HUỶ HÔN - ĐỒ NAM KÌNH

Vu Tiểu Ngư vốn là người thích náo nhiệt, lại thêm công ty nơi y làm việc ở gần nhà Sầm Chân Bạch nên thỉnh thoảng lại qua chơi.

Mỗi lần đến đều mang theo một đống đồ ăn, hai người ngồi trên sofa cùng xem phim, ăn vặt, trò chuyện. Có thể nói, nhiều trải nghiệm mà Sầm Chân Bạch chưa từng có đều là nhờ Vu Tiểu Ngư dẫn cậu đi thử.

Vừa đóng cửa, Vu Tiểu Ngư đã chống nạnh nói như ra lệnh:“Thành thật sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị!”

Sầm Chân Bạch bày ra vẻ mặt "tùy cậu xử lý":“Hỏi đi.”

Vu Tiểu Ngư đau khổ ra mặt:“Hai người ở bên nhau từ bao giờ? Sao cậu lại không nói với mình?! Sầm Chân Bạch, cậu làm mình thật sự quá đau lòng…”

Sầm Chân Bạch ngắt lời: “Vừa nãy.”

Vu Tiểu Ngư đang diễn đến một nửa bị buộc phải dừng lại: “Hả?”

Sầm Chân Bạch giải thích: “Sau đó cậu đến đây.”

“Ồ…” Vu Tiểu Ngư bối rối, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó: “Đợi đã! Hoắc Ngưỡng nói gì cơ, mai cậu ta đến đây? Đến làm gì?”

“Đến ở.”

“Cái gì?!” Vu Tiểu Ngư phóng đại nói: “Mới vừa yêu nhau ngày hôm sau đã sống chung?!”

Nghe thì có vẻ hơi nhanh thật, nhưng Sầm Chân Bạch lúc ấy hoàn toàn không cảm thấy gì... có lẽ vì trước đây họ từng sống chung bốn năm.

Vu Tiểu Ngư bỗng nhớ ra chuyện khác: “Không đúng... Vậy sau này mình chẳng phải không thể tìm cậu chơi nữa sao?!”

Sầm Chân Bạch nhặt áo khoác Vu Tiểu Ngư đánh rơi xuống đất, treo lên: “Có thể tìm.”

Vu Tiểu Ngư phồng má, trong lòng hơi bực bội.

Mặc dù nói là có thể tìm, nhưng thực ra không tiện lắm. Dù gì họ cũng không phải beta.

Alpha và omega phát tán pheromone là vì họ có bản năng giống như thú hoang— đánh dấu lãnh thổ của mình.

Sầm Chân Bạch và y đều là omega thì không sao, nhưng nếu Hoắc Ngưỡng chuyển vào, hắn không thể tránh khỏi phát tán pheromone khắp nhà… thậm chí!

Thậm chí Sầm Chân Bạch và Hoắc Ngưỡng còn phải đánh dấu nhau! Đến lúc đó pheromone sẽ hòa lẫn vào nhau!

Vu Tiểu Ngư tuy không thích Hoắc Ngưỡng lắm, nhưng giờ hắn đã trở thành bạn trai của Sầm Chân Bạch, y có ghét cũng không thể nói quá mức.

Vu Tiểu Ngư thấy nhức nhức cái đầu!

“Haizz… để mình đi mua căn nhà gần đây vậy. Khi nào mình muốn tìm cậu chơi, cậu nhất định phải qua với mình đó.”

Nói chuyện mua nhà cứ như mua miếng đậu phụ vậy.

Có lẽ vì Vu Tiểu Ngư quá thân thiện và bình dị đến mức Sầm Chân Bạch thường xuyên quên mất y là con trai của hiệu trưởng Liên Minh.

Sầm Chân Bạch đồng ý: “Được, cậu gọi lúc nào mình cũng qua.”

Vu Tiểu Ngư nghi ngờ: “Cậu thật sự có thể bỏ Hoắc Ngưỡng một mình ở nhà, rồi qua chơi với mình sao?”

“Có thể.” Sầm Chân Bạch cười nhẹ, chắc chắn nói. Vu Tiểu Ngư bề ngoài có vẻ ồn ào, nhưng y không phải người vô lý hay không phân biệt đúng sai.

Vu Tiểu Ngư nhìn nụ cười của Sầm Chân Bạch, hồi lâu mới thở dài một hơi: “Tiểu Bạch, cậu nhất định phải hạnh phúc nhé? Nếu Hoắc Ngưỡng bắt nạt cậu, cậu phải nói với mình, mình sẽ giúp cậu trút giận.”

“Dù rằng Hoắc Ngưỡng chắc không bắt nạt cậu…” Y lẩm bẩm bổ sung thêm.

Y thường xuyên tìm Sầm Chân Bạch không chỉ vì cảm thấy thoải mái khi ở bên cậu ấy, mà còn vì một lý do quan trọng khác — lo lắng.

Sầm Chân Bạch quá thờ ơ với mọi thứ, với cả thế giới này. Vu Tiểu Ngư chưa từng thấy cậu thực sự hứng thú với bất kỳ thứ gì.

Không mục tiêu, không thèm ăn, không động lực, không người thân. Ngoài cậu ra, Sầm Chân Bạch không có người bạn thân nào khác.

Sầm Chân Bạch sống quá nhẹ nhàng, giống như một con diều, không có gì giữ được cậu. Gió thổi qua là bay đi.

Như hai năm trước, bay thẳng ra tiền tuyến.

Giờ đây có thêm Hoắc Ngưỡng, ngược lại có thể khiến cậu yên lòng hơn.

Sầm Chân Bạch đáp: “Ừ.”

Có chút cảm động quá mức, Vu Tiểu Ngư mãi sau mới nhận ra, cảm thấy hơi nhột nhạt. Y bất ngờ xé bao gói đồ nướng, nhét một miếng bánh gạo chiên vào miệng: “Mình ăn đây, nguội hết rồi!”

Sầm Chân Bạch lấy một ít đồ nguội bỏ vào lò nướng nhanh, hâm nóng lại, rồi đặt trước mặt Vu Tiểu Ngư.

Tối hôm đó, hai người không xem phim. Đợi Vu Tiểu Ngư tắm rửa xong, cả hai lên giường chuẩn bị ngủ.

Trước khi ngủ, Sầm Chân Bạch nhận được tin nhắn từ Hoắc Ngưỡng: Tôi về đến nhà rồi, cậu ngủ chưa?

Sầm Chân Bạch trả lời: Sắp rồi.

Hoắc Ngưỡng: Ừm, Vu Tiểu Ngư mai có đi làm không?

Sầm Chân Bạch không biết Hoắc Ngưỡng hỏi làm gì, nhưng vẫn đáp: Có.

Hoắc Ngưỡng: Biết rồi, cậu ngủ sớm đi, ngủ ngon.

Sầm Chân Bạch: Cậu cũng vậy, ngủ ngon.

Đã quen với cảnh chiến tranh, giường cứng và bóng tối hoàn toàn suốt hai năm qua, nay trở về nơi an toàn, Sầm Chân Bạch lại thấy khó ngủ. Nằm lăn qua lăn lại hồi lâu mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, cậu dậy cùng giờ với Vu Tiểu Ngư.

Nhưng không ngờ mới hơn chín giờ sáng, Vu Tiểu Ngư vừa bước ra khỏi cửa, alpha đã tới.

Lúc đó Sầm Chân Bạch đang thay ga giường, chỗ Dư Vu Ngư nằm không mấy thoải mái để ngủ. Nghe tiếng chuông cửa, cậu đi xuống mở cửa.

Hoắc Ngưỡng ăn mặc chỉnh tề đứng thẳng tắp ở cửa. Hắn còn chưa bước vào đã lao tới ôm lấy cậu. Má áp vào cổ omega, ngửi thấy mùi hương của cậu, thần kinh mới miễn cưỡng thả lỏng.

“Nhớ cậu quá.” Hắn khẽ nói.

Hoắc Ngưỡng bảo Sầm Chân Bạch đi ngủ sớm, nhưng thực tế hắn làm sao mà ngủ được. Gần như cả đêm hắn phấn khích, không chỉ lục đục dọn dẹp hành lý ở nhà mà còn chạy đến hai trung tâm thương mại, mua rất nhiều thứ.

Sầm Chân Bạch bị ôm chặt đến mức không thể nào ôm lại, tay không nhấc lên nổi. Cậu cảm nhận được Hoắc Ngưỡng đang khẽ khàng cử động mũi, ngửi mùi hương của mình.

Alpha nhìn chẳng có vẻ gì là muốn buông tay, như thể muốn cứ thế này mãi đến tận cùng thời gian.

Không đủ, vẫn chưa đủ...

Alpha luôn tham lam, được đằng chân lân đằng đầu. Ở nhà thì nghĩ chỉ cần gặp được omega là tốt rồi. Gặp được rồi thì lại muốn được ôm. Ôm rồi lại muốn hôn.

Trong lòng ngứa ngáy đến mức sắp phát điên.

Dù họ đã là người yêu, nhưng không có sự cho phép của Sầm Chân Bạch, hắn tuyệt đối không bao giờ tùy tiện vượt giới hạn.

Chỉ đến khi Sầm Chân Bạch dường như nghe thấy hàng xóm bên cạnh có ý định mở cửa, cậu mới vùng vẫy một chút.

Hoắc Ngưỡng nhanh chóng buông cậu ra.

Ồ... Hàng xóm không định mở cửa, chỉ đứng lại ở cửa ra vào một chút.

Sầm Chân Bạch ngẩng đầu lên, nhưng không chạm được ánh mắt của Hoắc Ngưỡng. Ánh nhìn nóng bỏng cháy rực của alpha hơi lướt qua cậu, dừng lại ở đôi môi của cậu.

Gần như si mê mà ngắm nhìn, ngắm đến mức thất thần.

Sầm Chân Bạch ngửi thấy một chút pheromone của alpha bị mất kiểm soát, trong đó điên cuồng như đang gào thét: Muốn, muốn, muốn...

Âm thanh lặp đi lặp lại như tụng kinh, truyền thẳng vào đầu hắn, cứ thế lặp lại hàng trăm lần.

Hắn lập tức từ chối, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Sầm Chân Bạch, lại vội vàng cúi gằm đầu xuống, cố gắng che giấu lúng túng của mình. “Quá... quá nhanh rồi.”

Nào ngờ, điều đó chỉ khiến Sầm Chân Bạch càng nhìn rõ mạch máu đỏ ửng trên đỉnh tai hắn: “Vậy thì cậu đi đi.”

Alpha như được đặc xá, vội vã chạy trốn vào phòng tắm.

Chết tiệt.

Trong phòng tắm, Hoắc Ngưỡng đập đầu vào tường như để phát tiết, cố gắng làm mình bình tĩnh lại.

Hôn rồi, lại nghĩ... nếu có thể làm thì tốt quá.

Hoắc Ngưỡng sực tỉnh, trong lòng thầm chửi rủa bản thân: Mày làm sao mà đê tiện thế này!

...

Hơn nửa tiếng sau, Alpha mới bước ra ngoài với vẻ mặt đầy áy náy. Trong khoảng thời gian dài như vậy, cả hai đều hiểu rõ hắn đã làm gì ở trong đó.

Hắn nhìn về phía omega, rồi không kiềm được mà lén liếc xuống dưới một lần nữa. Vẫn là phẳng lì.

Trong khoảnh khắc đó, một gáo nước lạnh như dội thẳng vào đầu Hoắc Ngưỡng.

Cảnh tượng quen thuộc.

Trước đây, khi Sầm Chân Bạch chưa có cảm giác gì thì điều đó có thể hiểu được. Nhưng bây giờ... vẫn như vậy sao?

Tại sao? Không phải đã nói là thích mình rồi sao? Đối diện với người mình thích, lại thêm kích thích từ pheromone, tại sao vẫn bình tĩnh đến vậy?

Điều này có bình thường không?

Không đúng chứ?

Hoắc Ngưỡng thực sự không biết, đối diện với omega, mọi suy nghĩ của hắn đều hiện rõ trên mặt.

Sầm Chân Bạch im lặng vài giây, cuối cùng vẫn cúi đầu xuống, cố nhịn sự xấu hổ mà nói:“...Tôi...tôi tự giải quyết rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi