn, khi gần khi xa, cuối cùng dừng lại ở vị trí gần đầu gối.

Cảm giác vừa tê vừa ngứa, vừa nhẹ vừa mềm, giống như bàn chân mềm không có móng của chú mèo con nhưng xung quanh đệm thịt lại có lớp lông tơ mịn, chạm vào, phủ lên, khiến người ta suýt run lên vì lạnh.

Hoắc Ngưỡng bỗng siết chặt đôi môi mỏng, hắn nhắm mắt lại, trong một khoảnh khắc, cơ thể ăn chay suốt nhiều năm liền có phản ứng, hắn lặng lẽ dịch người ra một chút.

Có chút nóng và ngột ngạt, ba lớp chăn thật sự quá nhiều, hắn đưa tay ra ngoài, cố gắng hít thở chút không khí.

Có lẽ do ở trong chăn quá lâu, nhiệt độ cơ thể của alpha ngày càng cao, nhưng đối với Sầm Chân Bạch thì cậu thấy rất vừa phải, rất dễ chịu.

Ban ngày không có việc gì làm, không quá mệt, nên bây giờ cậu không thấy buồn ngủ lắm. Sầm Chân Bạch ngẩng đầu lên một chút, chợt nhớ ra điều gì đó, nói: “Lâm Tử Bá nói cậu ấy lại mang cho chúng ta thứ gì đó, không biết lần sau phi thuyền sẽ bay khi nào.”

Nhưng giờ phút này, Hoắc Ngưỡng đang cắn răng chịu đựng, vừa hy vọng Sầm Chân Bạch có thể đến gần mình hơn, vừa cầu nguyện cậu đừng lại gần thêm nữa.

Nôn nóng.

Giọng hắn càng trầm xuống: “... Vậy sao.”

“Ừ, hình như còn mang cả đồ của Tiểu Ngư đi cùng.”

Hoắc Ngưỡng: “Vậy à...”

Nhắc đến Vu Tiểu Ngư, Sầm Chân Bạch nhớ ra một chuyện: “Ba năm trước, có phải cậu đã đến khu ổ chuột không?”

Hoắc Ngưỡng khựng lại, mở mắt ra: “Ai nói với cậu vậy?”

Sầm Chân Bạch không muốn bán đứng Vu Tiểu Ngư, chỉ ậm ờ đáp: “Tôi tự biết.”

Hoắc Ngưỡng không nói gì nữa, cả hai rơi vào im lặng.

Ngay khi Sầm Chân Bạch cho rằng Hoắc Ngưỡng sẽ không trả lời, thì giọng nói của alpha từ từ bao phủ cậu từ trên đỉnh đầu, trầm và chậm.

“Tôi đã đến đó để đóng quân.” Hoắc Ngưỡng nói.

Giai đoạn đóng quân hai năm sau khi tốt nghiệp, sinh viên trường quân sự có thể tự do lựa chọn điểm đến. Khu người giàu, khu mới nổi và khu ổ chuột không chỉ khác nhau về môi trường sống mà cả sân tập, cấp trên, lẫn mức lương trợ cấp hàng tháng cũng khác biệt rõ rệt.

Trong tổng số hơn ba nghìn người trong trường, chỉ có mười một người tự nguyện xin đến khu ổ chuột.

Hoắc Ngưỡng là một trong số đó.

Khu ổ chuột không có sân bay, hắn và mười người đồng đội còn lại, cùng với một trăm ba mươi bảy người được phân công khác, phải bay ba tiếng đồng hồ để đến khu mới nổi, rồi từ đó đi xe buýt suốt mười ba tiếng để đến trại lính trong khu ổ chuột.

Ngay khi vừa xuống xe, một ông lão đi ngang qua đã nhổ bãi nước bọt xuống chân hắn, ông lão khoanh tay, chậm rãi bước qua trước mặt.

Nơi ở còn tệ hơn ký túc xá của sinh viên nông nghiệp gấp mười lần, thỉnh thoảng chuột chạy qua, dù đã tổng vệ sinh thì mùi ẩm mốc cũ kỹ vẫn còn.

Ngày thứ 38 ở khu ổ chuột, hắn nhìn thấy trường cấp hai mà Sầm Chân Bạch từng học, nhìn thấy ống nước bên cạnh cửa hàng tạp hóa, thấy con mương nước thải.

Ngày thứ 66 ở khu ổ chuột, hắn đi qua con hẻm nhỏ, bên trong đầy rác, nước từ thức ăn thừa chảy xuống cầu thang, những căn nhà chật chội hoàn toàn che khuất ánh sáng.

Hắn mặc quân phục đen tuyền, ngay cả huy hiệu trên vai cũng lặng lẽ tối tăm như một mảnh sắt hoen gỉ.

Ngày thứ 103, hắn tìm thấy căn phòng trọ mà Sầm Chân Bạch từng sống, thấy cửa sổ tầng đó đến giờ vẫn chỉ dán giấy báo.

Ngày thứ 278, hắn đến nhà tắm công cộng mà Sầm Chân Bạch từng nói, tắm một lần, giá đã tăng lên năm đồng một lượt. Những người bên trong nhìn thấy hắn, dù biết hắn là alpha nhưng trên mặt bọn họ vẫn hiện rõ vẻ dâm đãng.

Ngày thứ 422, hắn biết tin Sầm Chân Bạch đã mất cha, nghe bà chủ nhà kể lại, vừa bán con trai được ba năm thì bị chủ nợ đánh chết.

Hắn lần theo dấu chân của Sầm Chân Bạch, đuổi theo, đi qua những nơi cậu đã đi, từng bước từng bước.

Hoắc Ngưỡng chứng kiến nhiều cảnh ghê tởm, bạo hành vợ con, chiếm đoạt nhà của cụ già hàng xóm không trả, cưỡng hiếp trẻ vị thành niên, gần như xảy ra hàng ngày.

Nhưng nhiều hơn thế chính là những con người bình thường cố gắng sống vì gia đình, vì lý tưởng, nỗ lực vươn lên.

Hắn đã từng giúp một bà lão nhặt những quả cam bị rơi vãi, đẩy chiếc xe ba bánh hỏng lên dốc, giúp con mèo nhỏ rơi xuống cống nước thải.

Đổi lại, hắn nhận được vài quả cam do bà lão nhét vào tay, những nụ cười chất phác, lời cảm ơn của mọi người, họ khen hắn: “Đúng là đứa trẻ ngoan! Đẹp trai lại biết điều!”

Hoắc Ngưỡng chỉ cười lắc đầu, nói: “Cháu không tốt đâu.”

Ngày thứ 501, Hoắc Ngưỡng tìm thấy sàn đấu chui dưới lòng đất. Hắn cố tình mặc quần áo rách nát, hút thuốc, giả vờ là kẻ thiếu tiền.

Quả nhiên, có người thấy hắn đẹp trai nên đã mời hắn tham gia thi đấu.

Hoắc Ngưỡng đồng ý.

Hắn đã bắt đầu huấn luyện từ năm 4 tuổi, đến giờ đã 23 tuổi, đối thủ của hắn rất hung hãn, nhưng tiếc là cú đấm lại quá chậm, đáng lẽ hắn có thể dễ dàng né được.

Nhưng hắn không làm thế, hắn cứ đứng yên.

Hết cú đấm này đến cú đấm khác, rất nhanh, hắn ngã xuống vũng máu.

Thì ra nằm đây nhìn ánh đèn chói mắt trên sàn đấu là như thế này.

Năm đó Sầm Chân Bạch chỉ mới 14 tuổi, cậu đã sợ hãi biết bao...

Sau đó, hắn nằm viện một tuần.

Thật ra, hắn có thể dùng danh nghĩa của Hoắc Khải và Giang Gia Năng, nhưng để làm được điều đó, hắn phải thảo luận với bố mẹ trước, trình bày rõ lý do, chưa kể cha mẹ có đồng ý hay không, ngay cả khi đồng ý, hai người họ cũng phải vượt chức trách để liên hệ với cảnh sát.

Vô số đơn xin, vô số quá trình kiểm tra, vô số giấy phép.

Dù sao đây cũng không phải việc của quân đội.

Quá phiền phức.

Tuy nhiên, hiện tại, một quân nhân tham gia đấu chui, thiếu tá Hoắc bị đánh thành ra như vậy, bất kỳ lời giải thích nào nghe cũng thấy vô lý.

Lãnh đạo quân đội lần lượt đến hỏi chuyện, sau đó từng tầng từng tầng báo cáo lên trên.

Hoắc Khải nói hắn bị lừa đến đó, người ta thấy hắn cao lớn, bảo thiếu một người chơi bóng rổ.

Với tư cách là quân nhân liên minh, phải tuân theo nguyên tắc giúp đỡ người dân khi gặp khó khăn, vì thế hắn lập tức đến đó.

Đó là lý do vừa buồn cười vừa phạm lỗi không chịu xem xét kỹ lưỡng, nhưng ai còn quan tâm đến điều đó?

Chưa đầy một tuần, 47 vị lãnh đạo của khu vực đó bị cách chức, sở cảnh sát được thanh lọc, sàn đấu chui bị bỏ hoang, 13 người liên quan đều bị bắt vào tù bao gồm cả lão Kim, người tìm thấy Sầm Chân Bạch, gã alpha béo ra giá và tay chủ cờ bạc nuốt tiền của cậu.

Ba ngày sau, sàn đấu chui đó bị máy xúc đẩy đổ, bụi bặm phủ kín bầu trời, chỉ còn lại một đống đổ nát.

Sàn đấu chui, từ đó không còn tồn tại nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi