HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Nơi này có áp lực rất lớn, rõ ràng là cử tử, ăn mặc đồ dùng trên người cũng không quá tốt, người nhà hắn cái gì cũng không hiểu, ngay cả thư đồng cũng không hỗ trợ sắp xếp, dẫn đến rất nhiều chuyện đều do Vệ công tử tự mình làm, vừa tốn thời gian vừa tốn tinh lực.

Những ngày ở trong Thiên viện này, biểu hiện của người này cũng có chút suy tính thiệt hơn.

Tiêu Văn Dũ không thể quá nhiệt tình với hắn, nếu không người này sẽ không biết phải ứng xử lại ra sao, nhưng cũng không thể quá lạnh lùng, đối phương lại sẽ nghĩ thêm, cho nên mỗi lần gặp hắn ta, đều phải vô cùng cẩn thận.

Rõ ràng là đã rất chăm sóc cho tâm trạng của Vệ công tử, nhưng không nghĩ tới người này vẫn không ở yên.

"Nếu ngươi không giúp ta, vậy ta sẽ đi chết! Nếu như ta chết ở nhà các ngươi... Ngươi cũng sẽ bị người khác chỉ trích không phải sao? Tiêu công tử, nếu ngay cả ngươi cũng không buông tha cho ta, vậy ta phải làm sao? Cuộc đời ta sẽ bị hủy mất!" Vệ công tử rất không ổn định.

Tiêu Vân Chước nhíu mày lại: "Nơi này còn có những người khác làm chứng, ngươi cũng không phải bị đại ca ta g.i.ế.t., vì sao hắn phải bị người khác chỉ trích? Hơn nữa... Ngươi phóng hỏa, rồi lập tức chạy ra ngoài, biết rất rõ sát vách còn có người, ngươi không chỉ không nhân lúc lửa còn bé đi cứu, ngược lại còn không nói với hạ nhân là Bùi công tử ở bên trong..."

"Ngươi như này không phải là không cẩn thận, ngươi là có lòng g.i.ế.t. người." Tiêu Vân Chước nghiêm túc nhìn hắn ta: "Nếu như ngươi tự sát, cũng có thể nhận được cái tiếng oanh liệt là biết lỗi nên tự sát, vậy ngươi đi đi, Tiêu gia ta cũng sẽ giúp ngươi một chút, chờ sau khi ngươi chết, cố gắng hết sức để người bên ngoài vũ nhục ngươi ít đi vài câu."

"..." Tiêu Văn Dũ khiếp sợ nhìn muội muội.

Lời này... Nói rất tốt.

Nhưng chính là thật sự không dám tin, là lời mà muội muội ngoan ngoãn của hắn nói ra được...

"Các ngươi muốn hại ta! Người kinh thành các ngươi cũng xem thường những học sinh đến từ nơi khác như chúng ta, xem thường xuất thân của ta! Vừa rồi ở Trạng Nguyên Lâu, bọn họ đều cười ta ngươi biết không?! Ta đã hết sức nhường nhịn kết quả thì sao... Hắn! Hắn tràn đầy phấn khởi cầm bài văn tới tìm ta!"

Vệ công tử lại chỉ Bùi công tử đang nằm bên cạnh, cả giận nói: "Hắn một kẻ thấp kém xuất thân thương nhân, vì quyên góp bạc cho khoa cử mới thay đổi địa vị, nếu không làm sao có thể có tư cách đứng trước mặt ta ba hoa chích choè! Biết rõ ta gần đây không viết ra áng văn chương nào, hắn còn chạy đến trước mặt ta khoe khoang, cũng muốn đạp ta một cái!"

"Các ngươi còn muốn ta chết!"

"..."

Vệ công tử giương nanh múa vuốt, hộ vệ bên cạnh nhân cơ hội này lập tức cướp lấy mảnh sứ vỡ, khống chế người.

Tiêu Văn Dũ bó tay toàn tập, bảo người băng bó vết thương đơn giản một chút, rồi lập tức đi xử lý những chuyện phía sau.

Tiêu Vân Chước và Tiêu Văn Việt không quan tâm thêm nữa.

Tiêu Văn Dũ bận rộn, mãi đến buổi tối ngày hôm sau mới trở về.

Mặt mũi tràn đầy mỏi mệt, vết thương trên cánh tay không chỉ không tốt lên, thậm chí còn nghiêm trọng hơn so với trước đó một chút.

Sau khi về nhà, một lần nữa cứu chữa một phen, rồi mang theo điểm tâm mua ở bên ngoài về đến gặp Tiêu Vân Chước.

"Vệ công tử kia, đã giao cho học chính rồi, nói ra thì... Việc này cũng là ta mệnh lớn, nghe theo muội, không sắp xếp người ở Trạng Nguyên Lâu..." Tiêu Văn Dũ nhắc đến chuyện này còn có chút tức giận: "Họ Vệ kia ở Trạng Nguyên Lâu bị người ta bắt bẻ vài câu, lúc ấy đã muốn trả thù, nhưng trong Trạng Nguyên Lâu có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, hắn ta lại không ở đó, nên không có cơ hội ra tay, lúc này mới tức giận trở về Thiên viện, chỉ là Bùi công tử không may, thấy hắn ta tâm tình không tốt, nên muốn đi lên an ủi vài tiếng, ai biết hắn ta muốn xem bài văn mà Bùi công tử viết đêm hôm trước, Bùi công tử không từ chối được lúc này mới gật đầu, ai biết sau khi hắn ta xem xong thì không chịu nổi! Biết Bùi công tử trước khi ngủ sẽ uống thuốc an thần, lúc này mới trở về phòng phóng hỏa, thành tâm muốn thiêu chết người!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi