HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tiêu Văn Việt thuận miệng nói một câu khiến Tiêu Văn Dũ tức giận đến nổi cả gân xanh, không kìm được cơn tức giận trong lòng.

Nhưng Tiêu Văn Việt căn bản không sợ cơn tức giận này, sau khi nói xong, ánh mắt dừng lại trên mặt Vân Chước một lúc, vẻ mặt phức tạp, sau đó bật cười một tiếng rồi bỏ đi.

“Vậy đệ cũng đi, tỷ, đệ đã sai người đào lên mấy khối băng to rồi, để đệ dạy tỷ cách khắc hình con hổ.

” Ngay cả đệ đệ Tiêu Văn Yến cũng không ở lại, kéo tay Khương Nguyên bỏ đi.

Trên mặt Khương Nguyên nở nụ cười dịu dàng.

“Biểu tỷ cũng đừng trách, không phải cô mẫu và hai biểu ca cố ý lạnh nhạt tỷ đâu, chỉ là không thích bị cằn nhằn thôi.

Tỷ yên tâm, lát nữa ta sang dỗ dành cô mẫu, nàng sẽ không tức giận lâu đâu.

” Khương Nguyên nói, lại khó xử mở miệng: “Biểu tỷ mới trở về, đáng lẽ ra ta phải cùng với biểu tỷ đi dạo xung quanh, chỉ là…cô mẫu đã lên tiếng, ta cũng không thể cãi lại được…”
“Đúng rồi, hay là để A Yến đi cùng tỷ được không?” Khương Nguyên vội vàng nhìn về phía Tiêu Văn Yến: “A Yến, mấy bữa nay đệ cũng không cần đi theo tỷ luyện đàn đâu, chuyện của biểu tỷ quan trọng hơn, dù sao thì tỷ cũng là khách, như thế nào cũng được.


Bộ dạng này của nàng ta giống như tiên tử, ánh mắt nhìn Tiêu Văn Yến cũng tràn ngập cưng chiều.

Tiêu Văn Yến hầu như luôn ở bên cạnh Khương Nguyên, tình cảm rất sâu sắc.

Gần đây có một vị nhạc công hết sức lợi hại mới đến kinh thành, có ý định thu nhận đồ đệ để dạy bảo một hai.

Khương Nguyên luôn thích học cầm kỳ thi họa, liền nhờ hai huynh đệ Tiêu Văn Việt và Tiêu Văn Yến giúp nàng nghe đàn, đưa ra nhận xét, chỉ là hai huynh đệ này cũng có việc phải làm, không phải lúc nào cũng có thể ở cùng nhau được…
“Đệ đã đáp ứng với tỷ trước rồi!” Tiêu Văn Yến nói ngay, sau đó nhìn Vân Chước, lúng túng mở miệng: “Cái kia…À, ngươi tự mình ra ngoài đi dạo không được sao? Ngươi đã lớn thế rồi, còn có nha hoàn đi theo nữa, sẽ không bị lạc đâu nhỉ?”
Tiêu Văn Dũ vốn đang tức giận, lúc này nghe xong, càng tức giận hơn: “Tiêu Văn Yến! Đây là tỷ tỷ ruột thịt của đệ đấy!”
Đang định ra tay, Vân Chước lập tức kéo người lại.

Nàng hào phóng cười: “Tiểu đệ nói đúng, muội không đi lạc được đâu, với cả chuyện gì cũng phải có trước có sau, sao có thể để đệ đệ thất hứa chỉ vì một chuyện nhỏ thế này được?”
Tiêu Văn Yến ngơ ngác nhìn nàng, luôn cảm thấy tỷ tỷ ruột thịt này cũng không hoàn toàn giống như trong tưởng tượng của hắn.

Hắn vẫn luôn biết rằng mình có một người tỷ tỷ ruột thịt, lúc trước cũng đã từng hỏi mẫu thân, chỉ là mẫu thân nói rằng tỷ tỷ Tiêu Vân Chước của hắn từ nhỏ đã là một con sói mắt trắng, nói tính cách của nàng ích kỷ ngoan độc, một thân tật xấu, dạy thế nào cũng không đổi được.

Sau khi có tin đã tìm được đại tỷ, mẫu thân lại bảo hắn sau này phải cách xa đại tỷ một chút, nói rằng tâm tính của nàng vốn đã không tốt, lưu lạc bên ngoài lâu như vậy nhất định sẽ không được dạy dỗ đàng hoàng, không biết đã từng làm cái gì, ngàn vạn lần không được đi theo nàng để học cái xấu…
Nhưng hôm nay xem ra…
Dáng dấp đại tỷ rất xinh đẹp, so với Nguyên tỷ tỷ còn đẹp hơn.

Nhất là dáng vẻ của nàng khi cười với hắn, như sáng bừng lên, không hề đáng sợ giống như mẫu thân nói.

Không đúng không đúng…
Tiêu Văn Yến vội vàng lắc đầu, hắn không thể bị kẻ xấu xa này lừa gạt được.

Người này rất biết cách giả vờ giả vịt, rõ ràng lúc trước vừa mới vứt hết toàn bộ y phục mà Nguyên tỷ tỷ đưa cho nàng!
Ngay cả ý tốt của người khác mà cũng chà đạp như thế, vậy thì sao có thể có lòng tốt được!
Tiêu Văn Yến lập tức bày ra sắc mặt dữ tợn, hừ một tiếng: “Giả vờ giả vịt! Ngày mai ta sẽ không đi cùng ngươi, mà sau này cũng không, ta chỉ có một người tỷ tỷ thôi, dù sao cũng không phải ngươi!”
Nói xong liền kéo tay Khương Nguyên bỏ đi.

Tiêu Văn Dũ tức giận, nhưng lại càng cảm giác bi thương và bất lực hơn.

Ánh mắt nhìn Vân Chước tràn ngập vẻ đau lòng.

“Đều là lỗi của đại ca, muội vừa mới trở về mà đã phải chịu ấm ức như vậy…” Trong lòng Tiêu Văn Dũ không hề dễ chịu: “Nhất định ta sẽ dạy bảo hắn lại, tuyệt không để cho hắn không biết phân thân sơ như vậy nữa!”
Kỳ thật hắn cũng đã từng dạy bảo rất nhiều lần, chỉ là có mẫu thân ngăn ở phía trước, những nỗ lực của hắn cũng chỉ tốn công vô ích.

Thái độ của mẫu thân đối với hắn vốn đã rất tệ, lúc này đối với Vân Chước lại càng tệ hơn.

“Chút chuyện nhỏ này có gì mà ấm ức chứ? Ta không phải là thỏi bạc thỏi vàng, bọn hắn không thích ta cũng là chuyện bình thường, đại ca không cần phải lo lắng như vậy.

” Vân Chước nhìn nhận mọi chuyện rất rõ ràng.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi