HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Mạnh Vịnh Tư không biết võ, chỉ có thể nghe thấy người khác nói loáng thoáng, nhưng nội dung thì hoàn toàn không biết, nhưng Tiêu Vân Chước lại nghe thấy rõ ràng.

Lúc này đám nha hoàn đều đứng bên ngoài nghe lệnh, cũng không thể tới gần, nếu không dù là Tùng Thuý, cũng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện huyên thuyên này.

Tiêu Vân Chước quay đầu nhìn sang.

Ánh mắt xéo qua cũng có thể nhìn thấy Khương Nguyên, nàng ta vừa mới tới, ngồi ở chỗ cách đây năm sáu hàng.

Khương Nguyên lại còn đổi một bộ y phục, bộ trang phục đẹp đẽ lúc ra khỏi cửa đã hoàn toàn biến mất, bây giờ vô cùng mộc mạc, hốc mắt còn đỏ, sau khi vào chỗ, bên cạnh lập tức có người tò mò lại quan tâm xông tới chỗ nàng ta nhìn, nàng ta cưỡng ép nhếch khóe miệng lên, dáng vẻ ủy khuất lại nhẫn nại.

"Tiêu cô nương, sao vậy?" Mạnh Vịnh Tư có chút không hiểu nhìn nàng.

Trong ánh mắt khó hiểu này, còn tồn tại sự ngưỡng mộ.

Lúc này trong mắt Mạnh Vịnh Tư ngoại trừ Thăng Ba Lâu, thì chỉ có người trước mắt!

Tiêu cô nương người đẹp tâm cũng thiện, bây giờ còn ngồi bên cạnh nàng ấy, hôm nay nàng ấy đặc biệt dùng cao hoa mai mà Tiêu cô nương tặng, mùi thơm của bọn họ giống nhau... Từ lúc gặp Tiêu cô nương, nàng ấy cảm thấy vận khí của mình cũng tốt lên rất nhiều, nàng ấy còn là lần đầu có được bằng hữu thần bí như vậy.

Tiêu Vân Chước nhìn hai người đang nói xấu nàng.

Đối phương cũng yên lặng một lát, lập tức chột dạ dời ánh mắt đi nơi khác.

Các nàng ấy cũng không sợ Tiêu Vân Chước, chỉ là nghe nói người này làm việc điên cuồng, chỉ sợ trong cơn tức giận sẽ làm ra chuyện kinh người gì đó, các nàng ấy vẫn cần thể diện.

"Ngươi là bởi vì chưa gả mà đã có con trước, cho nên oán khí mới nặng như vậy sao?" Tiêu Vân Chước nhìn cô nương đang hung hăng nói chuyện kia, không e dè mở miệng hỏi.

Cô nương kia sửng sốt một chút, sau đó lập tức tức giận nói: "Ngươi nói ai chứ?"

"Ngươi đó, vừa rồi không phải ngươi nói ta tính khí kém sao? Ta suy nghĩ một chút, cũng không nên để ngươi nói lời vô ích, tránh cho người ta cảm thấy ngươi đang đổ oan cho ta." Tiêu Vân Chước nghiêm túc trả lời nàng ta.

Mạnh Vịnh Tư kinh ngạc, vội vàng nhìn sang, giống như con nhím xù lông: "Tề Ngọc Nhi, ngươi nói xấu Tiêu cô nương hả?"

Tề Ngọc Nhi đỏ mặt, có chút không được tự nhiên.

Nàng ta chỉ lén lút nói, bây giờ bị vạch trần, cảm giác đó lại khác biệt rồi.

Nhưng mấy người ở gần đều đang nhìn nàng ta, nàng ta cũng không dễ nhận là mình sợ...

"Ta chỉ nói thật mà thôi... Ngươi nhìn Khương Nguyên đi, đã bị nàng ta hành hạ thành dạng gì rồi, cũng chỉ có ngươi ngốc, bị nàng ta lừa gạt, còn dẫn nàng ta tới chỗ như này..."

"Còn nữa, ngươi nghe thấy lời nàng ta vừa mới nói là tiếng người sao? Chúng ta đều là nữ nhi, vậy mà nàng ta nói ta, nói ta... Chưa gả đã có con trước... Ta... Ta phải xé nát miệng của nàng ta, đều là nàng ta đáng đời!" Tề Ngọc Nhi cắn răng cả giận nói.

Mạnh Vịnh Tư sắc mặt kinh ngạc kinh hãi.

Sau đó ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tề Ngọc Nhi.

"Tiêu cô nương nói chắc chắn đều là đúng." Mạnh Vịnh Tư mười phần tin tưởng Tiêu Vân Chước: "Tề Ngọc Nhi, ta nể mặt mối quan hệ của hai ta không tệ, ta thấy ngươi... Sau khi ngươi về nhà, vẫn nên bảo mẫu thân ngươi điều tra thêm đi, có phải vị hôn phu kia của ngươi có con rồi hay không..."

"Mạnh Vịnh Tư ngươi điên rồi sao!? Sao ngươi có thể! Sao có thể sỉ nhục ta như thế!" Tề Ngọc Nhi kinh ngạc: "Ta sớm đã nghe nói ngươi bị Tiêu Phán quan này mê hoặc tâm trí, ban đầu còn tưởng rằng là bọn họ phóng đại, nhưng bây giờ xem ra, ngươi đơn giản chính là trúng tà!"

Nàng ta và vị hôn phu, chính là thanh mai trúc mã!

Quan hệ giữa hai nhà vẫn luôn rất tốt, gia thế của đối phương không so được với nhà nàng ta, nhưng nhân phẩm quý giá, từ nhỏ đã thích vây quanh nàng ta, Tiêu Vân Chước lại cứ khăng khăng lấy chuyện này ra để bôi nhọ nàng ta, tâm tư này quả thực là ác độc!

"Không phải! Ngươi tin ta, Tiêu cô nương chắc chắn không đổ oan cho người khác!" Mạnh Vịnh Tư nghiêm túc: "Còn có, chúng ta và Khương Nguyên không quen, ngươi dựa vào cái gì mà nói chuyện thay nàng ta? Tiêu cô nương là ân nhân của ta, hảo bằng hữu, nếu ngươi không muốn trở mặt với ta, về sau tuyệt đối đừng bắt nạt Tiêu cô nương, nếu không sau này chúng ta tuyệt giao đi!"

"..." Tiêu Vân Chước yên lặng quay đầu.

Các nàng cãi nhau như này... rất là ấu trĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi