HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tiêu Vân Chước rất tiếc tiền, nhưng nàng cũng biết không thể để người khác đau khổ vô ích được, đây gọi là nhân quả trước sau.

“Tiểu thư nhà ta cho ngươi, ngươi nhận lấy đi.” Tùng Thúy trực tiếp nhét tiền vào trong tay người này.

Khâu công tử trừng mắt, trong mắt tràn đầy tức giận nhưng lại không dám phản kháng.

Gã sai vặt ở phía sau hắn cũng chạy lại đây, nhìn thấy công tử nhà mình bị đánh thành như vậy, cũng sợ tới mức không dám nói lời nào.

Tiêu Vân Chước quay người rời đi không chút do dự.

Đánh đã đánh xong, tiền cũng đưa rồi, nói vậy sau này khi Khâu công tử này nhìn thấy nàng cũng sẽ không khoa tay múa chân trước mặt nàng nữa.

Chỉ là nam nhân này cũng thật buồn cười, cúi mình trước mặt Tề Ngọc Nhi, lại đến trước mặt nàng khoa tay múa chân, chỉ trích lăng mạ, rõ ràng là đang bắt nạt kẻ yếu. Cái thanh danh lưu lạc bên ngoài của nàng có vẻ mềm yếu đáng thương vậy sao? Khiến cho tất cả mọi người cho rằng nàng phải nên khiếp nhược nhát gan, ngoan ngoãn hèn mọn à?

Nhưng mà…

Tiêu Vân Chước lại cẩn thận tự hỏi chính mình.

Sau khi Tiêu gia bị lấy lại tước vị, địa vị ở trong kinh cũng thấp hơn rất nhiều.

Nếu nàng có phụ huynh như La Phi Nguyệt thì cho Khâu công tử mượn mười lá gan hắn cũng không dám làm càn như thế.

Ừm, vậy là chỗ dựa trong nhà nàng không đủ cứng rắn.

Còn có nguyên nhân chính nàng nữa, nhìn nàng không quá hung dữ…Ngay cả những người mà nàng từng giúp đỡ cũng theo bản năng bảo vệ thanh danh cho nàng.

Ví dụ như Mạnh Vịnh Tư, giống như thể lo lắng nàng sẽ không thể gả được nên nói bản lĩnh chiêu hồn của nàng thành dùng linh đan diệu dược…

Trước đó nàng vẫn luôn cảm thấy, những thứ bên ngoài này không quan trọng, nhưng giờ phút này nàng lại cảm thấy mình đã sai rồi.

Năng lực cùng chỗ dựa, quyền thế cùng tài phú, mỗi loại đều không thể thiếu.

Đây là kinh thành, không phải Quan Tây, cái chỗ núi cao hoàng đế ở xa kia, ở đây hoàng quyền lớn hơn hết thảy, nếu nàng chỉ có năng lực không có quyền thế cùng chỗ dựa, gặp phải hoàng quyền vẫn phải cúi đầu nhượng bộ!

Đây chính là nhận thức tốt.

Xét về thanh cao và thông thấu, nàng không thể so được với sư phụ và các môn chủ tiền nhiệm, bọn họ hưởng thụ cuộc sống không hề chịu bất cứ hạn chế nào, nhưng nàng thì không.

Nàng sợ chết.

Nàng không bao giờ có thể quên được cảm giác bị nhốt trong quan tài, cố gắng vạch ra khe hở để bò ra ngoài.

Nàng đã hứa với sư phụ của mình rằng nhất định mình sẽ không đoản mệnh đáng thương như các môn chủ khác, nàng muốn trường thọ và phú quý, nàng muốn sống thỏa mãn và phóng túng cả đời này!

“Tùng Thúy, có phải phụ thân và các huynh đệ ta quá lười phải không?” Tiêu Vân Chước lẩm bẩm: “Nếu ta đốc thúc bọn họ tiến bộ thì có phải là xen vào việc của người khác không?”

Rốt cuộc thì đó cũng không phải là việc của nàng, vẫn nên giữ khoảng cách mới phải nhỉ?

Tùng Thúy lúc này lại không nghĩ như vậy!

Hôm nay nàng ấy thấy tiểu thư bị bắt nạt!

Ánh mắt những người đó nhìn đại tiểu thư đều tràn ngập đồng tình và khinh thường!

Bọn họ ghét bỏ đại tiểu thư là một thiên kim nghèo túng không được học quy củ!

“Tiểu thư, đó chính là người thân ruột thịt của ngài! Giữa thân nhân vốn phải hỗ trợ nương tựa lẫn nhau, đó mới là gia đình. Không dối gạt ngài, nô tỳ nghe nương nói, võ công của tướng quân rất tốt, khi còn nhỏ còn đi theo lão quốc công học một thân bản lĩnh, nhưng bao nhiêu năm như vậy không được mài giũa, chỉ làm tạp tướng quân, quả thực lãng phí tâm huyết của lão quốc công.”

“Nhưng mẫu thân ta cũng là người thân ruột thịt của ta, tại sao lại không nói đến chuyện nương tựa…” Tiêu Vân Chước không hiểu rõ lắm.

Sư phụ chưa hề dạy nàng về phương diện này.

Mẫu thân chán ghét nàng, không thích nàng đến gần, cho nên nàng cảm thấy mặc dù phụ thân và đại ca mặc dù không chán ghét nàng thì chắc chắn cũng không thích quá thân cận với nàng…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi