HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Đại quản gia, ông phái vài người ra ngoài hỏi thăm xem vị Tiêu cô nương này rốt cuộc có thân phận thế nào, sau đó chuẩn bị một ít gấm vóc, y phục, nhớ chọn loại tốt nhất.

” Hồ Tương Tương lại nói: “Đúng rồi, nhớ chuẩn bị hai phần, nếu tiểu cô nương này là thân thích sống nhờ ở đó thì trước tiên cũng phải đưa tới cho Tiêu gia một phần hậu lễ, để tránh làm Tiêu cô nương phải khó xử.

” 
Đại quản gia lập tức đáp ứng.

Tuy rằng Hồ gia làm kinh thương nhưng hàng năm đều phải cấp hoàng kim bố vào trong cung, bởi vậy cũng quen biết một số quan viên trong triều.

Hơn nữa lưu vân cẩm, tử ngọc sa của Hồ gia cũng chỉ có mấy hộ nhân gia phú quý mới có thể mua nổi…
Hồ gia có con đường thu thập tin tức của mình, có thể hiểu rõ mối quan hệ của những người trong các gia tộc này cũng như số lượng vải vóc yêu cầu mỗi năm…Cho nên muốn tìm hiểu tình huống của Tiêu gia cũng không khó.

Lúc Vân Chước trở về nhà, trời đã về khuya.

Ánh trăng chiếu vào khiến không khí càng thêm rét lạnh.

“Đại tiểu thư, hôm nay người của phu nhân ở bên kia tới đây hỏi thăm về số của cải của ngài.

” Trước khi đi ngủ, Đông Trì nhắc nhở.

Cũng may từ sáng sớm đại tiểu thư đã chọn một căn phòng làm kho, khóa cửa lại, nếu không thật đúng là không thể ngăn cản được, nói không chừng số vàng bạc châu báu kia đã bị cướp đi rồi.

“Còn nói gì nữa?” Vân Chước hỏi.

“Các nàng muốn nô tỳ nhìn chằm chằm động tĩnh của ngài, xem ngày thường ngày thích cái gì, có thói quen gì, muốn biết ngài đã từng làm gì.

” Đông Trì lại nói.

Những người đó còn nói, chỉ cần nàng ấy cung cấp tin tức hữu dụng, phu nhân sẽ có trọng thưởng!
Lúc trước nàng ấy nghe theo lời đại tiểu thư vả miệng Xuân Bình thật đúng là vì kiếm tiền, nhưng nàng ấy cũng không ngốc, đã nắm được thời cơ thì phải nắm thật chắc, tuyệt đối không thể chân trong chân ngoài.

Đã nhận phần thưởng của đại tiểu thư, nếu đứng núi này nhìn núi kia thì cuối cùng cả hai bên cũng đều thất bại.

Hơn nữa bây giờ nàng chính là đại nha hoàn nhất đẳng của đại tiểu thư, thân phận này nếu muốn được trọng dụng thì nhất định phải trung thành!
“Được, ta biết rồi, nếu sau này có người từ chủ viện đến thì cứ ứng phó như hôm nay là được, nếu thật sự không thể thoái thác được thì cứ nhận lấy rồi nói cho ta biết, ta sẽ tới lừa người.

” Tiêu Vân Chước cảm thấy Đông Trì rất thú vị, tham tiền nhưng lại có nguyên tắc.

“Nô tỳ nghe lời đại tiểu thư!” Đông Trì vội vàng cười nói.

Trong phòng ấm áp, lửa than tốt hơn nhiều so với đêm qua, không có mùi khói.

Chăn nệm trên giường cũng chỉnh tề hơn, hẳn là mới dùng xô lửa ủi qua một lượt.

Đông Trì hôm nay cũng không rảnh rỗi.

Vân Chước bận rộn suốt cả một ngày, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau thức dậy tinh thần sảng khoái, chỉ cảm thấy tháng năm yên bình, an tĩnh thoải mái, nàng thảnh thơi dùng đồ ăn sáng, bên ngoài hoa mai nở rộ, hương hoa thơm ngát.

Nàng còn thảnh thơi bảo người hái cánh hoa xuống, nghĩ đến việc làm hương cao để dùng một chút.

Mặc dù người trong nhà này cũng rất nhiều chuyện, nhưng không thể không nói rằng có một chỗ an thân quả thật không tồi.

Thể chất của nàng đặc biệt, từ khi sinh ra đã mở Thiên Nhãn, có thể nhìn được những thứ mà người bình thường không thể nhìn thấy.

Nhưng bởi vì từ khi còn bé được nuôi dưỡng trong phủ, tằng tổ đã từng chinh chiến cả đời trên lưng ngựa, chém giết vô số người, sát khí rất nặng, có thể trấn trạch nên khi còn nhỏ nàng không khác gì hài tử bình thường.

Nhưng năm đó sau khi bị ném tới Vạn Cốt Pha, hết thảy đã thay đổi.

Khi nàng liều mạng bò ra khỏi quan tài nhỏ, nàng nhìn thấy đủ thứ kỳ kỳ quái quái ở trước mặt.

Đặc biệt là khi thân thể càng thêm suy yếu, thậm chí lúc kề bên bờ vực tử vong, âm hồn che trời lấp đất tiến đến gần như nuốt chửng nàng.

Chỉ một khoảnh khắc kia, vô số âm khí nhập thể.

Từ đó về sau, nàng không chỉ có thể nhìn được âm hồn mà thậm chí còn có thể hấp dẫn sự chú ý của bọn chúng.

Mà âm khí trên người nàng cũng thời thời khắc khắc sinh sôi ăn mòn sinh cơ trong cơ thể nàng.

Mấy năm nay, để có thể sống sót, trên người nàng luôn phải nhét đầy các vật hộ thân, dù vậy, mỗi khi sinh cơ yếu đi, nàng vẫn sẽ bị một số quỷ hồn lợi hại quấy nhiễu, còn nghe được đủ âm thanh ồn ào bên tai…
Cảm giác an bình như thế này, vẫn rất hiếm có.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi