HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

"Đọc sách? Tốt." Tiêu Vân Chước nghển cổ lên, rất nghiêm túc gật đầu: "Đọc sách nhiều, bên người sẽ có thể vây quanh một cỗ khí chất Văn Xương, quỷ tà khó gần."

Chỉ cần không cản trở nàng ra ngoài độ quỷ là được.

"..." Nụ cười trên mặt Tiêu Văn Việt treo ở trên mặt, lúng túng hơn mấy phần.

"Đại thiếu gia! Thiên viện xảy ra chuyện rồi!" Tiêu Văn Dũ lại ngồi ở nơi này trong chốc lát, dịu dàng nói vài lời với Tiêu Vân Chước, mãi cho đến khi mấy tên tiểu nô tài bên ngoài đột nhiên xông vào, sắc mặt lo lắng kêu gọi.

Tiêu Văn Dũ lập tức đứng lên: "Xảy ra chuyện gì?"

"Hoả hoạn rồi... Bây giờ đám hạ nhân đã bắt đầu dập lửa rồi, chỉ là..." Tiểu nô tài trên mặt ấp úng.

Tiêu Văn Dũ căn bản không tiếp tục nghe, trực tiếp nhấc chân đi ra bên ngoài, tiểu nô tài lập tức đuổi theo, vừa đi vừa nói: "Vệ công tử từ bên ngoài trở về, không biết là xung đột với ai, sau khi trở về Thiên viện thì nhốt mình lại, hình như là ở trong phòng đốt đồ vật, hỏa thế này cứ vậy đi lên..."

Viện tử này của Tiêu Vân Chước vốn dĩ ở bên, cách Thiên viện của mấy học sinh này cũng không xa, nhưng ở giữa có một cánh cửa, chìa khoá chỉ có Tiêu Văn Dũ có, cho nên ngày bình thường, mấy người học sinh kia cũng không có khả năng đến bên này.

Tiêu Văn Dũ rất nhanh đã đến, Tiêu Văn Việt và Tiêu Vân Chước cũng tới xem.

Đám hạ nhân đều đang liều mạng cứu hỏa.

Lửa trong phòng Vệ công tử đã lan tràn đến nơi khác.

Tiêu Văn Dũ liếc mắt nhìn hai phía: "Bùi công tử đâu!?"

Ba học sinh tới từ nơi khác, bây giờ chỉ có hai người ở đây.

Vệ công tử nghe vậy, mặt mũi trắng bệch, ấp úng, Tiêu Văn Dũ xem xét, càng giận dữ không có chỗ phát tiết: "Ngươi biết? Không phải hắn còn ở trong phòng chứ?!"

"Thiếu gia nhà ta chắc vẫn ở bên trong! Tối hôm qua hắn thức đêm viết văn, đến ban ngày vẫn không ngủ được, nên đã uống chút thuốc an thần..." Thư đồng mới từ bên ngoài trở về, trong tay ôm vài cuốn sách, khóc sướt mướt: "Thiếu gia nói, để cho ta đến tiệm sách nhìn xem, có người áp đề hay không, Tiêu công tử, mau cứu thiếu gia nhà ta..."

Tiêu Văn Dũ nghe xong, gần như không do dự, trực tiếp dội một chậu nước lên trên người, sau khi che lại miệng mũi, không chút do dự xông vào.

Tiêu Văn Việt bước về phía trước một bước, sau đó sắc mặt có chút không được tự nhiên.

"Trông coi kỹ vị Vệ công tử này." Tiêu Vân Chước lại mở miệng nói ngay lúc này.

Quản gia sửng sốt một chút, sau đó vội vàng chào hỏi hai hộ vệ một trái một phải đứng bên cạnh Vệ công tử, bởi vì đối phương là cử tử trong danh sách, cho nên cũng không tiện trực tiếp đánh.

"Ta... không phải ta cố ý, gần đây ta viết bài... Không tốt, trong lòng ta khó chịu, nên muốn đốt bài văn đi viết lại từ đầu, ta cũng không nghĩ tới hỏa thế sẽ trở nên lớn như vậy..." Giọng Vệ công tử khàn khàn, trên mặt cũng có chút đen xám.

"Ngươi như thế nào không quan trọng, quan trọng là bởi vì ngươi, ca ca ta và một vị công tử khác bây giờ đều đang trong tình cảnh nguy hiểm chưa đi ra." Tiêu Vân Chước vô cùng bình tĩnh, lại cực kỳ lạnh lùng tiếp tục nói: "Còn có, nếu ngươi muốn đốt bài văn, vì sao không làm dưới hiên, không ở trong sân? Cho dù có ở trong phòng, thì cũng có chậu than, hôm nay không có gió, thời tiết lạnh lẽo, ngay cả cửa sổ ngươi cũng không mở, lửa này đốt kiểu gì lại lớn như vậy?"

Tiêu Văn Việt kinh ngạc liếc nhìn Tiêu Vân Chước một chút, không nghĩ đến muội muội nhìn tưởng chừng như vô hại này, vậy mà có thể quan sát chính xác vấn đề xảy ra như thế.

Trong mắt Vệ công tử lóe lên một tia bối rối: "Ta thật sự không phải cố ý..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi