HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

"Nhị ca..." Ánh mắt Tiêu Vân Chước đột nhiên do dự một chút.

Nàng vừa nghiêm túc lại cẩn thận nói: "Đột nhiên ta phát hiện ra... Huynh nên làm sư huynh muội của ta mới phải."

"..." Lại nói cái quỷ gì vậy?

Tiêu Văn Việt hơi nhích người ra xa một chút.

"Huynh và Thần Ẩn Môn chúng ta vốn dĩ không có duyên phận gì, nhưng... giữa hai chúng ta còn có huyết thống, nếu huynh gia nhập Thần Ẩn Môn thì cũng không phải là không được, huống hồ... Tâm tính của huynh quả thực rất tốt, lý trí, bình tĩnh, nếu như đối mặt với những cô hồn dã quỷ đó, tất nhiên có thể vô cùng dứt khoát giải quyết vấn đề, nếu như vậy, chờ tương lai ta hết nhiệm kỳ Môn chủ, huynh có thể... "

Lời còn chưa dứt, Tiêu Vân Chước lại sửng sốt một chút: "Cũng không được, Môn chủ... cũng không được tính là dễ sống, huynh không buông bỏ được đồ đao, lại không lương thiện, sẽ đoản mệnh... Thật sự là đáng tiếc."

Trong lòng Tiêu Văn Việt có hơi sợ hãi.

Có đôi khi, hắn cảm thấy cô muội muội này vẫn được, nhưng bây giờ...

Hắn muốn ném người ra khỏi xe ngựa, nói năng linh tinh cái gì vậy...

Tiêu Vân Chước thở dài: "Huynh không gia nhập Thần Ẩn Môn, nhưng cũng có thể nhập đạo xuất gia, cũng là một con đường không tệ."

Tiêu Văn Việt ha ha cười lạnh một tiếng, thực sự nhịn không được: "Muội... im miệng đi, tự nhiên lại nói nhiều vậy."

"..." Tiêu Vân Chước lại thở dài.

Tâm cảnh này vẫn không quá được.

Mặc dù hiện tại nhị ca không thích hợp để xuất gia, nhưng Tiêu Vân Chước cảm thấy sau khi tu thân dưỡng tính, không chừng có thể thì sao? Sau này không làm được sư huynh muội, làm cùng nghề, chờ tương lai lúc nàng về Thần Ẩn Môn dưỡng lão, cũng có thể thường xuyên lui tới.

Ánh mắt Tiêu Vân Chước lay động, dường như đang suy nghĩ miên man, Tiêu Văn Việt ở bên cạnh luôn có loại dự cảm xấu.

Lần trước lúc nhìn chằm chằm hắn, gọi hắn đến lao ngục để trải sự đời.

Bây giờ... lại nghĩ cách làm sao để giày vò hắn, kẻ độc ác này?

...

Lúc này, Tiêu Văn Yến cũng đã gặp Khương Nguyên.

Cậu lộ ra sự vui vẻ, vừa nhìn thấy người đã lanh lảnh gọi một tiếng, đối mặt với các cô nương khác của Khương gia, cũng khách khí lần lượt chào hỏi một tiếng.

Khương Nguyên nhìn dáng vẻ không tim không phổi của cậu, trong lòng có hơi u oán.

Nàng ta bị đuổi ra khỏi cửa phải tranh thủ tình cảm với người khác, biểu đệ ngược lại là rất nhẹ nhõm, lại còn qua lại thân thiết với kẻ thù Tiêu Vân Chước.

"Vừa rồi biểu đệ xem kịch cùng với Tiêu Vân Chước à?" Giọng nói của Khương Nguyên mang theo chút tủi thân.

"Đúng vậy! Tỷ, vừa rồi đệ xem kịch, đều là các vở trong <&LTAnh; kiệt truyện>>, những hí khúc này rất nhiều người đều không biết hát, hiếm khi Thanh Thủy Viên này lại có thể gom được đầy đủ các tiết mục lại!" Tiêu Văn Yến vô cùng vui vẻ muốn chia sẻ: "Lúc trước đệ đều nghe người khác nói, tằng tổ lợi hại, nhưng bây giờ xem kịch, mới phát hiện ra bọn họ nói còn chưa đủ. Ví dụ như vừa rồi đệ xem một vở kịch trong đó, là một mình tằng tổ đại chiến..."

Còn chưa dứt lời, Khương Nguyên đã hừ khẽ một tiếng.

Tiêu Văn Yến ngừng lại, không hiểu nhìn nàng ta.

"Đệ đệ A Yến bây giờ đã khác rồi, có tỷ tỷ ruột rồi, biểu tỷ như ta... sống như thế nào, đệ cũng không thèm để ý à? Xem ra, là ta ở đây vất vả đợi đệ mất công rồi..." Hốc mắt Khương Nguyên đỏ ửng.

Tiêu Văn Yến lập tức cuống lên.

"Không! Không phải đệ không để ý đến tỷ! Là đại tỷ nhất định bắt đệ đến xem hí kịch, sau khi đệ đến phát hiện vở kịch này thực sự không tệ, đệ rất thích, nên mới muốn nói với tỷ vài câu..." Tiêu Văn Yến luống cuống tay chân: "Đều là đệ không tốt, đệ không nên để tỷ chờ đệ ở đây... Đệ nên bảo người ra ngoài nói với tỷ một câu từ sớm mới đúng, bảo tỷ về nhà trước, tỷ, tỷ đừng khóc..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi