HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

"Đại tỷ ngươi... Làm chuyện xấu à?" Tiêu Văn Yến có chút thấp thỏm hỏi: "Gần đây ta rất ngoan..."

"Cũng không làm chuyện gì xấu, chỉ là... Giết chết một tiểu quỷ không hiểu chuyện lắm." Về sau Tiêu Vân Chước lại đến bãi chăn ngựa một chuyến, phát hiện Quản Trân Nhi quả nhiên là càng nghĩ càng không thông, khí tức trên người đã bị phong thủy tiêu trừ gần hết, đã thành một tàn hồn, còn nhanh hơn so với nàng dự đoán.

"Đại tỷ cứ thích nói khùng điên." Tiêu Văn Yến không coi là thật, ngược lại nhếch miệng khẽ cười: "Hoắc phu tử nói, chỉ cần ta qua cửa ải kiểm tra cuối cùng, thì sẽ tiếp tục dạy ta đọc sách, chờ phụ thân trở về, dĩ nhiên sẽ không đánh chửi ta giống như trước đây nữa, sau này ta cũng có thể có tiền đồ giống như đại ca, thậm chí còn lợi hại hơn so với đại ca, cái nhà này, về sau sẽ phải dựa vào ta!"

Thật ra cậu còn muốn nói: Đại tỷ, ngươi trung thực một chút đi!

Nhưng không dám.

"Ngươi quả thực phải liều mạng hoàn thành việc học mới được, cho nên gần đây vẫn không nên ra khỏi cửa mới tốt." Tiêu Vân Chước đột nhiên cẩn thận nhìn cậu: "Trong số những bằng hữu mà ngươi qua lại lúc trước, có thiếu niên của Quản thị?"

"Trong số bằng hữu của ta, có quen biết thiếu gia Quản thị, sao thế?" Tiêu Văn Yến không hiểu.

"Há, ngươi và những người bạn này, về sau vẫn nên giữ một khoảng cách mới được, nếu không... Ta sợ ngươi sẽ bị đánh mà không giải thích được." Tiêu Vân Chước thông cảm nhìn cậu một cái: "Ta đã nhắc nhở ngươi rồi, nếu như ngươi không nghe, về sau đừng trách ta nhé?"

Tiêu Văn Yến có chút buồn bực: "Ta đã ngoan ngoãn đọc sách, cũng không gây chuyện, ngươi vì sao còn muốn đánh ta? Ngay cả ta kết bạn với ai cũng muốn quản! Ngươi... Ngươi không thể quá đáng như vậy?"

Cậu không hiểu.

Tiêu Vân Chước cười thở dài một hơi: "Quả nhiên vẫn là đầu óc chưa được khai mở, chỉ là không đủ linh hoạt, nhưng chỉ có bản thân chịu thiệt, mới có thể biết ta đưa cho ngươi lời khuyên là có ích, cho nên... Ta không bắt ép ngươi, tự ngươi xem mà xử lý đi!"

Không phải nàng khuyên không đủ rõ ràng, mà chính là đệ đệ này, suy nghĩ không toàn diện.

Nếu như thái độ của người ngoài đối với Tiêu gia đã kỳ quái, vậy chuyện đầu tiên sau khi cậu về nhà, chính là thăm dò nguyên nhân, suy nghĩ thêm vấn đề này đối với cuộc sống sau này của cậu sẽ có chút thay đổi, nếu như biến thành phiền phức, vậy nên xử lý như thế nào...

Nhưng cậu, nhất định phải hiểu biết nông cạn, không để trong lòng.

Mơ hồ như thế, rất dễ dàng bị bắt nạt.

Nàng đắc tội với Quản thị, Quản thị này ngoài mặt làm đủ thái độ khiến cho bách tính hài lòng, nhưng sự việc vừa qua, Quản thị thấy người nhà nàng, tất nhiên sẽ không có sắc mặt tốt.

Nhất là giữa những đứa trẻ này, không có tình nghĩa thâm sâu, càng biết thuận gió theo mưa.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, đệ đệ mới trở về này của nàng, chắc chắn sẽ đi tìm bằng hữu chơi, nhanh nhất cũng là ngày mai, trên mặt sẽ phải đổ máu.

“Ăn ngon thêm một chút, bồi bổ thân thể." Tiêu Vân Chước vẻ mặt từ thiện gắp thức ăn cho cậu: "Chống chọi được khi bị đánh."

"..." Tiêu Văn Yến hầm hừ.

Mà Tiêu Văn Việt nhìn dáng vẻ không tim không phổi cũng không sốt ruột này của nàng, lại chưa bao giờ từng có thận trọng và khó chịu.

Giờ khắc này, hắn đột nhiên hiểu lời đại ca nói rồi.

Hắn không có khả năng vĩnh viễn dùng những bản lĩnh bàng môn tà đạo kia để tính toán người khác, lúc trước Mạnh Bình Chương và Khâu gia công tử bị hắn tính toán, thân phận của bọn họ khiến hắn dễ làm việc hơn, cho nên lại càng dễ thành công, nhưng Quản thị...

Những mưu kế nhỏ đó của hắn, không biết phải ngoặt bao nhiêu ngoặt mới có thể gây tổn thương bề ngoài cho nó.

Chỉ là hắn cũng không nghĩ tới, bản lĩnh gây chuyện của Tiêu Vân Chước còn lớn hơn so với hắn và Tiêu Văn Yến!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi