HUYỀN GIỚI CHI MÔN

Kim quang chiếu rọi, biển mây cuồn cuộn.

Một tòa cung điện màu vàng cực kỳ to lớn, bạch ngọc phủ kín quảng trường, hào quang đột nhiên tỏa sáng mãnh liệt, hiện ra phù văn vô cùng cổ xưa, sau đó ngưng tụ thành một pháp trận màu trắng.

Trong pháp trận, hào quang chuyển động, từng vòng phù văn bay lên tạo thành quầng sáng, sau một khắc, hai thân ảnh xuất hiện từ trong đó.

Một trong hai người, ước chừng ba mươi tuổi đang mang mặt nạ che mắt, nhưng vẫn nhìn rõ gương mặt anh tuấn đã hơi tái nhợt, người còn lại một người thanh niên, ngũ quang đoan chính, nhưng quần áo hư hại nhiều, đầu tóc đen hơn lộn xộn, gương mặt nho nhã mang theo vài phần không cam lòng.

Đó chính là Cao Minh và Triệu Tiễn.

- Cuối cùng cũng trở về rồi!

Triệu Tiễn trậm mặc trong một lúc lâu, đáy mắt lộ rõ sự phức tập, lên tiếng.

- Đi đi, Tôn Thượng đang đợi ngươi đấy.

Cao Minh nhìn cánh cửa lớn màu vàng của cung điện, nói.

Triệu Tiễn nghe vậy, không nói thêm lời nào, thi lễ với Cao Minh, người sau chỉ gật đầu rồi xoay người rời khỏi.

Nhìn cánh cửa cung điện đóng chặt, Triệu Tiễn hít một hơi thậy sâu, sửa sang lại đầu tóc lộn xộn của mình, phất tay lấy ra bộ trường bào nguyệt sắc để thay đổi, lúc này mới cất bước đi vào trong cung điện.

Hắn đẩy cánh cửa điện nặng nề, ánh mắt nhìn xuyên qua đám cột trụ màu vàng xếp thành hai hàng, tập trung vào bóng người màu vàng cao lớn chắp tay đưa lưng về phía hắn đang ở tận cùng đại điện.

Triệu Tiễn trông thấy bóng người mặc kim bào đó, thần sắc vô cùng nghiêm túc, hiển nhiên là thân ảnh kim bào đã để lại uy nghiêm cực sâu trong suy nghĩ của hắn.

Hắn dừng lại trước cửa, sửa sang lại mũ quan, rồi mới cất bước đi đến vị trí cách thân ảnh kim bào chừng mười trượng.

Từ đầu đến cuối, bóng người mặc kim bào chưa hề quay lại, giống như không phát hiện ra Triệu Tiễn đã tới rồi.

- Sư tôn, ta...

Vẻ mặt Triệu Tiễn hổ thẹn đến đỏ mặt, chắp tay nói.

- Nếu như đã trở về, thì đi đến Quy Huyền Tháp đi, ngươi cần không ít thời gian để tế luyện bảo vật này.

Bóng người màu vàng không xoay người lại, chỉ mở miệng nói.

Triệu Tiễn khom người thật sâu, đầu cúi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đất, phiến đá lát trơn bóng chiếu rọi gương mặt có phần thảm bại.

- Sao thế, bổn tọa đã nói một lần, cần nói thêm lần thứ hai à?

Giọng nói lãnh đạm của thân ảnh kim bào vang lên lần nữa.

Triệu Tiễn nghe vậy liền lập tức hốt hoảng, mồ hôi lạnh chảy đầy trán.

- Vâng, đệ tử không dám!

Triệu Tiễn lên tiếng, đi từng bước một ra khỏi đại điện.

Rời khỏi đại điện kim sắc, Triệu Tiễn thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt hắn nhìn về phía chính nam.

Sau một khắc, đáy mắt hiện lên vẻ dữ tợn, hào quang trên người lóe lên, cả thân thể đạp không bay lên, xông vào tầng mây trắng muốt.

Phi hành trong biển mây được chừng nửa khắc, thân thể Triệu Tiễn bỗng dưng thoát khỏi bức tường mây dày đặc.

Hắn cảm thấy hai mắt tỏa sáng, trước mắt thông suốt sáng tỏ, khu vực không mây có diện tích chừng trăm dặm phô bày trước mặt hắn.

Khu vực này được bao bọc bởi bức tường mây, chỗ trống chính giữa xanh thẳm đến tận cùng, khắp nơi đều tràn ngập linh lực.

Ngay tại khu vực chính giữa trống rỗng kia, một tòa linh tháp cao vạn trượng bay lơ lửng.

Cả tòa tháp trắng như tuyết, mỗi một tầng đều có hình bát giác, tầng này chồng lên tầng kia, phỏng chừng có khoảng hơn chín nghìn tầng, tần dưới chót có đường kính chừng vạn trượng, mà đường kính tầng cao nhất khoảng chừng một trượng.

Ở mỗi tầng, trên thân tháp đều khắc bình tọa (*), ỷ trụ (**), trên bình tọa và giữa ỷ trụ đều được có vòm cửa chạm rỗng, trước mặt mỗi vòm cửa đều có hình hỏa diễm, ở hai bên thì điêu khắc một loại dị thú quái dị.

*bình tọa: là kết cấu kiến trúc cơ bản nhất trong lầu gác Trung Quốc cổ đại, có thể hiểu là một đài cao có hành lang bố trí trước hiên nhà ở mỗi tầng giúp người đứng trên đó ngắm cảnh.

**ỷ trụ: cột nghiêng tham gia kết cấu trên thân tháp, bám vào vách tường, lộ một đầu vuông ra ngoài.

Ánh mắt thoát quét qua, liền phát hiện những vòm cửa này chỉ to cỡ một xích (một phần ba mét), mỗi một vòm đều khiến cho người xem có cảm giác của một điện thờ, chúng sắp xếp chặt chẽ phân bố khắp linh tháp màu trắng, số lượng ước chừng lên đến mười vạn.

Đúng lúc này, giữa không trung xuất hiện khí tức to lớn không thể nào nói rõ, một hình chiếu kim quang cao hơn vạn trượng xuất hiện.

- Bắt đầu đi.

Hình chiếu kim quang mở miệng ra lệnh.

Thanh âm đó giống như tiếng sấm cuồn cuộn, truyền khắp bầu trời, kéo dài không dứt.

- Vâng.

Triện Tiễn lên tiếng, hai tay bắt pháp quyết trước người, linh quanh sáng rõ quanh thân, thân hình khẽ chuyển động, bay phía trên linh tháp màu trắng.

Đỉnh linh tháp cũng là hình bát giác, phía trên khắc phù văn cổ xưa.

Ở phía dưới đài cao hình bát giác, có tám loại dị thú quái dị với hình dạng khác nhau, tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn trời.

Triệu Tiễn đang đứng ở trên đài cao, lập tức khoanh chân ngồi xuống.

Tiếp theo đó, hắn há miệng không chút do dự, phun một ngụm máu ra ngoài, mười ngón tay dính đầu máu di chuyển liên tục.

Tinh huyết hóa thành một luồng sương máu, nó vừa lóe lên rồi chui vào trong bình đài bát giác.

Trong chốc lát, bề mặt bình đài bát giác sáng rọi linh văn, từng luồng hào quang bắt đầu bay ra, bao phủ toàn bộ tầng tháp.

Lúc này, hai tay Triệu Tiễn thu đến trước người, hắn bắt pháp quyết thật nhanh, năm luồng quang mang sáng lên, năm đồ văn Tiểu Đỉnh lần lượt bay ra ngoài cơ thể, hóa thành năm quang đỉnh cực lớn, đáp xuống chung quanh hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi