HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tiêu Vân Chước kiềm chế cảm xúc, không lập tức tiêu diệt linh hồn của Quản Trân Nhi.

Người độc ác cỡ này, quả nhiên là không coi tính mạng của dân chúng bình thường ra gì.

Giờ phút này, trong lòng Tiêu Vân Chước không thể không suy nghĩ nhiều một chút, vừa rồi coi như nàng xuất hiện, Quản Trân Nhi chết có liên quan đến thù cũ, bây giờ nghe chuyện này một lần, càng gần như có thể khẳng định...

Quản Trân Nhi chết chưa hết tội.

Nhưng nàng muốn chứng minh sự trong sạch cho La Phi Nguyệt, thì phải bắt được hung thủ phía sau.

Phạm pháp g.i.ế.t. người, nên đền tội, nhưng thói đời lại có quá nhiều chỗ bất công, cũng ví dụ như Trịnh Xuyên Tử, nếu như hắn quả thật có thể nói ra oan tình, cũng sẽ không bi phẫn mà tìm cái chết...

Dân chúng tầm thường muốn cầu công đạo, thì sẽ hơi gian nan một chút, mà loại chuyện này, nàng đã gặp không ít.

Tiêu Vân Chước hơi do dự, nhưng một lát sau, vẫn tiếp tục hỏi quản sự của bãi ngựa: "Lúc trước Trịnh Xuyên Tử ở bãi ngựa này, rất có giao tình với ai? Nhất là nữ tử."

Quản sự bãi ngựa cũng không ngốc, nghe lời này, trong lòng cũng kinh hãi: "Quý nhân ngài là nghi ngờ... cái chết của Quản cô nương có liên quan đến Xuyên Tử? Nhưng Xuyên Tử chết cũng đã chết rồi, cũng không đến nỗi vì chuyện xưa mà g.i.ế.t. người chứ..."

"Ngươi cứ nói là được." Tiêu Vân Chước lại nói.

"Chuyện này..." Quản sự có hơi khó xử: "Trong bãi ngựa có một nha đầu, tuổi còn chưa lớn đâu, bây giờ mới 14 tuổi, năm đó Xuyên Tử và mẹ hắn nhặt được một đứa nhỏ trên đường vào kinh, đứa nhỏ này không có nơi nào để đi, nên đã đi cùng vào bãi ngựa, về sau được một lão ma ma ở chỗ chúng ta thu dưỡng, tiểu nha đầu kia có tình cảm rất tốt với Xuyên Tử, lúc Xuyên Tử đi, con bé cũng ầm ĩ đòi đi, nhưng mẹ Xuyên Tử khuyên, sống chết không đồng ý, dù sao nơi này còn có ăn uống yên ổn, sau khi ra ngoài, nha đầu xinh đẹp này có khi còn bị bắt nạt… cho nên mới ở lại…”

Tiêu Vân Chước có chút đau đầu.

Mới 14 tuổi à... Còn nhỏ hơn so với nàng.

"Gọi người đến cho ta xem một chút, nhưng trước đó, đừng nói lung tung." Tiêu Vân Chước nói.

Quản sự cảm thấy trong lòng bất ổn, đối với lời của Tiêu Vân Chước quả thực tuân theo.

Lập tức trở về gọi người.

Rất nhanh, tiểu nha đầu kia đã được dẫn tới.

Tiêu Vân Chước nhìn thoáng qua, đã có thể chắc chắn.

Mà trong nháy mắt Quản Trân Nhi nhìn thấy nha đầu kia, ký ức trước khi chết lại càng thêm rõ ràng, lập tức kêu lớn lên: "Là nó! Chính là nó đẩy ta!"

Tiêu Vân Chước không phản ứng đến Quản Trân Nhi.

Ngược lại bảo quản sự lui xuống, chính mình thì dẫn theo tiểu nha đầu này đi xung quanh một chút.

Tiểu nha đầu này có đôi mắt đen nhánh, xem ra cũng là kẻ có tính bướng bỉnh, đi theo bên cạnh Tiêu Vân Chước, cũng không rụt rè.

"Ngươi cũng đã biết, một vụ án liên lụy đến hai quý nữ, bất kể thế nào nha môn cũng sẽ phải điều tra ra chân tướng mới có thể bỏ qua?" Tiêu Vân Chước nhẹ nhàng hỏi thăm.

Tiểu nha đầu sửng sốt một chút, sau đó nhẹ gật đầu: "Ừm."

"Ngươi tên là gì?" Tiêu Vân Chước lại hỏi.

"Ta tên Chiêu Nhi." Nàng ta có hơi trầm mặc trả lời.

Chiêu Nhi, Chiêu Nhi, cha mẹ của nàng ta đặt cho nàng ta cái tên này chính là vì để cầu nhi tử, năm nàng ta tám tuổi, cha mẹ muốn bán nàng ta cho người khác làm con dâu nuôi từ nhỏ, nàng ta rất sợ hãi nên đã chạy đi, chạy rất xa cũng rất mệt, té xỉu ở ven đường, thiếu chút đã chết.

Xuyên Tử ca phát hiện ra nàng ta, đại nương chăm sóc nàng ta, bọn họ cùng đến Kinh Thành.

Xuyên Tử ca nói, bạc ở kinh thành dễ kiếm hơn một chút, chờ tích lũy đủ bạc, có thể có tiền mua trâu ngựa, đến lúc đó bọn họ sẽ về Bắc Địa chăn nuôi, hắn nói nơi này rất bao la, phong cảnh cũng tốt, người ở nơi đó, tâm tình thoài mái.

Nàng ta rất mong đợi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi