HUYỀN CỦA ÔN NOÃN

Trong hai tháng sau đó, Ôn Noãn không mở máy tính trên bàn nữa.

Ngày qua ngày bận rộn và tôi luyện đã khiến trái tim mềm yếu của cô dần trở nên mạnh mẽ như cơ thể, yếu đuối như vậy một lần là đủ rồi, sau ngày đó cô không còn khóc, tất cả thời gian đều vùi đầu vào công việc, chỉ mong trong đại hội cổ đông cuối năm đưa lên được thành tích nổi bật.

Sáng thứ bảy, Đỗ Tâm Đồng sau khi sinh con xuất viện hẹn cô sang Quân Khải uống trà.

Hai người vừa mới ngồi xuống cặp chiếc ghế mềm đối diện song song, liền thấy Phan Duy Ninh đỡ Bạc Nhất Tâm bước vào.

Bạc Nhất Tâm nhìn thấy các cô, không chút nghĩ ngợi trực tiếp đi tới.

“Có để ý không?” Cô thờ ơ hỏi, người đã tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện Ôn Noãn.

Phan Duy Ninh gật đầu với hai người, một bàn ba người phụ nữ, thật sự không có lí do để hắn ở lại, lấy cớ hút thuốc rồi rời đi.

Đỗ Tâm Đồng nguýt Bạc Nhất Tâm một cái:”Không mời tự đến, quấy nhiễu tâm trạng người khác, bữa này cô trả.”

Bạc Nhất Tâm cười nhạt:”Dựa vào cái gì chứ?”

“Dựa vào cô còn nợ tôi một lời xin lỗi.”

“Phải không? Vậy cô đã nói với Ôn Noãn chưa?”

“Nói với cô ấy? Tôi thế nào cũng phải xếp sau cô chứ.” Đỗ Tâm Đồng mỉa mai trả lời lại.

“STOP!” Ôn Noãn giơ hai tay lên, “Bữa này tôi mời, OK?”

Hai mĩ nhân đồng thời lườm cô:”Liên quan gì tới cô?”

Tính cách tương thông trăm miệng một lời, khiến Đỗ Tâm Đồng và Bạc Nhất Tâm một lần nữa đánh giá lại đối phương.

“Người quá tốt có phải là dạng người như cô ấy không?” Bạc Nhất Tâm dẫn đầu đổi đích ngắm.

“Sẽ không tìm ra người thứ hai đâu.” Đỗ Tâm Đồng lập tức phụ họa, “Cho dù có bị người ta tát vào má trái, má phải còn lại vẫn sẽ duy trì dáng vẻ từ bi của Quan Âm ngọc nữ, thật khiến người ta không thể chịu nổi.”

Ôn Noãn xoa trán thở dài:”Quả nhiên là phụ nữ độc ác và phản diện khó chiều, chúc mừng hai người vì đã có quá đủ hai yếu tố đó rồi.”

Bạc Nhất Tâm cong miệng, Đỗ Tâm Đồng bật cười.

Không biết từ đâu một ánh đèn flash chợt lóe, hình như có người chụp ảnh các cô từ xa.

Đỗ Tâm Đồng nói:”Chúng ta được đại minh tinh dắt lên báo rồi, không biết ngày mai tiêu đề sẽ là trò cười gì nữa đây?”

Trong lòng Ôn Noãn khẽ động.

Ngồi chơi đấu võ mồm thời gian trôi qua quả thực rất nhanh, cuối cùng đương nhiên là anh chàng duy nhất Phan Duy Ninh trả tiền.

Núi vẫn xanh, tiếc rằng dòng đã chuyển, thời gian cạn kiệt không nuôi mối hận thù.

Sau khi mỗi người một ngả, Ôn Noãn mang theo chút bánh ngọt ngon miệng quay về nhà họ Chiếm trên đường Lạc Dương.

Chị Hoan chạy lại mang tới cho cô một tách trà sâm sớm đã pha rất nhiều.

Châu Tương Linh kéo cô ngồi xuống:’Tiểu Noãn, chừng nào thì cháu chuyển về đây?”

Ôn Noãn cười, mỗi lần gặp cô, câu đầu tiên của Châu Tương Linh luôn là muốn cô vào nhà họ Chiếm ở, lý do là để tiện chăm sóc, thêm nữa là nhà quá lớn, bà không có bạn, Chiếm Nam Huyền lại không biết khi nào mới trở về, một mình bà buồn đến sợ rồi.

Nghĩ một lúc, cô nói:’Tuần này đi, tìm một ngày để lái xe đến giúp cháu chuyển vài thứ về đây.”

Châu Tương Linh mừng rỡ:’Cháu thật sự đã nghĩ thông rồi ư?”

Cô mỉm cười:”Qua một khoảng thời gian nữa cháu tự lái xe cũng không tiện lắm.” Đi về hằng ngày vẫn nên để lái xe thì an toàn hơn.

“Aizz—–“ Châu Tương Linh thở dài,”Cháu nói Nam Huyền, thằng bé này rốt cuộc đi đâu? Lâu như vậy rồi mà ngay cả một cú điện thoại cũng không có.”

Một lúc sau Ôn Noãn mới nói:’Bác đừng lo lắng, khi nên trở về tự nhiên anh ấy sẽ về.”

Sau buổi trưa cô lái xe rời đi, sau khi lái xe ra khỏi cánh cổng lớn màu bạc, đưa vào một cái CD. Đó là một bài ca đã rất lâu, chuyện xưa trong bài ca rung động đến tận tâm can, kể về một người con gái đã lỡ yêu người mình không nên yêu, nhưng cô nguyện dùng cả đời để đổi lấy một lần đối xử thật lòng của anh, bài ca cất tiếng:’Em thà thay đổi cuộc đời mình, còn hơn thay đổi tình yêu cuồng dại của em đối với anh.”

Ánh nắng sớm thu, đám lá cây trên đường núi ánh lên một màu vàng lấp lánh.

Thêm một ngày trôi qua, là thêm một phần oán hận chất chứa.

Mười năm? Không, cô không đợi được, mới ba tháng cô đã chờ đến mức hoàn toàn mất kiên nhẫn.

Lần này, đổi lại là cô không muốn buông tha anh.

Nếu tình yêu giữa cô và anh đã được định trước là một hồi chiến tranh kì lạ, quỹ tích là một con đường lặp đi lặp lại truy đuổi luân hồi, dù thế đến nay cô vẫn chưa từng sử dụng thủ đoạn với anh. Cô đang chờ một ngày, trên gương mặt chỉ có thần thái nhàn nhã của anh sẽ lộ vẻ phấn khích tột đỉnh.

Thứ hai đến công ty, Ôn Noãn gọi giám đốc bộ phận thị trường lên:”Toàn cầu có mấy tòa soạn có lực ảnh hưởng nhất?”

Đối phương báo ra mấy tên. Cô cười, nghiêng người dựa vào ghế, ánh mắt ôn hòa mà kiên định:”Tôi cho ông một tháng để tôi lên bìa mấy tạp chí đó.”

Bộ phận thị trường và bộ phận quan hệ xã hội của Thiển Vũ liên thủ, tăng ca thêm giờ trong ba ngày đề ra toàn bộ phương án.

Sau khi được Ôn Noãn xét duyệt, kế hoạch rất nhanh được tiến hành nghiêm ngặt.

Đầu tiên là Ôn Noãn và Bạc Nhất Tâm, hai mỹ nhẫn dương quang nổi bật bốn phía cùng tham gia một bữa tiệc tối, hôm sau báo chí tạp chí thỏa sức khuếch đại, một tràng chuyện cũ được đào lên rồi hâm nóng, sau khi thành công thu hút sự chú ý của người đọc, Ôn Noãn gióng trống khua chiêng chuyển vào nhà Chiếm Nam Huyền. Sau đó công khai lộ diện làm bạn shopping khi rảnh rỗi với Châu Tương Linh – mẹ Chiếm Nam Huyền, bà luôn dành lời nói yêu thương mặn nòng dành cho cô con dâu hợp ý, vì thế Ôn Noãn lại khiến báo giới mất một lượng mực lớn.

Một tốp chuyên gia đi vào lầu phụ Thiển Vũ, phụ trách dung mạo dáng vẻ của cô và huấn luyện cô đủ kiểu, ví dụ khi vẻ mặt khi đối mặt với ống kính, sau đó nói đủ loại chuyện, nhưng không đề cập gì tới việc Chiếm Nam Huyền đột nhiên mất tích, chỉ cười:”Hãy giữ cho anh ấy chút cảm giác thần bí.”

Sau khi nhanh chóng nổi bật giữa bầu trời, lại từ chối tất cả các tờ báo giải trí ngoài cửa.

Chỉ nhận vài tờ thương giới, tài chính kinh tế và các tờ kĩnh vực chuyên nghiệp nổi tiếng khác để phỏng vấn. Nhằm phối hợp đồng bộ, Thiển Vũ đồng thời cũng tuyên bố với bên ngoài sẽ triển khai mấy hạng mục cực kì quan trọng, quyết định ba tháng trước của Chiếm Nam Huyền bây giờ chính là điều vinh dự của cô.

Đủ loại mĩ danh:”Người lãnh đạo xinh đẹp nhất”, “Người đứng đầu tập đoàn có ảnh hưởng lớn nhất”, thậm chí khoa trương đến mức như:”Sát thủ thương giới quyến rũ nhất phương Đông”, “Váy mẫu đơn xuất sắc nhất Châu Á” liên tục đến ào ào.

Ba bốn tuần sau, từ khi tin tức chấn động -Thiển Vũ tuyên bố với thế giới kế hoạch nghiên cứu chế tạo robot thông minh phi vật thể vốn đầu tư hơn ba mươi triệu đô la một năm đã bước đầu đạt được thành công đột phá, lúc này người lãnh đạo cao nhất trong cơ cấu Thiển Vũ – Ôn Noãn cuối cùng cũng đạt đươc mục đích, cuối tháng đúng ý lên trang bìa tạp chí nổi tiếng nhất trong giới thương nghiệp.

Lầu phụ Thiển Vũ, trong gian cà phê bố trí lịch sự tao nhã dành riêng cho quản lý cấp cao, Cao Phóng buông tạp chí trong tay xuống, khóe miệng không nhịn được phì cười, không lâu trước kia cả thành phố ngửa đầu mong ngóng hôn lễ của Chiếm Nam Huyền và Bạc Nhất Tâm, mà chỉ gần nửa năm sau, nữ diễn viên chính đã đổi thành Ôn Noãn, thành tích như thật như giả của cô giống như có ma kính bảo hộ, bỗng nhiên chói mắt đến mức không ai địch nổi.

Chỉ ngoại trừ người đã từng là nhân vật thần thoại Chiếm Nam Huyền.

Cao Phóng nhìn Quản Dịch phía đối diện, cuối cùng mở miệng trước hỏi:”Nam Huyền ở đâu?”

Quản Dịch chớp đôi mắt to tròn:”Anh hỏi tôi?”

“Cậu chơi còn chưa đủ à?” Cao Phóng cầm tách cà phê lên, cười nói:”Đừng quên Cúc Hàm đã nói qua, đắc tội ai ngàn vạn lần cũng đừng đắc tội Nam Huyền, nếu cậu ấy biết cậu biết chuyện không báo——đến lúc đó cũng đừng nói tôi sao không nhắc nhở cậu trước.”

Quản Dịch chu miệng:’Vốn tôi thật sự không biết, sau đó Nhất Vũ vô tình kích động hệ thống, khi kiểm tra tôi mới phát hiện ra Nam Huyền mở một kênh đặc biệt. chậc chậc chậc, anh không ngờ được đâu, mấy tháng này Nam Huyền chưa từng lên lục địa, từ bãi biển Boracay của Philippies đến đảo Phuket cạnh vịnh Daya, sau khi qua Malacca đến Sri Lanka và Madives, xuyên Biển Đỏ đến Địa Trung hải, rồi lại đi qua Malta đi thẳng tiến biển Gibraltar.”

Cao Phóng kinh ngạc, thế này không phải là đi nửa vòng trái đất rồi sao?

Quản Dịch ngứa ngáy ngiến răng:”Anh có biết cái canô của cậu ta thiết bị hoàn mĩ một giờ chạy được bao nhiêu hải lý không? Căn bản là đã có âm mưu từ trước rồi, lộ tuyến thuyền đi, nơi cung cấp nguyên liệu và cảng đỗ đã sắp xếp không chê vào đâu được.”

“Bây giờ cậu ấy ở đâu?”

“Biển Celtic gần Ireland.”

Đó là một hòn đảo nhỏ không người cực kì xinh đẹp. Bao quanh đảo là vách núi cao dốc đứng, từ đỉnh đến mặt đất trải rộng bạt ngàn cây cối, phủ kín đến nỗi ngay cả ánh mặt trời cũng không thể chiếu vào, thỉnh thoảng có vài tán lá lớn lộ ra khe hở, cũng tối đen như mực, mù mịt như trong cơn lốc, làm người ta không thể nhìn rõ được bên trong, cho dù là ban ngày, chỗ sâu trong rừng rậm thỉnh thoảng truyền tới vài ba tiếng gầm gừ gào rú của thú hoang, cái loại sức mạnh của thiên nhiên này đánh bạt lá rừng, lan tỏa trong không trung rừng rậm.

Men vạt biển rừng rậm dần biến thành những lùm cây thưa thớt, những ngọn cỏ dại xanh biếc phủ trên mặt đất, dưới cỏ dại là những hòn sỏi cứng, cách lùm cây không xa là một bãi đất trống bằng phẳng, dựa vào những cọc gỗ cao vút hai met dựng một căn nhà gỗ mới tinh hướng ra mặt biển rộng.

Bờ cát từ nhà gỗ đi về phía trước trăm bước, đi chân trần lên, cảm giác những hạt cát trắng dưới chân như bột bạc, từng bước khẽ lún xuống, khi đi đến bờ biển, thoải mái mềm mại nói không nên lời.

Cách đó không xa có một con thuyền đang yên tĩnh đậu trên biển.

Nước biển khi mờ khi tỏ từng tầng kỳ ảo biến đổi thành những màu sắc tươi đẹp, cát trên bờ trắng thuần, nước biển màu xanh nhạt trong suốt thấy đáy, sau đó biến chuyển thành một màu xanh lam trong vắt đẹp đến nỗi không cách nào tả được, trong một mảnh màu lam còn có vài chỗ vì bãi san hồ dưới biển mà nước tạo thành màu đen sẫm, giữa biển sâu lại càng giống như một cái hang tăm tối, sóng biển và chân trời cùng tiếp nơi ngoài xa, để lại một mảnh sương mờ nhưng không thể che khuất tầm nhìn.

Đi chầm chậm dọc theo bờ biển từ đầu đến cuối, ở dưới vách đá đen dựng đứng trước mặt biển không có lấy một ngọn cỏ, phủ kín những đá ngầm to nhỏ đã bị nước biển mài mòn đi sự sắc nhọn.

Ánh mặt trời mùa đông nhẹ nhàng không nóng, chiếu lên người mang theo hơi lạnh không thể tỏa đi, co một chân ngồi trên mỏm đá nâu đen cao nửa người, vùng nước cạn từng chút từng chút đẩy nước lên, nhưng không qua nổi ngón chân, sau đó rút lui trong tiếng sột soạt.

Nghe lâu tiếng sóng biển có quy luật, sẽ khiến lòng bắt đầu nảy sinh sự thoải mái khó có thể miêu tả.

Đại dương trông xa không thấy cuối càng là một sức mạnh tràn đầy kì lạ, giống như có một sức người vô hình mà cực kì dịu dàng có tác dụng trấn an tinh thần kỳ dị không thể chống cự, nhìn chăm chú càng lâu nội tâm càng yên lặng, trên mặt biển vĩnh viễn sẽ luôn có những làn sóng nối tiếp nhau, khi đi qua đôi mắt thu lại im lặng gột rửa lồng ngực, những thứ không thoải mái đều được cọ rửa mang đi, trả lại một tâm hồn thuần khiết trọn vẹn.

Thu chân lại, nằm ngửa trên mỏm đá, hai tay gối sau đầu. Đã quen rời xa nơi huyên náo ồn ã, chỉ đặt mình trong trời đất, nhìn mây bay qua.

Vẫy chào những con chim hải âu bên bờ biển

Xem giấc mộng mây trong lòng mình

Đế giới gần ra sao?

Đôi tai chợt rõ không lí do, can đảm có phong ba.

Trời cao biển rộng, cuối cùng anh cũng đi đến tận cùng trái đất, thủy triều tới rồi lại lui, thời gian mấy tháng cứ như vậy một trịch trôi qua như thoi đưa. Nhớ cô đã giống như một điều tự nhiên, cho dù phiêu lưu đi đến hải vực đảo nhỏ nào, vẫn luôn tập trung nhớ về một mình cô. Khóe môi bất giác cong lên lộ ra một nụ cười nhẹ như tơ, chắc cô hận anh lắm?

Dựa vào tính cách của cô nhất định sẽ hận. Cái loại thầm hận im lặng không tiếng động này, từng khiến anh bực mình đến nỗi muốn lôi cô ra nuốt thẳng vào bụng. Từ khi nghe thấy sự tức giận khó kìm nén trút ra trong tiếng khóc của cô, anh có thể khẳng định, sau khi trở về không cần mơ mộng sẽ được đối xử tốt nữa.

“Anh ấy……..có còn yêu tôi không?” Hỏi một cách nhút nhát như vậy thật giống một cô gái mới yêu lần đầu, thấp thỏm chờ mong, còn mang theo sự sợ hãi quá rõ ràng.

Một khắc kia anh thật không phúc hậu mà muốn cất tiếng cười to, ngực thật ấm, ấm đến nỗi suýt chút nữa bỏ dở kế hoạch hàng hải này lập tức bay trở về bên cạnh cô.

Nhưng cuối cùng vẫn là khống chế được chút rung động và xúc động đó.

Cô và anh, đều cần một khoảng thời gian đủ để khiến quá khứ và tình yêu quá mức đau khổ mãnh liệt này lắng lại.

Khép lại hai mắt, đôi tai tinh mẫn dường như mơ hồ nghe thấy tiếng xé không của ngọn gió nhẹ đang phe phẩy.

Chiếm Nam Huyền đứng dậy, mị mâu trông về phía đằng xa, điểm đen trên mặt biển chạy nhanh đến gần dần hiện ra hình thuyền.

Biết anh ở đây, chỉ có người của công ty phụ trách vận chuyển tiếp tế cho anh.

Nhảy xuống mỏm đá, anh đi về phía cũ.

Ca nô rất nhanh phóng tới, khi đến gần bờ chẳng những tốc độ không giảm, mà còn đột nhiên chuyển mạnh 90 độ, cách thức mạo hiểm tạo nên một đầu sóng trắng phụt lên hơn met, trong tiếng động cơ xình xịch, một người trẻ tuổi tóc nâu ánh mắt xám lại bướng bỉnh đứng trên mạn thuyền vung mạnh hai tay về phía anh, hét to:”Hê! Chiếm! Không ngờ cậu vẫn còn sống! Không bị chết chìm trong cô đơn hả?”

Mấy người thanh niên nhảy từ trên tàu xuống, ôm từng hòm đồ, vượt biển lên bờ, chuyển vào nhà gỗ.

Tang Mã Tư đi tới ôm anh một cái thật lớn:”Cậu còn định ở cái nơi quỷ quái này bao lâu nữa?”

“Một tuần.”

Tang Mã Tư ẩn ý nháy nháy mắt trái với anh:”Tôi mang đến cho Hoa Kiều cậu một thứ rất hay.”

“Ồ?” Anh phối hợp trưng ra vẻ hứng thú.

Mắt Tang Mã Tư tối sầm lại, cố gắng rít cái giọng lên mức chói tai:”Bạn có cô đơn không? Bạn cần bạn gái không? Hãy mở tập chí XX ra, tìm thấy tên tôi, hãy gọi vào số 1234567.”

Chiếm Nam Huyền cười nhạt không ngừng.

Nét bướng bỉnh trên mặt Tang Mã Tư biến thành mê say:”Trời ạ, cho tới bây giờ tôi chưa từng gặp qua cô gái phương đông nào đẹp như thế, quả đúng là công chúa bước ra từ truyện cổ tích, rất mê người! Kiêu ngạo anh tuấn như tôi cũng không nhịn được vừa thấy đã thương! Chiếm! Cậu quen cô ấy như thế nào?”

Chiếm Nam Huyền ngẩn ra:”Cái gì?”

Tang Mã Tư quay đầu lại kêu một cậu thanh niên đã đến gần căn nhà gỗ:”Hê! Đồng nghiệp! Đợi đã!”

Hắn chạy tới, mở cái hòm trong tay người nọ ra, lục tung lên, rút ra một quyển tạp chí chạy đến trước mặt Chiếm Nam Huyền:”Trong này có ảnh của cậu, Chiếm, cậu giỏi thật đấy! Tạo lập cả một vương quốc cho hoàng hậu của cậu!”

Chiếm Nam Huyền cầm lấy, nhìn bức ảnh nhân vật trang bìa, anh mở to hai tròng mắt.

Giấy dán tường màu tím thêu kim tuyến điểm tô những bông hoa đang nở rộ, mỗi đóa hoa tươi đẹp quý giá vô cùng, trên sàn nhà làm bằng gỗ cây hồng đào đặt một chiếc ghế quý phi từ thời Trung Đại, lớp đệm mềm trên ghế cũng là màu tím đậm, tay vịn ngà voi nạm vàng chạm khắc tỉ mỉ một bức tranh kinh thánh.

Nghiêng người trên ghế dài là một vị tuyệt sắc mỹ nhân.

Mặt trái xoan tinh tế tôn lên đôi tai bạch ngọc, đôi môi anh đào phấn nộn tự tiếu phi tiếu, đôi mắt phát ra ánh sáng như ánh ngọc, trong vắt như hạt bụi nhỏ không tì vết, lại giống như màu nước mơ hồ lưu chuyển tận vũng sâu không thể quan sát, cực kì mê diệu.

Mái tóc đen xõa ngang vài sáng bóng như gấm, một lọn khẽ thõng xuống bên má cô, trên người mặc một bộ váy liền dài tay làm bằng nhiều lớp sa mỏng màu tím, cổ áo vuông thêu ren họa tiết cổ điển tinh xảo của Trung Quốc, lấp ló sau cổ áo là xương quai xanh gợi cảm tinh tế.

Sợi tơ màu tím ôm quanh vòng ngực, trang trí cho vòng cung hoàn mĩ mềm mại, chiếc váy lụa mỏng màu tím dài đến đầu gối, trắng mịn không tì vết, hai chiếc chân nhỏ cong cong duyên dáng dựa sát nhau, làn váy nhẹ nhàng vén lên nơi khúc chân mảnh khảnh, tùy ý tựa vào mặt ghế nhung thiên nga, cuối chân là một đôi giày satin màu tím thêu hoa đế bằng .

Cô mệt mỏi nửa nằm trên ghế, tay phải khẽ nắm lấy tay vịn, cả người chỉ có một món đồ trang sức, đó chiếc nhẫn bạch kim màu trắng thuần khiết trên ngón áp út của bàn tay trái đang khẽ vuốt bụng. Trạng thái lười nhác nói không nên lời, vẻ mặt có chút kinh ngạc khi vô ý phát hiện ra nhiếp ảnh gia, lại giống như cao quý thản nhiên đến mức tự tin hào phóng, mà không biết có phải đã trải qua thương giới tôi luyện mấy tháng hay không, khóe môi tựa tiếu phi tiếu của cô lơ đãng lộ ra một vầng sáng lạnh nhạt ngưng tụ, khiến khí chất thanh lịch quý phái của cô tăng thêm một sức quyến rũ khác.

Chiếm Nam Huyền bình tĩnh nhìn cái bụng mà bàn tay Ôn Noãn đang nhẹ nhàng phủ lên.

Nhanh chóng mở trang trong ra, khi thật sự đã chắc chắn cô đã kết hôn và mang thai hơn bốn tháng từ trong hàng chữ, anh bật thốt kêu lên:”Shit! Shit!” Buồn bực đập tờ báo vào đầu mình,”Shit!”

Chiều tối, lái xe đưa Ôn Noãn từ Thiển Vũ về đường Lạc Dương.

Vừa vào cửa chị Hoan đã nói với cô Châu Tương Linh và Trì Bích Tạp hẹn đi xem nhạc kịch. Sau khi ăn cơm chiều cô theo thói quen lên thư phòng tầng ba, định xử lý nốt số công việc còn lại.

Khi đẩy cửa ra chợt sửng sốt, trên chiếc bàn lớn rộng lớn bày một bức tranh vẽ theo lối Trung Quốc cổ, không biết là người hầu nào dọn dẹp phòng tò mò mở ra rồi quên cuộn lại, cô đi qua cuộn tròn bức tranh lại, tùy tay bỏ vào bình hoa mai men xanh bên cạnh, sau đó nhíu mày, một vài bức trong bình tranh đều bị xé giấy dầu.

“Bảo bối….” Phía sau truyền đến một tiếng thở dài trầm thấp, cô đang kinh ngạc thì bị người sau lưng kéo lại đặt trong lồng ngực, “Suỵt….là anh, là anh…” Cằm của cô bị một bàn tay mạnh mẽ từ phía sau nâng lên, đôi môi mãnh liệt mà khát thiết ấn xuống, tất cả đều là mùi vị cô quen thuộc đến linh hồn. Cảm xúc mừng như điên như nước tràn vào họng cô, chỉ cảm thấy những vết thương cũ mới đầy người, ngay cả nỗi sợ hãi kinh hoàng trong lòng, cũng tiêu biến toàn bộ khi nhiệt độ cơ thể anh quanh quẩn bên cạnh, nước mắt đã lâu không rơi ứa ra từ vành mắt, khoảnh khắc tiếp theo thần chí sống lại, sau khi miên man suy nghĩ tức giận bùng nổ. Cô ra sức giãy dụa, thét chói tai:”Anh buông ra!”

Chiếm Nam Huyền không thể không buông cô ra, đôi mi buông nửa nhanh chóng che khuất ý cười.

Ôn Noãn ôm đống tranh trên bàn ném về phía anh:”Anh cút đi!” Tức giận và tủi thân bùng cháy trong ngực không khống chế được, cô liên tục lấy những bức tranh cuồn tròn trong bình ra ném về phía anh:”Anh về làm quái gì? Đừng để tôi nhìn thấy anh nữa!”

“Hê hê! Bảo bối, bình tĩnh, bình tĩnh, em sẽ dọa đến con anh mất.” Anh giơ hai tay lên tạo dáng đầu hàng, không né không tránh để mặc cô đánh, nhưng lùi về sau một bước lớn đứng ở ngoài khoảng cách an toàn của cô, dùng cách này để người phụ nữ mang thai đanh đá của anh có thể bình tĩnh lại.

Cúi đầu nhìn những bức tranh tán loạn trên mặt đất, đôi mắt anh nhấp nhoáng dịu dàng vô hạn. Tất cả bức tranh đều vẽ anh, bức nào cũng thế.

Sau khi phát tiết xong, Ôn Noãn tựa vào bàn khẽ thở dốc.

Những bức tranh đó, giống như nhật kí của người khác, chia đều mỗi tuần mấy bức, tất cả đều vẽ theo những tấm ảnh chụp anh đăng lên báo, mỗi một nét, mỗi một đường, ba năm nay cô đối với những đường cong trên cặp mắt trong trẻo của anh, sớm đã quen thuộc đến thấu tận tâm can.

Ba năm, cô không nhớ rõ mình đã vẽ bao nhiêu bức tranh gương mặt anh, chỉ biết góc trái mỗi bức đều ấn bốn chữ, Huyền của Ôn Noãn, người trong bức tranh là Huyền của cô, cô vốn tưởng rằng, cho dù sông cạn đá mòn, cho dù lam điền ngọc noãn, anh vĩnh viễn vẫn là Huyền của cô.

Nhưng mà anh cứ biến mất như vậy, suốt hơn bốn tháng.

Cô lạnh lùng nhìn anh, không nói gì.

“Bảo bối.” Anh cong miệng khẽ gọi, ánh mắt dịu dàng đi vào lòng người.

Cô mím môi, rốt cục cũng áp chế được tiếng “Cút” bên miệng, chỉ hừ lạnh ra tiếng.

“Chiếm đại tổng, chia tay chia chiếc gì cũng nói rồi, mất tích ngài cũng chơi rồi, hay là nói cho tôi biết tiếp theo ngài còn định chơi gì nữa? Để tôi chuẩn bị tâm lý trước, như vậy tôi mới có thể phối hợp ăn ý với ngài được, ngài nói có phải hay không?”

Nghe thấy lời châm chọc anh dừng bước chân đang lại gần cô, sợ lại chọc cô giận.

“Bảo bối….” Anh dịu dàng gọi lại, môi không nhịn được nhếch lên phía trước, “Trên trang bìa em thật sự vô cùng xinh đẹp, thật sự vô cùng xinh đẹp, đẹp đến nỗi—–“ Anh nghiêng đầu, dường như muốn tìm một tính từ thích hợp, liếc mắt nhìn cô, con ngươi như lung linh huyễn sắc:”Đẹp đến nỗi…..khiến anh rất có cảm giác.”

Cô bực bội lại vươn tay lấy tranh ra.

“Ấy…..Đừng nóng, anh còn chưa nói xong.” Ra hiệu bảo cô đợi một chút, đừng sốt ruột, nụ cười trên mặt anh càng sâu:”Lần đầu tiên nhìn thấy em trên tạp chí, anh tự nói với mình, đây là người phụ nữ của anh, là người phụ nữ Chiếm Nam Huyền anh muốn, là người phụ nữ anh vẫn luôn tha thiết khao khát, bảo bối, em thật sự khiến anh không thể khống chế được trái tim mình.”

Lửa giận trong mắt cô cuối cùng cũng từ từ bình ổn xuống.

Nhưng ngữ điệu vẫn mang theo không cam lòng cùng trách cứ:”Em hỏi anh, khi em bị bệnh nằm viện, có phải là anh gọi Lăng Chấp Ẩn tới không?”

“Phải, chị em không cho anh gặp em, anh đây sẽ khiến cậu ấy phải đi sớm một chút.”

Chỉ cần để cô tận mắt nhìn thấy người yêu Ôn Nhu, không cần anh làm gì, tự cô sẽ chặt đứt mối dây dưa không muốn xa rời này, tự tay đưa Ôn Nhu sang Singapore.

“Còn Lâm Lộ? Cũng là anh vụng trộm khiến anh ấy phải vội vã chạy đi Macao?”

“Chính cậu ta muốn đi đấy chứ, anh chỉ đẩy tốc độ của cậu ta nhanh thêm thôi.”

Thật ra anh cũng không làm gì, chỉ phóng lửa vào sân sau nhà Chu Lâm Lộ thôi mà, để hắn ta ốc không mang nổi mình ốc nhanh chóng cút xa khỏi người cô.

“Nói vậy bác gái muốn em về nhà cũ cũng là ý của anh?”

“Đầu tiên không phải, chìa khóa là bà đưa cho em.” Nếu anh biết trước, tuyệt đối sẽ không thất sách đến mức để cô gặp anh và Bạc Nhất Tâm, “Còn lần thứ hai, anh chỉ có thể nói rằng——là bà không thể tiếp tục ngồi nhìn anh rầu rĩ không vui nữa.”

Đáy lòng sâu khó lường quả thật tuyệt thế vô song, cô cảnh giác:”Còn việc gì em không biết nữa?”

“Có một việc.” Anh từ từ đi tới gần cô.

“Là gì?”

Chiếm Nam Huyền cẩn thận ôm lấy cô đặt lên mặt bàn, đứng vào giữa hai chân cô, nắm chặt lấy tay cô, cánh hoa mang theo ý cười thong thả phủ xuống, lướt qua vành tai cô:”Cả đời này, anh vĩnh viễn là Huyền của em.” Nói xong anh dùng lực ngăn lại tiếng thét bừng tỉnh sắp thoát khỏi miệng cô, khiến cô không thể tránh, cũng không thể cử động, mắng cũng không mắng được, mà chỉ có thể thoải mái tựa vào ngực anh ngoan ngoãn để anh hôn.

Anh im lặng nhếch khóe môi giống như đang cố nhịn cười mà đến cuối vẫn không thể nhịn được, lộ ra một đường cong tuyệt mĩ. Có lẽ, chờ sau khi cô sinh con xong, anh sẽ nói cho cô biết.

Bức email trước khi rời đi anh viết cho Cao Phóng, Quản Dịch và Âu Dương Cúc Hàm.

Đại ý là…..muốn bọn họ tìm chút việc cho cô làm, đừng để cô có thời gian miên man suy nghĩ sau khi anh rời đi.

*****

Năm sau, ngày mùng chín tháng chín.

Chuẩn bị từ rất lâu, triển lãm tranh thần bí trong tầng 5 của Thiển Vũ cuối cùng cũng công khai trưng bày với bên ngoài, nhưng tất cả các vị khách thuộc mọi tầng lớp đều phải xếp hàng chờ sau ngày mùng chín tháng chín mới có thể tiến vào, mở cửa cho thân hữu của chủ triển lãm, chỉ tiếp đãi những người có hồ sơ cá nhân được lưu trong máy tính.

Người chủ trì buổi lễ khai mạc không phải Chiếm Nam Huyền, cũng không phải là Ôn Noãn, mà là tiểu Nhất Vũ mặc lễ phục.

Một tổ hợp gồm hơn mười cái màn hình tinh thể lỏng và những con chip chứa khối dữ liệu khổng lồ được cài đặt trong đó, phụ trách trông coi, giám sát, kiểm tra, thu phí và đối thoại với người xung quanh.

Không cần thắc mắc, lần triển lãm này quả thật có thu phí, hơn nữa còn mỗi người mỗi khác.

Khi Lưu Đan Nhiên đã sớm được phục chức cùng Trì Bích Tạp sóng vai đến, xuất ra thẻ nhân viên kiểm tra.

Nhất Vũ nho nhã lễ phép:”Giám đốc Lưu, xin chào, triển lãm lần này có thu phí thích hợp với mỗi người đến tham quan, tất cả khoản tiền thu phí toàn bộ sẽ được quyên vào quỹ từ thiện, sau khi nghe thấy tiếng “bíp” thì xin hãy nhập vào con số ngươi muốn quyên góp, tiền quyên sẽ tự động khấu trừ vào tiền lương cuối tháng của ngươi.”

Lưu Đan Nhiên cực kì kinh ngạc, ấn một con số.

“Tiền quyên đã nhận, vô cùng cảm ơn lòng thiện tâm.” Trên màn hình hiện lên một đóa hoa hồng.

Trì Bích Tạp cũng cười quét thẻ của mình.

Màn hình lập tức hiện lên một khuôn mặt tươi cười:”Giám đốc Trì, xét thấy ngươi có một vài cống hiến đặc biệt, vì để biểu thị tấm lòng cảm tạ, lần này thu phí mười nghìn tệ, tự động khấu trừ vào tiền lương cuối tháng của ngươi, mời hai vị vào tham quan.”

Trì Bích Tạp thảm thiết kêu lên:”Mười—mười nghìn tệ?! Trời ạ! Đan Nhiên cô nghe thấy không? Mười nghìn tệ!” Hành vi giết người vô nhân đạo! Có cái loại tỏ lòng cảm ơn như vậy sao? Rõ ràng là khoác da dê trả thù!

Lưu Đan Nhiên cười không ngừng.

Cánh cửa kim loại đóng chặt mở sang hai bên, sau khi người vào tự động đóng lại, cùng lúc đó tất cả máy tính trong phòng đồng loạt bật sáng, đột nhiên xuất hiện dòng chữ tiêu đề theo lối hành thư do tự tay Chiếm Nam Huyền viết:”Hoan nghênh ghé thăm, Huyền của Ôn Noãn.”

Đến sau là Quách Như Khiếm và Đỗ Tâm Đồng đã mang thai đứa thứ hai.

Sau khi hai người ấn vân tay, Nhất Vũ nhíu mày:”Đỗ tiểu thư, Quách tiên sinh, thật xin lỗi, vì không thể tìm thấy giấy chứng nhận kết hôn của hai người trong kho dữ liệu toàn cầu, dựa theo lời dặn của ÔN Noãn, triển lãm tranh này từ chối cho hai vị đi vào.”

“Cái gì?!” Đỗ Tâm Đồng nóng nảy, kêu lên,”Tôi là phụ nữ có thai đấy! Đến đây một chuyến tưởng dễ lắm à?”

Nhất Vũ khó xử làm vẻ mặt đau khổ:”Thật ra vẫn có cách để các ngươi vào.”

“Nói đi.”

“Chỉ cần các ngươi đồng ý sau khi sinh đứa nhỏ sẽ đặt tên cho nó là Quách Độc!”

Quách Như Khiêm còn chưa kịp ngăn cản, Đỗ Tâm Đồng đã vung tay lên:”Không thành vấn đề.”

“Vậy mời hai vị vào.” Cánh cửa kim loại lần thứ hai mở ra.

Quách Như Khiêm dở khóc dở cười:”Tâm Đồng, sao em lại đồng ý với nó.”

“Hứ, chúng ta sau này đặt tên con là gì nó quản được à?”

“Cho dù em đặt tên con là gì, bắt đầu từ ngày đăng kí khai sinh cho con nó sẽ liên kết số hộ tịch đổi tên con chúng thành Quách Độc, bất cứ lúc nào chỉ cần nó phát hiện ra tên không đúng, sẽ tự động sửa lại.”

Đỗ Tâm Đồng thét chói tai:”Sao anh không nói sớm hả?!” Cô xoay người ra muốn nói phải trái, màn hình cạnh cánh cửa đã khép lại phát ra tiếng cười xảo quyệt:”Đỗ tiểu thư, ngươi vừa mới vào còn chưa bắt đầu đi thăm, xin hãy đợi hết năm phút rồi mới đi ra khỏi phòng triển lãm, thật ra cái tên Quách Độc này rất đặc sắc, nghe cái là thấy độc ác rồi, vợ của lão Đại đúng là thiên tài mà.”

Đỗ Tâm Đồng hoàn toàn ngây dại.

Ngoài cửa Quản Dịch và Đinh Tiểu Đại nắm tay nhau đến, Đinh Tiểu Đại tò mò hỏi:”Thật sự thần kì như vậy sao?”

“Em thử rồi sẽ biết.”

“Thử như thế nào?”

“Thì gọi nói mở cửa.”

Đinh Tiểu Đại nghe lời nói:”Máy tính, máy tính, mở cửa ra.”

Màn hình phân biệt âm thanh trong một phần vạn giây lập tức hiện lên vô số trái tim:”Tiểu Đại thân mến, xin hãy trả lời những câu hỏi dưới đây, chưởng pháp ngươi thích nhất là?”

Đinh Tiểu Đại khanh khách cười to:”Thập bát chưởng mông giáng của thiên hạ vô địch ngạo mạn nhất Thiển Vũ!” Nói xong phát luôn một cái vào mông Quản Dịch, khiến anh oai oái kêu đau.

“Đáp án chính xác, xin hỏi cách ngất ngươi thích nhất là gì?”

“Ngất bình thường!”

“Đáp án chính xác, xác nhận chính là Đinh tiểu muội.”

Đinh Tiểu Đại hưng phấn đẩy Quản Dịch:”Đến anh, đến anh!”

Quản Dịch đau mông oan ức than thở:”Máy tính chết tiệt, mở cửa mau!”

Nhất Vũ bực mình:”Quản tiểu trư không lễ phép, xin hãy trả lời những câu hỏi dưới đây, người và Đinh tiểu muội có lên giường không?”

Quản Dịch đờ người ngây ngốc, Đinh Tiểu Đại vừa thẹn vừa sợ.

“Tại sao Chiếm mĩ nam lại sửa lại lập trình của tôi?”

Nhất Vũ thúc giục:”Thế rốt cuộc có lên không?”

Quản Dịch liếc xéo nó:”Không.”

Nhất Vũ lập tức kiêu căng nói:”Lão Đại nói ngươi không phải là đàn ông, mời người trở về lên rồi lại đến.”

Quản Dịch buộc lòng phải nén giận:”Lên, lên, được chưa?”

Nhất Vũ có chút mơ hồ:”Có thẻ trả lời hai lần sao?”

“Tôi là cha cậu, trả lời mười lần cũng được!” Thừa dịp bộ phân tích của nó đang hỗn loạn, anh bay nhanh đến trước mặt màn hình nhập chỉ lệnh vào, hừ, muốn chỉnh ta hả? Không có cửa đâu!

Nhất Vũ không tập trung bị sửa lại lập trình kêu thảm thiết:”Ngươi làm gì ta?”

“Không có gì, chẳng qua chỉ cho cậu lên thôi, mở cửa nhanh lên!”

Đinh Tiểu Đại che miệng cười trộm.

Nhất Vũ khóc không ra nước mắt mở cửa ra, khi Đinh Tiểu Đại đi qua trước mặt nó, nó tủi thân không thôi thì thào:”Nương, Quản tiểu trư lên ta không phải là loạn luân sao?”

Đinh Tiểu Đại suýt tí nữa thì té ngã.

Sau khi bọn họ đi vào, máy tính nhận được yêu cầu kết nối internet qua video..

Nhất Vũ kinh hỉ nói với bên kia:”Ôn đại mĩ nhân, triển lãm tranh lần này chỉ cho một mình ngươi xem, nếu ngươi muốn Lăng Chấp Ẩn tiên sinh ở bên cạnh cũng được xem, xin hãy trả lời trước một vấn đề.”

Lăng Chấp Ẩn bĩu môi đứng dậy:”Không xem thì không xem, có gì đặc biệt hơn người chứ.”

Ôn Nhu cười ấn hắn về chỗ cũ:”Chuyện gì?”

Ôn Nhu lưỡng lự một lúc:”Chấp Ẩn.”

Nhất Vũ giận dữ:”Trả lời sai, cắt đứt liên lạc, đề xuất vĩnh viễn không chấp nhận, tạm biệt!”

Ôn Nhu và Lăng Chấp Ẩn ngạc nhiên thấy màn hình trước mặt chợt lóe, cửa sổ đối thoại đã bị đóng sầm lại.

Tiếp theo Nhất Vũ nhận được một cuộc gọi internet, vừa nhận biết được người đó là ai, nó phát ra một tràng cười líu lo sung sướng mà khủng bố tàn ác, gửi vào màn hình bên kia một bộ xương khô màu đen.

“Chu thái tử, thật không may thứ đón tiếp ngươi lại là chương trình công kích, máy tính của ngươi trong vòng mười giây sẽ chết máy, trong vòng một phút sẽ bị định dạng lại, hai phút sẽ đốt cháy các bo mạch chủ và CPU.”

Chu Lâm Lộ ở Macao xa xôi điên tiết gào rú:”Chiếm Nam Huyền chết tiệt!”

Khi đã xử lý xong toàn bộ chuẩn bị nghỉ ngơi, Cao Phóng đến.

Nhất Vũ than thở:”Làm người khó, làm máy tính thì dễ? Cũng chả dễ đâu.”

Cao Phóng cười:”Nam Huyền đâu?”

“Lão Đại ở nhà xem đĩa nghe nhạc với vợ yêu.” Trên màn hình hiện ra bức ảnh một cô gái:”Đến đây, theo lệ cũ. Thứ bảy đi hẹn hò, ta sẽ gửi thông tin vào hòm thư của ngươi.”

Cao Phóng kinh ngạc:”Là ý của ai?”

“Thái hậu nương nương.” Cánh cửa kim loại mở ra.

Cao Phóng đi vào:”Giúp tôi cảm ơn bác Chiếm.”

Cửa lại khép lại, Nhất Vũ truyền toàn bộ tin tức về số 1 đường Lạc Dương.

Trong căn phòng nghe nhìn vô cùng xa hoa có thể đếm trên đầu ngón tay trên thế giới, đang phát một bộ phim kinh điển cũ.

Ôn Noãn nhớ rõ khi còn trẻ xem bộ phim này, ngồi trong rạp xem phim với Chiếm Nam Huyền suốt ba tiếng liền, trong tất cả các tác phẩm Âu Mĩ nổi tiếng, bộ phim “Cuốn theo chiều gió” này do Clark Gable và Vivien Leigh đóng là tác phẩm kinh điển truyền thế nhất.

Sẽ không có một bản nào trung thực và diễn tả nguyên tác một cách sống động hơn nó, từ những nhân vật thích hợp đến tình tiết trung chuyển, từ những trang phục sặc sỡ của thế kỉ đó đến những cảnh tượng tráng lệ, đám cháy ấy, cái tát ấy, nụ hôn ấy, nó là bộ duy nhất mà sau khi cô thích tiểu thuyết còn cực kì hâm mộ tác phẩm điện ảnh chuyển thể.

Chiếm Nam Huyền lười nhác thoải mái nằm trên chiếc ghế mềm bọc nhung đầu gối lên đùi Ôn Noãn, hưởng thụ quả việt quất Ôn Noãn đút vào miệng, một bên mở tin nhắn điện thoại vừa nhận được, một bên thò bàn tay vào trong cái nôi trẻ em dưới sàn, khẽ vuốt Chiếm Thừa Nhân nhỏ bé đang dần chìm vào giấc ngủ say.

Trên mặt nở ra một nụ cười nhạt, anh đưa cho cô xem đoạn clip quay Quản Dịch:”Bà xã, buồn cười chết mất!”

Cô xem xong, phì cười:”Anh thật xấu xa.” Cầm lấy một quả việt quất đưa vào miệng anh.

Anh mút ngón tay cô, hơi nâng mảnh đá trước ngực cô lên:”Bà xã, những thứ lúc trước anh tặng cho em đâu rồi? Quà đâu? Thư tình đâu? Đi đâu hết rồi?”

“Khóa trong két bảo hiểm ở ngân hàng.”

“Bà xã.”

“Anh đã mua căn nhà hồi trước em sống.”

Cô cúi đầu nhìn anh.

“Còn cả ngôi trường anh quen em nữa, chỗ chúng ta hẹn hò lần đầu tiên, quán cà phê chúng ta thường đến, công viên chúng ta yêu nhau, tất cả anh đều mua.”

Cô mỉm cười:”Anh vì những thứ này mới muốn đi kiếm tiền?”

Chống hai tay lên ghế cựa mình, mặt anh cọ qua nơi mềm mại trước ngực cô, đôi môi mỏng khẽ cong hướng tới gần môi cô, con ngươi sáng như ánh sao sớm, khóe môi gợi lên lộ ra một nụ cười hoàn mĩ.

“Nếu ngày đó không bị Dương Văn Trung bắt đi, em có đến không?”

“Anh đã hỏi một nghìn lần rồi.”

“Có hay không?” Ngón tay thon dài lúc này không còn leo lên cái cổ nhỏ bé của cô nữa, mà là dò xét xuống làn váy cô, rồi tiến vào.

Cô muốn bắt lấy tay anh, lại bị anh nắm chặt lấy cổ tay, hai ba chiêu đã hóa giải được sự phản kháng của cô.

Ngón tay dài ác ý đẩy mạnh, tương phản hoàn toàn với động tác cường ngạnh là lời nói phát ra từ miệng anh, mang theo sủng nịch cùng dụ hoặc có vẻ dịu dàng vô cùng:”Có hay không?”

“Ái…..nói rồi mà….không biết.”

“Bảo bối, chúng ta có ba phòng trẻ con, em có muốn hai năm sinh đủ không….có hay không?”

Anh kéo lấy người cô ngã nhào xuống mặt thảm, tình cờ đè lên điều khiển từ xa, màn hình chiếu phim vụt tắt, trong luồng hơi thở kiều diễm tràn đầy vang lên tiếng hát của Westlife “The world of our own”, Thế giới của chúng ta.

Nhiều năm trước kia, khi cô ở trong phòng anh nghe bài hát này, dường như trong phút chốc liền thích.

Là anh dẫn cô vào thế giới của những tiếng ca, máy tính của anh mỗi tuần đều thay đổi với những ca khúc mới nhất, hơn nữa anh có thể tùy ý chơi các loại khí cụ phát ra âm sắc ngân nga theo điệu nhạc đang đong đưa, thường khiến cô bội phục than lên sợ hãi.

Trong một giai đoạn nào đó của cuộc đời sẽ không ngừng gặp được rất nhiều người, đó chính là người dẫn đường của mình.

Trong thời điểm bị dẫn dắt, tất cả đều không thể đoán trước sau này sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ có đi qua quãng đường đó, nhìn lại kết quả, mới hiểu rõ, thì ra ông trời sắp xếp để mình gặp người mình yêu, chính là để người đó dẫn mình đi đến nơi này trong con đường đời.

Ngày và đêm lần lượt biến mất, khi con người cũng già yếu như khúc ca, hoặc không còn nhớ rõ rất nhiều chuyện cũ trước kia, nhưng nhất định vẫn luôn nhớ có một người, cả đời này cũng sẽ không quên, khi ấy là anh đã đưa cô đang hỗn loạn ngã trên đường đi ra từ trong sơn cùng thủy tận, nắm tay cô, cùng cô đẩy ra cánh cửa thế giới.

Vì thế trong biển người mênh mông đã có một nơi tốt đẹp như vậy, The world of our own. Từ khi bước chân vào phạm vi tình yêu, là anh cùng cô, dịu dàng nắm tay nhau bước đi trong thế giới của hai người.

Đợi khi cô bay qua ba nghìn dặm non sông, một lần nữa bắt đầu lại từ khoảnh khắc cô quay trở về trước mặt anh.

Có một số thứ, không phải là một sớm một chiều, mà là từ nay về sau, cả đời cả kiếp cũng không dừng.

——-Hoàn——-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi