HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Khương Nguyên nhìn thấy một màn này, chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn.

Tiêu Vân Chước quả thực là khinh người quá đáng, vừa xuất hiện đã muốn cướp đi tất cả mọi thứ của nàng ta. Dựa vào cái gì chứ?

"Oanh cầm sư, không biết vãn bối có thể bái ngài làm thầy không? Vãn bối chắc chắn sẽ chăm chỉ học tập, cũng sẽ không tranh chấp với biểu tỷ, chỉ mong rằng có thể khiến cho cầm nghệ của mình tinh tiến, một ngày kia có thể được như Oanh cầm sư..." Khương Nguyên vẫn không muốn từ bỏ, bản thân mình cố gắng lâu như vậy, không chiếm được Cửu Tiêu còn chưa tính, nhưng nếu có thể được Oanh cầm sư chỉ điểm, cũng coi như là tốt.

Nàng ta mặt dày mày dạn, trong lòng chỉ còn lại có một chút xíu hi vọng cuối cùng.

"Khương cô nương, không phải ta không muốn dạy ngươi, mà chính là cầm ý ngươi và ta theo đuổi không giống nhau, nếu như ngươi học với ta, ngược lại sẽ khiến bản thân chậm trễ, nếu cô nương không ngại, ta có thể giới thiệu cho cô nương một cầm sư khác..." Oanh Nhứ hơi áy náy nói.

Vừa rồi nghe xong hai khúc này, nàng ấy vốn dĩ đã muốn từ chối Khương Nguyên.

Không phải người trong đồng đạo, nàng ấy không dạy được.

Mà hiện tại đã nhận Môn chủ, nàng ấy càng phải từ chối.

Nếu như Tiêu Vân Chước là kẻ độc ác tiểu nhân, vậy nàng ấy căn bản sẽ không là Môn chủ độ nhân độ quỷ được, cho nên nếu đã là Môn chủ tốt, vậy người sai dĩ nhiên là Khương cô nương.

Nàng ấy cũng không có lý gì lại hướng về người ngoài.

Oanh cầm sư từ chối vô cùng dứt khoát càng khiến cho Khương Nguyên cảm thấy mất hết mặt mũi.

Cầm kỹ của Oanh cầm sư là đỉnh nhất, được người tôn trọng, sau khi trở thành danh môn lương thần, chính bệ hạ đã từng khen không ngớt về cầm kỹ của nàng ấy, cho nên giờ phút này trong lòng nàng ta có phẫn nộ, nhưng trên mặt, lại không thể có nửa điểm bất mãn.

Khương Nguyên cố gắng tiếp nhận ý tốt của Oanh cầm sư.

Mặc dù Cửu Tiêu đã có chủ, nhưng vẫn còn người phải lựa chọn cầm sư, cầm hội này vẫn chưa kết thúc.

Tiêu Vân Chước cũng không tiện quấy rầy Oanh cầm sư và mọi người thiết tha cầm nghệ, cho nên sau khi đối phó xong với Khương Nguyên đáng ghét, Tiêu Vân Chước lập tức xuống lầu.

"Biểu tỷ... vừa rồi ta có chút hiểu lầm với tỷ, còn tưởng rằng cái gì tỷ cũng không biết, không nghĩ tới tỷ lợi hại như vậy..." Khương Nguyên cũng không từ bỏ lại dính vào: "Hôm nay cãi nhau với biểu tỷ là ta không đúng, ta cũng biết vừa rồi dưới cơn nóng giận đã nói sẽ rời khỏi Tiêu gia, cũng khiến cho tỷ đau lòng, tỷ có thể tha thứ cho ta một lần hay không?"

Lúc này Khương Nguyên thật sự không biết làm sao.

Người cầm sư mà Oanh cầm sư giới thiệu cho nàng ta căn bản không nổi tiếng lắm, làm đệ tử của người kia, có thể được chỗ tốt gì?

Mà sau này Oanh cầm sư sẽ vào Tiêu gia ở, nếu như nàng ta không rời đi, có lẽ cũng có thể thường xuyên nhìn thấy đối phương, dần dần, người đời sẽ đồng tình với nàng ta là một thân bản lĩnh là học được từ Oanh cầm sư.

"Không thể." Nhưng Tiêu Vân Chước lại lạnh lùng nhìn nàng ta.

"Biểu tỷ! Ta nghe nói tỷ vì giúp cô nương Mạnh gia, còn bán viên thuốc cứu mạng trong tay, tỷ đối xử với người ngoài tốt như vậy, cũng không thể giơ cao đánh khẽ với ta hay sao? Ta biết lúc trước ta đi theo cô mẫu, đã cướp mẫu thân của tỷ, nhưng cũng không phải ta cố ý, là cô mẫu nhất định phải đón ta về Tiêu gia, nếu như biểu tỷ chịu giúp ta, chờ khi cô mẫu trở về, ta nhất định sẽ giúp biểu tỷ, để cô mẫu không hiểu lầm tỷ nữa, ta xin tỷ được không?" Khương Nguyên đáng thương nắm lấy cánh tay Tiêu Vân Chước, nước mắt lăn dài.

Lúc này Mạnh Vịnh Tư đang lôi kéo Tề Ngọc Nhi nói chuyện.

Bên cạnh Tiêu Vân Chước không có ai, cho nên Khương Nguyên mới có thể hạ thấp bản thân mà mở miệng như vậy.

Vốn dĩ Khương Nguyên cho rằng hôm nay mình nhất định có được lương sư, kết quả lại không có được cái gì, nếu nàng ta cúi đầu với Tiêu Vân Chước đổi lại được chỗ tốt, nàng ta sẵn lòng làm.

Tiêu Vân Chước rút tay mình ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi