HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Hôm sau trời vừa sáng, Tiêu Văn Việt gọi Mã Lão quản gia tới.

“Đưa tự thiếp này, đến phủ của Lục lão tướng quân." Trước kia Tiêu Văn Việt đã đưa đồ do chính mình tự viết tới.

Tự thiếp này hắn đã viết rất nhiều lượt, suy nghĩ tìm từ, thu liễm tính khí, cố gắng hết sức làm ra thái độ đoan trang tôn trọng, chỉ là những năm này hắn cà lơ phất phơ đã quen, cũng không quá quen.

Lão quản gia hơi kinh ngạc: "Đại thiếu gia nói, không phải là chuyện khẩn cấp, không nên làm phiền Lục lão tướng quân..."

"Ngươi yên tâm, ta chỉ đi cầu xin một chuyện, sau đó sẽ không quấy rầy ông ta." Tiêu Văn Việt rất nghiêm túc.

Sắc mặt hắn còn có chút tái nhợt, vẫn chưa hạ sốt, toàn thân bất lực, bên cạnh còn có người hầu đang đỡ.

Mã lão quản gia có hơi do dự, mặc dù nhị thiếu gia vẻ mặt nghiêm túc, nhưng... Lúc trước hắn làm việc không phải rất đáng tin...

Đưa tin cho Lục gia cũng không phải là chuyện nhỏ, ông ấy cũng sợ nhị thiếu gia làm ẩu, cho nên chỉ có thể kiên trì nói: "Nhị thiếu gia, không phải là lão nô không chịu, quả thực là... Lão gia và đại thiếu gia đã dặn dò, nếu như ngài không nói rõ nguyên nhân, lão nô không dám làm..."

Tiêu Văn Việt sửng sốt một chút, sau đó thở ra một hơi.

Cũng phải, chỉ với bộ dạng này của hắn, ai sẽ tin hắn không có ý xấu?

"Ta muốn tìm một người, mà tung tích của người này chỉ có Lục lão tướng quân biết." Tiêu Văn Việt nói một tiếng, thấy lão quản gia vẫn nhìn hắn như cũ, đành phải nói: "Ta từng lén đọc trộm thư tay mà tằng tổ để lại, bên trên có viết, tằng tổ đầu quân cho Thánh Tổ là được người khác chỉ điểm, người kia sau này đi theo tằng tổ cùng vào quân trở thành Quân Sư nổi tiếng, trên sử sách cũng đã viết, người này thiên về binh pháp, mưu kế tuyệt diệu, chỉ là thân thể không tốt, không muốn nêu tên, sau khi lập quốc chưa được mấy năm đã qua đời. Nhưng người này còn lưu lại đệ tử, về sau cũng đi theo bên cạnh Lục lão tướng quân hiến kế... Cho nên ta muốn tìm Lục lão tướng quân hỏi thăm một chút..."

Tiêu Văn Việt lần đầu tiên nghiêm túc đứng trước mặt người khác giải thích ý đồ của mình như vậy, sắc mặt tái nhợt nổi lên mấy phần đỏ ửng không bình thường.

Biểu cảm lại càng vô cùng không được tự nhiên.

Lão quản gia nghe xong, trong lòng cũng kinh hãi, càng có loại cảm giác nghe nhầm rồi.

"Nhị thiếu gia muốn học binh pháp?" Mã lão quản gia vô cùng kinh ngạc, lại càng không thể tin được.

"Ừm..." Tiêu Văn Việt nhẹ giọng đáp lại, lại lập tức nói: "Chỉ là vừa suy nghĩ một chút mà thôi... Có lẽ có thú vị, nhưng chính là ta đi xin, đi tìm rồi, cũng chưa chắc có thể toại nguyện, cho nên... Ta không hy vọng chuyện này bị những người khác biết."

Đêm qua hắn khó mà an giấc, trong lòng phiền muộn khó chịu.

Nghĩ đến chính mình... Không có thành tựu gì, cái gì cũng không biết, cho dù là không muốn để cho muội muội xem thường, nhưng cũng không có cách nào.

Còn nghĩ với thân thể suy nhược này của mình, cảm thấy tương lai nếu như hắn chết, người của Tiêu gia có lẽ đều sẽ bởi vậy mà thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bớt đi một đại phiền toái mới đúng.

Nhưng nếu hắn đã có thể là kẻ gây hoạ trong mắt huynh trưởng và muội muội, vậy thì nên để lại mối họa ngàn năm mới đúng.

Hơn nữa, ý của bệ hạ đã rất rõ ràng rồi.

Năm đó Tiên Hoàng giữ lại Tiêu gia, một là nể mặt công lao của tổ tông, hai chính là cảm thấy mãnh tướng hiếm có, nếu như hậu nhân có được mấy phần năng lực của tằng tổ, đối với triều đình mà nói cũng là chuyện tốt, lúc này mới không đuổi tận g.i.ế.t. tuyệt.

Bệ hạ bắt đầu dùng phụ thân, lại để cho đại ca rời kinh, dấu hiệu như thế, nhất định tương lai Tiêu gia phải có được một võ tướng, mới có thể khiến cho bệ hạ hài lòng.

Võ công của đại ca chưa bao giờ sa sút, lại đọc sách, chỉ cần hắn duy trì sự lơ mơ không rõ, bệ hạ sẽ có một ngày trọng dụng hắn, tiểu đệ...

Thằng bé có thể làm đường lui của Tiêu gia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi