HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tiêu Trấn Quan ngày thường tính tình rất tốt, chỉ là mặt lạnh đối với người không đủ nhiệt tình thôi, nhưng dù sao cũng là người tập võ, thân hình rất khỏe mạnh, giờ phút này vừa phát giận, cũng có khí tức sát phạt nồng đậm, người xem kinh hồn bạt vía.

Những năm này ông ấy đối xử với mọi người lạnh nhạt, nhưng cũng từ trước tới giờ không chủ động đắc tội với người khác.

Nhưng bây giờ, Tiêu Trấn Quan biết, không thể đần độn u mê sai lầm.

Khâu phụ và Khâu mẫu bị dọa toàn thân run lên, không thể tin nổi nhìn về phía Tiêu Trấn Quan.

Lúc trước người bên ngoài đều nói Tiêu Trấn Quan này là người cẩn thận vững vàng, nhưng hôm nay xem xét, rõ ràng cũng là mãng phu!

Hung thần ác sát giống như muốn ăn thịt người, đơn giản không thể nói lý!

"Ngươi... Ngươi... Tiêu gia các ngươi đối xử với khách như thế à? Nhi tử ta bị thương rồi! Các ngươi vậy mà chết không nhận! Bây giờ ta đến nha môn, đến lúc đó ngươi cũng đừng ngại mất mặt!" Khâu phụ tức giận run tay.

"Ta cũng không nói không giải quyết chuyện này, ngươi gấp cái gì?" Tiêu Trấn Quan hừ một tiếng.

Ông ấy căn bản không biết Khâu đại nhân này, trong Kinh Thành đại tiểu quan viên còn nhiều, rất nhiều, sao có thể nhận ra được.

"Như này đi, chờ nữ nhi của ta thân thể khá hơn chút, ta hỏi lại nàng, nếu nàng nói là lỗi của nàng, vậy bản tướng quân tuyệt đối sẽ đến nhà xin lỗi, bồi thường! Đương nhiên, nếu nàng nói nàng không sai..."

"Làm sao lại không sai?! Chính là nàng!" Khâu phụ phẫn nộ chỉ trích: "Nhi tử ta bị thương cũng không phải chỉ là thân thể, hôn sự của nó cũng mất! Khâu gia chúng ta không phải đúng lý thì không tha người, hôm nay đến cửa cũng là vì nói đạo lý."

"Đến nói đạo lý? Ta trái lại không nhìn ra." Tiêu Trấn Quan châm chọc một tiếng.

Khâu phụ kìm nén đến mức đau cả tâm can.

Quả nhiên là cha nào con nấy, nhìn đức hạnh này mà xem, đơn giản chính là không thèm nói đạo lý!

"Nàng hủy mất hôn sự của nhi tử ta, nếu như việc này là thật, Tiêu gia các ngươi có phải nên cho một cách giải quyết hay không?" Khâu phụ cũng dứt khoát nhắc đến.

Tiêu Trấn Quan không nói chuyện.

"Nhi tử ta tuổi tác không còn nhỏ, vốn dĩ năm nay sẽ thành hôn, nhưng trước mắt lại bị từ hôn, có hại đến thanh danh lại càng chậm trễ chuyện lớn con nối dõi truyền thừa của chúng ta! Nàng bảo Tề gia từ hôn, mặc dù hành vi khiến cho người ta khinh thường, nhưng nhi tử của ta chung quy cũng cần người chăm sóc, chúng ta sẽ nhường một bước, để nữ nhi nhà ngươi gả vào cửa, nếu như hai nhà kết hợp thành một, oán khí này, Khâu gia chúng ta sẽ nhịn!" Khâu phụ mặt dày mày dạn tiếp tục nói.

"..." Tiêu Trấn Quan nghi ngờ nhìn ông ta.

Ban đầu, ông ấy còn cảm thấy lúc nha hoàn nhà mình bảo vệ chủ tử, ra tay có thể là hơi nặng một chút...

Nhưng đối phương vừa mở miệng, lại là muốn nữ nhi của ông ấy gả đi để lấp chỗ trống?!

"Tiêu tướng quân, nữ nhi này của ngươi từ nhỏ đã nuôi dưỡng ở bên ngoài, mặc dù nói tính cách có thiếu sót, nhưng hôm nay nhi tử của ta bị thương nặng, trong vòng mấy năm khó mà nói đến việc thành thân, vì tương lai nhi tử của ta, Khâu gia ta cũng chỉ có thể nhún nhường, hơn nữa nàng nghĩ cách phá hỏng hôn sự của nhi tử ta, không phải là muốn thay vào đó hay sao? Nếu như hai mái hiên đã tình nguyện, vậy chúng ta cũng không cần phải làm ầm ĩ lên cho khó coi, nếu thật sự đến quan phủ... không phải cũng ảnh hưởng đến tiền đồ thanh danh của nhi tử nhà ngươi hay sao?" Khâu phụ nói xong, cũng tự tin.

Nữ nhi so sánh với nhi tử, đương nhiên là cái sau nặng hơn.

Nhất là sắp tới kỳ thi rồi, sợ là Tiêu gia ước gì lập tức đưa nữ nhi tai họa này ra ngoài!

Yêu cầu này của ông ta, cũng coi như là suy nghĩ cho Tiêu gia!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi