HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Lúc này, Oanh Nhứ cũng không phải là thương cho cảnh ngộ ăn nhờ ở đậu của Khương Nguyên, trên đời này người đáng thương còn nhiều, cũng không thể nhìn thấy một người cùng cảnh ngộ với mình, thì sinh ra đồng cảm.

Nàng ấy coi trọng thái độ bằng lòng ra sức thực hiện của Khương Nguyên.

Cầm ý mặc dù không hợp với Cửu Tiêu, nhưng nghe thêm tiếng đàn của Khương Nguyên mới dễ giới thiệu danh sư thích hợp, hôm nay người lên lầu nghe đều có ý đó, cho nên nàng ấy càng phải chỉ bảo tận tâm hơn, để tránh làm trễ nải người khác.

Khương Nguyên lập tức biểu hiện.

Oanh Nhứ càng nghe càng cảm thấy tiếc nuối.

(Thu trường nguyệt) là một bài có cảnh sắc và ca từ tương quan không sai, nhưng trong cầm khúc lại ẩn chứa cõi lòng rộng lớn khác, đàn hay, sẽ khiến người ta an tâm bình tĩnh, thậm chí khiến cho người ta có loại cảm giác hiểu thấu giấc mộng hoàng lương, những thứ này Khương Nguyên không đàn ra được, linh tính không đủ.

Một khúc này vừa hoàn tất, Tiêu Vân Chước cũng chạy tới trước mặt.

Sau khi Khương Nguyên nhìn thấy nàng, kinh ngạc không cẩn thận chạm vào dây đàn, phát ra một đạo âm thanh có hơi chói tai.

"Ta biết rõ biểu tỷ không thích học đàn, chỉ là bây giờ ta còn đang nhận sự chỉ điểm của Oanh cầm sư, mong rằng biểu tỷ nhẫn nại một chút, nếu có bất mãn, chờ sau khi ta trở về rồi nói." Khương Nguyên không kiêu ngạo không tự ti nói.

Mạnh Vịnh Tư thấy nàng ta như này, tức giận đến mức đau cả mắt.

Tiêu Vân Chước sờ lên dây đàn: "Ta vừa mới ở dưới lầu, mơ hồ nghe thấy ngươi nói đến kinh nghiệm ăn nhờ ở đậu của mình, còn nói mình giống với Oanh cầm sư, nên nhịn không được, muốn tới nhìn ngươi một chút xem da mặt này đã dày thêm mấy phần rồi."

"Biểu tỷ, phía dưới còn có không ít người đang chờ, muốn đánh muốn phạt, sau khi trở về ta đều nhận, hơn nữa ta cũng đã đồng ý với ngươi, dọn ra khỏi Tiêu gia, mong rằng biểu tỷ đừng có hùng hổ dọa người nữa!" Khương Nguyên có thêm mấy phần sức mạnh so với vừa rồi.

Tiêu Vân Chước càng làm khó nàng ta, càng đại biểu cho việc cuộc sống của nàng ta ở Tiêu gia không tốt.

Oanh cầm sư đã để nàng ta đàn thêm một khúc, chứng minh được rằng nàng ta khác với những người bên ngoài!

Ánh mắt Tiêu Vân Chước lạnh lùng, nhẹ nhàng giơ tay lên, chưởng phong vỗ lên mặt Khương Nguyên.

"Biểu tỷ... Ngươi khinh người quá đáng!" Khương Nguyên bụm mặt, ủy khuất cả giận nói.

Ánh mắt quật cường hung hăng trừng mắt với Tiêu Vân Chước, Oanh cầm sư nhìn thấy một màn này cũng giật nảy mình, nhanh chóng kéo Khương Nguyên ra sau lưng.

"Vị cô nương này..." Oanh cầm sư rất khiếp sợ mở miệng, muốn ngăn cản sự va chạm giữa hai người này.

“Đánh ngươi thay cho lão tổ tông nhà ta, không uất ức chứ?" Tiêu Vân Chước nhàn nhạt lườm nàng ta một cái: "Hôm nay ngươi mang cây đàn này đến, chắc là mẫu thân của ta đã chọn cho ngươi, ta chưa có, ngươi có, đó là ngươi tốt số, chỉ là ngươi không nên chà đạp lên."

"Nếu Tiêu gia thật sự bạc đãi ngươi, ngươi căn bản không có tư cách ở đây phát ngôn bừa bãi, điểm này chắc hẳn ngươi rất rõ ràng, cũng đừng có coi người khác như kẻ ngốc." Tiêu Vân Chước bình tĩnh nói.

Mạnh Vịnh Tư nhìn thấy Tiêu Vân Chước như này, cũng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.

Dáng vẻ này so với trước đó nàng ấy nhìn thấy hoàn toàn khác biệt.

Hôm đó cô nãi nãi nhà nàng ấy đã nói không ít lời khó nghe, khiến người phẫn nộ như vậy, nhưng Tiêu Vân Chước cũng không hề tức giận, chỉ bình tĩnh đánh trả, càng không động thủ, nhưng giờ phút này lại khác, ánh mắt nàng nhìn Khương Nguyên cũng đều mang theo sự chán ghét, rất hiển nhiên, những lời vừa rồi của Khương Nguyên đã chạm đến giới hạn cuối cùng của Tiêu Vân Chước.

Nàng ấy đã sớm hỏi thăm ra tình hình của Tiêu Vân Chước ở Tiêu gia.

Vốn cho rằng, Tiêu cô nương có quan hệ không tốt với người trong nhà, đối với người khác xa cách lại lạnh nhạt, nhưng bây giờ xem ra sự thật không phải như vậy.

Nàng không thể chịu đựng được Khương Nguyên nói xấu Tiêu gia, là bởi vì nàng quan tâm đến người trong nhà!

Nhưng nàng... Lại không thích thừa nhận?

Mạnh Vịnh Tư đột nhiên nắm được chút tính khí nho nhỏ này của Tiêu Vân Chước.

"Oanh cầm sư, ta không muốn gây thêm phiền toái cho ngài, tất cả những gì biểu tỷ làm ta chỉ cho là... Không tồn tại là được rồi. Ta đã gảy hai khúc, mong rằng cầm sư chỉ điểm một chút." Khương Nguyên lui về phía sau một bước, biểu diễn dáng vẻ hèn mọn lại quật cường này đến cực hạn.

Oanh cầm sư khẽ cau mày.

Khương cô nương vừa mới ăn đòn, giờ phút này nếu như nghe thấy nàng ấy nói lời chân thật, cũng không biết có chịu được hay không...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi