HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Quản mẫu vừa nói chuyện, trên mặt Hoắc Tuần cũng hiện lên mấy phần lúng túng.

"Bá mẫu cố nén bi thương, bây giờ Hoắc đại nhân còn có Tiêu cô... Tiêu đại sư đã tìm được hung thủ, nhất định có thể báo thù rửa hận thay cho Quản cô nương!"

"Đúng vậy, đúng vậy, Quản cô nương ở trên trời có linh thiêng chắc cũng không hy vọng ngài vì nàng ta mà đau buồn như thế, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến thân thể vậy thì không tốt?"

"Kẻ gian trá này dám tập kích quý nữ của quan gia, đơn giản chính là to gan lớn mật, nên băm thây vạn đoạn!"

"..."

Người ở đây, phần lớn chính là tức giận bất bình, có người vội vàng an ủi Quản mẫu, còn có người thì lời lẽ chính nghĩa, hận không thể tự tay báo thù cho Quản Trân Nhi.

Mà lúc này đầu Quản Trân Nhi cũng lắc loạn xạ như cái trống lúc lắc.

“Đừng hỏi...Mẹ, được rồi! Chúng ta bỏ đi, đừng hỏi bọn họ, bọn họ sẽ hại ta!" Quỷ hồn Quản Trân Nhi sốt ruột đến mức muốn bốc cháy.

Chỉ tiếc rằng, ngoại trừ Tiêu Vân Chước, người bên ngoài đều không nghe thấy nàng ta nói.

Lúc này Tiêu Vân Chước cũng hiểu Lục biểu thúc không trực tiếp bảo người khác rời đi, mà chính là ở trước mặt nhiều người như vậy công bố nguyên nhân kết quả...

Các công tử và cô nương ở nơi này, có ai mà không có thân phận tôn quý?

Chỉ cần sự việc qua tai của bọn họ, Quản thị muốn che giấu đi chân tướng, vậy thì nghĩ cũng đừng nghĩ.

Hơn nữa, phía sau những công tử tiểu thư này, còn có phụ thân, tổ phụ của bọn họ, những người kia đều là quan viên trong triều, vương triều này đã xây dựng gần sáu mươi năm, thời gian vẫn còn vô cùng ngắn, càng ở vào thời thịnh thế, càng quan tâm đến phong tục và tiếng nói của nhân dân.

Quản thị dung túng nữ nhi trong nhà ức hiếp bách tính, chính là sự thật.

Hoắc Tuần cũng không vội vã, thậm chí còn vô cùng kiên nhẫn chờ đợi tâm trạng của mọi người trở nên gay gắt, nhìn bọn họ đối với vấn đề này càng ngày càng tức giận.

Bọn họ bây giờ kêu oan cho Quản Trân Nhi, sau khi biết chân tướng, thì sẽ càng bởi vì chính mình bị lừa vào tròng mà cảm thấy phẫn nộ.

Có đầy đủ cảm xúc, đợi sau khi bọn họ về nhà, dĩ nhiên cũng có thể thêm mắm thêm muối, cực kỳ hoàn mỹ truyền đạt chân tướng ra ngoài.

Sau khi đợi chốc lát, Hoắc Tuần mới chậm rãi mở miệng.

"Việc này... Phải nhắc đến một vụ án trước đó, một vụ kỳ án có người chết đói dưới chân thiên tử..." Hoắc Tuần thừa nước đục thả câu.

Giờ khắc này, Tiêu Vân Chước phát hiện biểu thúc này của nàng cũng không phải người thành thật, cũng biết sơ qua về lòng người, càng biết cách kể chuyện xưa.

Ngay cả Quản mẫu cũng ngơ ngác nhìn ông ấy.

"Dưới chân thiên tử còn có người chết đói? Chẳng lẽ cũng là do hung thủ kia gây nên?!"

Hoắc Tuần lắc đầu, lại nói: "Trong bãi ngựa này, vốn dĩ có một mã phu, tài chăn ngựa là tuyệt nhất, dựa vào bản lĩnh này, sớm muộn gì cũng có thể ở kinh thành lấy vợ sinh con, trải qua cuộc sống bình thường, nhưng ai biết trời không toại lòng người, một ngày nọ có một quý nhân đến bảo hắn hại người, mặc dù hắn nhát gan sợ phiền phức, nhưng lại càng lương thiện thành thật, cắn răng từ chối, ai ngờ bởi vậy mà bị quý nhân oán hận, đuổi hắn ra ngoài, thậm chí..."

Hoắc Tuần cũng không vội vã nói quý nhân này là ai.

Ông ấy chậm rãi kể, thậm chí còn nói quý nhân này phái thủ hạ cố ý nguỵ tạo mã phu tham đồ phú quý.

Nghe nói mẫu thân của mã phu đang sống lại bị chết đói...

Mọi người cũng nhịn không nổi mà tức giận.

"Thật sự là đáng thương! Hoắc đại nhân, chẳng lẽ quý nhân ác độc phía sau này..., chính là hung thủ của án này? Người này thật ác độc, lấy mạng người ra làm trò đùa!"

"Chờ chút..." Một cô nương trong đó nhỏ giọng nói: "Ta nhớ ra rồi... Ta nhớ trước đó Quản Trân Nhi ngã ngựa, nguyên nhân chính là mã phu cho con ngựa kia ăn đồ không sạch sẽ, mã phu kia hình như bị đuổi ra ngoài..."

Lời này vừa thốt ra, mọi người giật mình.

Mà Quản mẫu cũng phát hiện không đúng, vội vàng định mở miệng.

Nhưng Hoắc Tuần nào cho bà ta cơ hội, lập tức nói: "Đúng là như thế đấy, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta kể lại chuyện cũ này, Quản cô nương tính toán mã phu, khiến hai mẹ con đáng thương chịu chết, mẫu thân của người này lúc còn sống từng nhận một cô con gái nuôi, tiểu nha đầu kia chỉ mười ba mười bốn tuổi, cách đây mấy năm bị người khác vứt bỏ, may mắn mà có mẹ con Trịnh gia chăm sóc, lúc này mới có nhà... Ai, nàng ta mất đi người thân, đau khổ không thôi, vừa lúc nhìn thấy Quản cô nương một mình ở bên hồ, dưới sự xúc động, đã động thủ báo thù cho người thân..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi