HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Lục lão tướng quân thật sự là tức giận!

Ông ấy lại không thể không cho những nha đầu đó đi ra ngoài, nếu không các nàng sẽ ầm ĩ, ông ấy nào chịu được các nàng nũng nịu? Cho nên cũng chỉ có thể tránh cho những ong bướm bên ngoài kia nhào tới!

Nhưng Tiêu Văn Việt tìm người thỉnh thoảng lại thay đổi, đều là những khuôn mặt lạ hoắc, đuổi đi một người đuổi không đi được toàn bộ!

Ông ấy không ngại những tiểu nha đầu đó lấy chồng, nhưng dù sao cũng phải chờ ông ấy chết chứ?

Người còn đang sống đây!

Những cô nương xinh đẹp đó, ăn của ông ấy dùng của ông ấy luôn miệng nói ông ấy tốt nhất, quay đầu lại nhìn chằm chằm nam nhân khác, hơn nữa nhìn nhiều lang quân tuấn tiếu này, về nhà nhìn lại lão nhân như ông ấy... Chẳng phải là sẽ buồn nôn ăn không ngon à!

Cho nên ông ấy kìm nén một bụng tức tối, bây giờ hận không thể trực tiếp chém chết Tiêu Văn Việt!

Tiêu Văn Việt lại giống như không biết mình đã làm gì, chỉ cung kính khách khí nói: "Vãn bối cũng không muốn quấy rầy lão tướng quân tĩnh dưỡng, chỉ là... Quả thực là có chút việc khó mà giải quyết, chỉ có lão tướng quân mới có thể giúp ta một tay, nên bây giờ mới mạo phạm chút, chỉ tiếc tướng quân bận chuyện, không muốn gặp, vãn bối cũng chỉ có thể tìm cách khác, nghe nói trong phủ của lão tướng quân nuôi rất nhiều thị nữ, ngài đối với bọn họ cũng rất yêu thương, trong tay vãn bối không có thứ gì tốt để tặng, chỉ quen biết một vài lang quân trẻ tuổi, nghĩ đến nếu có thể kết bạn một phen, thì lại có thêm mấy con đường."

"..." Lục lão tướng quân hận không thể tiến lên đá một cái.

Cái gì mà kết bạn một phen! Chính là câu dẫn!

"Bớt nói những thứ hư tình giả ý cho lão tử! Danh tiếng của Tiêu Nhị Lang ngươi, bản tướng cũng đã nghe nói qua! Từ nhỏ thân thể kém, một tên phế nhân, cả ngày không làm chính sự, đọc sách không xong, võ công càng là không, cả ngày đi theo bạn bè không tốt dạo chơi, một chút chính sự cũng không làm, ngươi tìm đến ta, có thể có chuyện tốt gì!?"

"Ta biết, tổ tiên Tiêu gia các ngươi từng có ân với ta, cho nên nếu Tiêu gia các ngươi thật sự gặp phải chuyện đại hoạ gì đòi mạng, lão phu cũng không ngại mà nâng đỡ các ngươi một chút, nhưng lúc không có chuyện, bớt đến trước mặt lão tử! Lão tử coi thường nhất chính là thứ đồ chơi vô dụng phá của các ngươi!" Giọng nói của Lục lão tướng quân già nua lại hung hãn, mấy câu đã có thể nhìn ra lúc còn trẻ ông ấy là cái dạng gì.

Tiêu Văn Việt vô cùng bình tĩnh, cũng không thấy xấu hổ.

Ngược lại còn vô cùng trực tiếp nói ra: "Với tuổi tác này của ngài, nào có biết còn có bao nhiêu ngày để sống đâu? Mà Tiêu gia ta chắc là cũng sẽ không lại đột nhiên rơi vào đại họa, chỉ sợ là thật sự chờ đến ngày đó, ngài sớm đã đi gặp tằng tổ nhà ta rồi, đến lúc đó ngài vẫn như cũ là mắc nợ tằng tổ nhà ta, dưới Hoàng Tuyền, ngài cũng sẽ phải thấp hơn ông ấy một bậc?"

"..." Lục lão tướng quân tức giận đến mức nếp nhăn cũng muốn căng ra rồi.

"Ngươi không sợ ta chém ngươi! Ngươi con gà con này, ta g.i.ế.t. chết ngươi cũng không ai dám nói bản tướng quân một câu không đúng!" Lục lão tướng quân cả giận nói.

"Nếu như ngài g.i.ế.t. ta, ta nghểnh cổ nhận cái chết là được. Chỉ là, trong lòng tướng quân không thẹn sao?" Tiêu Văn Việt ngược lại thả lỏng cười một tiếng.

"Tướng quân so với tằng tổ phụ đã qua đời của ta còn nhỏ tuổi hơn chút, lúc tằng tổ đi theo Thánh Tổ giành chính quyền, ngài vẫn chỉ là tiểu binh không đáng chú ý, bởi vì trên chiến trường không sợ sinh tử, được tằng tổ ta nhìn thấy, cho nên mới sinh ra lòng yêu quý người tài, dẫn theo bên người dạy bảo, tằng tổ đối xử với ngài như đệ đệ ruột, tự mình chỉ điểm, dốc túi truyền binh pháp mà bản thân hiểu cho, ngài lúc tuổi còn trẻ đã từng mắc sai lầm, cũng là tằng tổ ra sức bảo vệ, mới khiến cho ngài có cơ hội lập công chuộc tội, ngài có tài nhưng thành đạt muộn, về sau nhiều lần lập kỳ công, trong đó cũng chưa chắc không có nguyên nhân tằng tổ ta âm thầm đến hỗ trợ..."

"Chỉ tiếc, số phận tằng tổ không tốt, bày ra một đám hậu nhân tử tôn vô dụng, còn không sống lâu bằng ngài."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi