HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

La Phi Nguyệt cảm thấy, có phụ huynh Tiêu gia ở phía trước chống đỡ, Tiêu Vân Chước không cần phải liều mạng như vậy.

"Ngươi không cần cảm thông với ta, khi còn bé ta chỉ thiếu chút tiền bạc mà thôi, thời gian đi theo sư phụ lại vô cùng thú vị." Tiêu Vân Chước không nói láo.

Sư phụ trên thông thiên văn dưới tường địa lý, bất kể nàng hỏi vấn đề gì, sư phụ đều có thể trả lời được.

La Phi Nguyệt chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, không nghĩ ra được cuộc sống nghèo khổ thì có gì thú vị, cho nên chỉ coi là Tiêu Vân Chước dỗ dành nàng ta.

Nàng ta hiếm khi mới đến được một chuyến, Tiêu Vân Chước cũng cố gắng hết sức chiêu đãi, La Phi Nguyệt còn đi gặp lão thái thái, ở đây dùng bữa tối rồi mới đi, lúc rời đi còn có mấy phần lưu luyến không rời.

"Bây giờ ngươi đã tạo dựng nên tên tuổi đại sư, trước đó những người ở sau lưng chế giễu ngươi là "phán quan", nếu như lại gặp ngươi, dĩ nhiên sẽ khách khí, nhưng sau này phiền phức cũng không ít, nữ tử chúng ta dù sao cũng phải lập gia đình, những ngày này, cha ta cứ luôn trách cứ mẹ ta giáo dục ta quá vô pháp vô thiên, truyền ra danh tiếng hung hãn... Lúc trước những nhà thích hợp, sau này nhất định là không thành rồi, ta là thiên kim của quốc công mà còn như vậy, sau này ngươi..." Trước khi đi, La Phi Nguyệt lại có chút lo lắng nhìn nàng: "Nếu như không gả ra ngoài được thì phải làm sao?"

Nàng ta thật sự cảm thấy Tiêu Vân Chước rất đáng tiếc.

Dung mạo của Tiêu Vân Chước rất đẹp, hôm nay làm khách ở Tiêu gia, còn nhìn thấy lão thái thái của Tiêu phủ, thật sự là một bà cụ hiền hoà lại đoan trang, Tiêu Vân Chước hiểu cầm cũng biết lễ, chỉ cần phụ huynh tiến bộ một chút, nhất định có thể gả được vào danh gia vọng tộc.

Nhưng nàng, lại cứ đi theo con đường "đại sư"!

Nàng ta luôn cảm thấy Tiêu Vân Chước là vì giúp nàng ta nên mới bị huỷ chuyện chung thân, chuyện này khỏi phải nói trong lòng áy náy biết bao nhiêu.

"Ta có nhiều bạc như vậy, vì sao lại phải sợ không gả ra ngoài được?" Tiêu Vân Chước đối với chuyện này cũng không dám gật bừa.

Cho dù là La Phi Nguyệt hay là Mạnh Vịnh Tư, các nàng đều sẽ nói như thế, dường như không gả ra được là một kết cục cực kỳ đáng thương.

"Chuyện đó đương nhiên là không giống nhau! Lấy chồng... sẽ có người bầu bạn hiểu nhau yêu nhau, sẽ còn sinh con dưỡng cái, tương lai tử tôn hoà thuận, cành lá xum xuê..." Sắc mặt La Phi Nguyệt có chút ửng đỏ: "Đây cũng là mẹ ta kể, bà ấy xuất thân quận chúa, lúc chưa gả đi cũng xán lạn như triều dương, về sau gả cho cha ta, lo liệu việc nhà cũng rất hạnh phúc..."

Tiêu Vân Chước nghiêm túc suy nghĩ.

"Ta có tiền, có mạng, là đủ rồi, làm người không thể tham lam." Tiêu Vân Chước hết sức trịnh trọng.

Vừa phải quản gia, vừa phải học tập, còn phải chạy ra ngoài kiếm công đức để bảo mệnh, nàng nào có nhiều thời gian để nói chuyện yêu đương chứ?

Sinh con dưỡng cái thì càng đáng sợ, thân thể của nàng có thể chất đặc biệt, không cẩn thận sẽ dễ bị âm khí xâm nhập.

Lúc nữ tử sinh con là đã đặt một chân vào quỷ môn quan, không cẩn thận sẽ mất mạng, vừa nghĩ tới những gì mình nỗ lực phấn đấu, lại vì sinh con mà biến thành tiểu quỷ bay tới bay lui, nàng... còn lâu mới cần.

Tiêu Vân Chước khẽ lắc đầu, hết sức nghiêm túc.

"Ta cảm thấy... Ta chắc là không có duyên lập gia đình, ừm." Tiêu Vân Chước lập tức bổ sung một tiếng.

"..." La Phi Nguyệt nhìn nàng, thật sự không nhìn ra có nửa điểm đùa giỡn, giờ khắc này, cũng coi như hoàn toàn hiểu rồi, người trước mắt này đã hạ quyết tâm thực sự muốn làm "Tiêu đại sư".

Chỉ có điều thân là nữ tử, làm cái gì cũng khó khăn?

Làm thê tử, mẫu thân, trong mắt người đời là việc nằm trong phận sự, nếu đi làm đại sư, cho dù năng lực của nàng khiến cho người ta cảm thấy kiêng kị và tôn kính, nhưng vẫn như cũ không coi nàng như người bình thường.

Giống như gần đây, có khách tới nhà nàng ta, lúc nhắc tới Tiêu Vân Chước, lúc nào cũng lộ ra một chút dáng vẻ... kiêng kỵ.

Bọn họ ngoài mặt thì tôn kính, trong lòng lại vẫn như cũ cảm thấy, Tiêu Vân Chước là kẻ khác người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi