HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vân Chước ngồi xổm ở trong góc, mặc trên người vẫn là bộ áo bông vải thô kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bị ửng đỏ vì lạnh là một đôi mắt đen trắng rõ ràng, đang nhìn chằm chằm vào vị du tăng kia.

Vị du tăng này giảng Phật quả thực rất biết lừa người.

Mà ngồi xổm bên cạnh nàng chính là du hồn kia.

“Đại sư, ngài đã về nhà rồi, sao còn ăn mặc khó coi như vậy chứ? Không dối gạt ngài, cha ta là người coi trọng bề ngoài, đợi lát nữa ngài tới giao đồ giúp ta, chỉ sợ ngài không được vào cửa đâu.

” Du hồn thò đầu qua nói với Vân Chước.

Du hồn này chính là thứ bị Vân Chước ném ở ngoài cửa Tiêu gia ngày hôm qua.

Hắn đi theo nàng cả một đường từ Quan Tây tới đây, cái mặt quỷ kia so với trước kia tiều tụy hơn hẳn, khi đối mặt với một tiểu cô nương như Vân Chước lại cẩn thận từng li từng tí, đầu cúi xuống thật thấp, chỉ sợ đối phương không vui sẽ lập tức giết chết hắn.

“Yên tâm, ta không quên chuyện của ngươi đâu.

Nếu hôm nay không gặp được thì sau này cũng sẽ có rất nhiều cơ hội, đã thu tiền của ngươi rồi sẽ không để cho ngươi phải thất vọng.

” Vân Chước thấp giọng nói khẽ.

“Không phải là ta nghi ngờ ngài…” Du hồn vội vàng nói: “Chỉ là ta không hiểu, mấy kinh Phật này ngài đều hiểu cả, cần gì phải nghe tên hòa thượng giả này giảng kinh Phật làm gì? Ta đi theo bên cạnh ngài lâu như vậy, cũng có chút linh tính, chỉ cần nhìn hòa thượng này liền biết không phải là kẻ tốt lành gì…”
Hòa thượng giả này bình thường mặt mũi hiền lành, nhìn tựa như cao nhân đắc đạo.

Nhưng là một du hồn dã quỷ, hắn có thêm một khả năng so với lúc còn sống, đó chính là phán đoán cao nhân thật hay là cao nhân giả.

Khí chất trên người tiểu sư phụ Vân Chước này cực kỳ sạch sẽ, bất cứ âm hồn tiểu quỷ nào đến gần, linh hồn đều có thể trở nên an bình yên ổn, sẽ không dám dây dưa lỗ mãng gì, rõ ràng đây chính là một cao nhân đã từng làm không ít việc thiện, công đức lớn lao!
Nhưng vị hòa thượng giả kia thì khác, mặc dù trong miệng đang giảng kinh Phật nhưng trên thân hoàn toàn không có chút Phật tính nào.

Sau khi tới gần người này, hắn cảm thấy linh hồn trống rỗng của mình không nhịn được trở nên gắt gỏng, rõ ràng bị sát khí trên thân hòa thượng giả ảnh hưởng đến.

Vân Chước cũng biết hòa thượng này là giả.

Chiếc đèn Phật có dính sát khí kia sau khi rơi vào tay nàng nhất định sẽ được hóa giải, nhưng nàng là người luôn có “lòng nhiệt tình”, đương nhiên muốn nhìn thấy ngọn nguồn của âm sát.

“Ngươi an tĩnh một chút đi, cứ ồn ào như thế thì ta không thể tĩnh tâm nghe kinh được.

” Vân Chước nói với du hồn, sau đó tiếp tục ngồi đó lắng nghe.

Du hồn không hiểu lắm.

Hòa thưởng giả giảng kinh, có gì hay mà nghe?
Nhưng lời của Vân Chước thì hắn lại không dám không nghe, lập tức che miệng lại, bay về phía sau.

Một lúc sau, tất cả mọi người nghe kinh đều hiểu chuyện giao ra tiền dầu vừng, tiểu đồng ở bên cạnh tới trước từng người thu tiền, còn phát cho mỗi người một cây thẻ tre trên đó có viết một con số.

Tiểu đồng bước đến trước mặt Vân Chước.

Cái hòm kia lớn đến nỗi hai tiểu đồng mười một mười hai tuổi phải cố gắng lắm mới bưng nổi.

“Ta không có tiền.

” Vân Chước nghiêm túc nói, sau đó kéo từ trong góc ra một tấm vải, trải ngay ngắn trên mặt đất: “Hơn nữa…thật trùng hợp, ta cũng biết tính quẻ, mỗi ngày tính ba quẻ.

Đây là lần đầu tiên ta mở quầy khi tới kinh thành, giá rất rẻ, có muốn thử không?”
“…” Hai tiểu đồng sửng sốt, sau đó vội vàng quay đầu nhìn lão hòa thượng kia.

Du hồn đứng sau lưng Vân Chước cũng khịt mũi cười.

Nàng không có tiền sao? Lừa người à?
Hắn gặp tiểu sư phụ Vân Chước ở biên cảnh Quan Tây, đối phương giúp hắn nhặt thi cốt, an táng cho hắn, cũng đồng ý với hắn là đem của cải mà hắn đã vất vả tích lũy được về kinh thành giao lại cho lão phụ của hắn.

Núi cao sông dài, phí an táng và phí chân chạy cũng không hề ít.

Nàng cầm con dấu bên cạnh thi cốt của hắn, lấy đi của cải mà hắn góp nhặt bao nhiêu năm.

Ngoại trừ ngân phiếu, toàn bộ vàng bạc châu báu của hắn nàng cũng thu hết!
Đương nhiên, trước khi được người Tiêu gia đón về, tiểu sư phụ Vân Chước đã làm bay mất không ít tài bảo rồi, trong túi mang về Tiêu gia hôm trước chỉ còn lại không đến một nửa…
Nghĩ đến đây, hắn chỉ cảm thấy trong lòng đau nhức!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi